Năm 2017, Thượng Hải.

Tổng bộ tập đoàn Tư Hoằng.

Tiếng giày cao gót chạm xuống nền gạch vang lên tiếng cộc cộc theo từng nhịp bước chân, Hoa Tư Ninh lướt qua hành lang được xây bằng kính rực rỡ xa hoa, tuy tráng lệ nhưng lại rất hiu quạnh, thậm chí nếu đứng yên một chỗ còn có thể nghe thấy hơi thở của bản thân rất rõ ràng, đơn giản là vì phòng chủ tịch được đặt ở đây, bình thường cũng chỉ có thư ký mới được đặt chân, đối với những người khác đều là khu vực "cấm".

Thứ nhất, chủ tịch không thích ồn ào.

Thứ hai, chủ tịch không thích ồn ào.

Thứ ba, chủ tịch không thích ồn ào.

Hoa Tư Ninh khẽ gõ cửa, sau khi nhận được sự cho phép từ người bên trong cô mới đẩy cửa đi vào.

Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, ánh sáng chói loá hắt vào mắt, phản ứng của Hoa Tư Ninh vẫn thản nhiên như đã sớm thích nghi, trong căn phòng rộng lớn từ gạch lát sàn, gạch ốp tường, kệ sách hay thậm chí ghế sofa bàn làm việc tất cả đều sở hữu một màu trắng duy nhất. Sau bàn làm việc là khung cửa kính sát sàn, thứ duy nhất ngăn cách với ánh sáng bên ngoài là tấm rèm cửa chóp, nhưng giờ đây nó đang được kéo lên cao, để mặc ánh nắng bên ngoài từng chùm từng chùm chen chút hắt vào.

Vóc dáng cao ráo của người đàn ông bên khung cửa kính, hai tay anh đút vào túi quần, ánh nắng hắt lên người kéo dài bóng anh trên nền gạch, mái tóc đen tựa như phiêu bạc trong nắng, ánh lên màu vàng sáng chói như mặt trời.

Anh xoay lưng về phía cô, bóng lưng thẳng tấp cương nghị, nhưng toát lên một vẻ u quạnh, luôn cho người khác một cảm giác cô độc, đến mức giống như một pho tượng lạnh lẽo thờ ơ.

Trong công việc, ngoại trừ lúc giao tiếp anh xử trí rất nhanh nhẹn và quyết đoán. Thì trạng thái duy nhất của anh chính là tĩnh lặng.

Một người cực kỳ thâm trầm, nếu phải dùng một từ để hình dung anh thì chỉ có một từ duy nhất.

Lạnh.

Đó chính là lạnh, lạnh đến đáng sợ, không cho phép bất kỳ ai đến gần. Gương mặt lạnh lùng hờ hững dường như chính là cảm xúc duy nhất của anh.

Anh không tự nguyện bước ra khỏi thế giới của chính mình, cũng tuyệt đối ngăn cấm bất kỳ ai muốn tiến vào.

Lúc này đây, anh hơi nghiêng mặt, bất luận nhìn ở góc độ nào cũng đều đẹp đến mê mẩn, ngũ quan của anh sắc sảo như được gọt giũa khéo léo, mỗi một đường nét trên gương mặt anh tuấn hoàn mỹ không chê vào đâu được. Anh tựa như sinh ra đã mang trong mình sự cuốn hút thiên bẩm, sở hữu một vẻ đẹp của sự khai sáng, rực rỡ đầy quyền uy, ở trước mặt anh, không thể không cúi đầu.

Hoa Tư Ninh cung kính báo cáo: "Chủ tịch, hành trình ngày mai đã sắp xếp xong, sáng sớm mai có thể xuất phát ạ."

"Tôi biết rồi." Đôi môi mỏng khẽ mở, âm thanh trầm trầm quyến rũ vang lên, nhưng có phần lạnh lẽo.

Không biết có phải do bị bề ngoài của anh ảnh hưởng không, ngay cả lời nói cũng khiến người ta thấy giá lạnh xa cách.

Cô tiến lên mấy bước, giày cao gót di chuyển rất nhẹ nhàng, đặt sắp tài liệu lên bàn, khẽ nói: "Số văn bản này vừa đóng xong, phiền chủ tịch ký tên ạ."

Nghe thấy tiếng "ừm" vang lên, Hoa Tư Ninh hiểu rõ, biết ý xin phép lui ra ngoài chờ, trả lại không gian yên tĩnh cho anh.

Lục Tư Hoằng vẫn bất động, ánh mắt qua khung cửa kính hướng xuống phía dưới, vị trí căn phòng của anh ở tầng ba mươi tám, rất cao, từ chỗ anh nhìn xuống cảnh vật bên dưới đặc biệt nhỏ bé, dòng xe đông đúc không ngừng lướt qua, sau một lúc anh chuyển mắt về phía toà nhà đối diện, đáy lòng trơ trọi trống rỗng.

***

Trịnh Thanh Mẫn đan hai tay chống cằm, qua ô cửa kính nhìn ngắm Thượng Hải về đêm chìm mình trong những ánh đèn lộng lẫy.

Lại qua mười phút nữa, cô cúi đầu uống cốc nước đã gần cạn hết, không gian vang lên những điệu nhạc du dương, cô còn chưa nhận ra điệu nhạc đã thay đổi từ khi nào thì Lục Tư Hoằng cuối cùng cũng chậm rãi xuất hiện, bước chân trầm ổn của anh đi tới ngồi đối diện, nói: "Xin lỗi đã đến muộn."

Trịnh Thanh Mẫn mỉm cười, nhìn gương mặt người đàn ông mà mình say mê bao năm nay, chỉ khẽ trách: "Thật mất mặt, em đã uống hết hai cốc nước trong thời gian chờ anh."

Lục Tư Hoằng giơ tay gọi nhân viên, dường như cố tình không để ý đến lời trách móc mang vẻ bất lực vừa rồi, anh ngẩng đầu, hỏi cô ăn gì, rồi giúp cô gọi món.

Trịnh Thanh Mẫn nhìn anh, hỏi: "Ngày mai anh đi Thiên Tân phải không?"

Lục Tư Hoằng gật đầu, lại nghe cô nói: "Em đi tiễn anh nhé."

Nhà hàng họ đang ngồi đối diện với con sông Hoàng Phố. Cho dù Thượng Hải về đêm càng náo nhiệt ồn ả thì vẫn không ảnh hưởng gì đến sự tĩnh lặng của con sông. Ngược lại, nó được những toà nhà cao tầng bao bọc lấy, như phủ thêm một lớp áo lộng lẫy, kiêu sa, có thể nhìn mãi cũng không chán.

Ánh mắt Lục Tư Hoằng lơ đãng nhìn ra bên ngoài, ánh đèn thấp thoáng phản chiếu dưới đáy mắt ấy, song, chẳng bao giờ Trịnh Thanh Mẫn đoán được anh đang nghĩ gì.

Lục Tư Hoằng chợt đảo mắt vòng về phía Trịnh Thanh Mẫn, trước vẻ mặt mong mỏi hy vọng của cô, anh nói: "Sáng mai anh bay sớm."

Đây là từ chối.

Cô vốn định nói mình không ngại. Nhưng ngập ngừng vài giây, lời thốt ra từ miệng lại biến thành: "Được rồi, anh đi bao lâu?"

Lục Tư Hoằng đã cởi áo vest ngoài, bên trong là áo sơ mi trắng, cổ tay áo được xoắn lên tới khuỷ tay, phía dưới là con rắn trắng quấn vòng quanh trên cổ tay anh, giống như một chiếc vòng đeo tay cỡ lớn, nó liên tục thè lưỡi phát ra những tiếng khè khè nhỏ, lớp vảy trên người dưới ánh đèn trở nên óng ánh kỳ lạ. Anh rất thích rắn, từ lần đầu gặp nhau thì cô đã biết, cho tới bây giờ nhìn lâu trở nên quen thuộc, nhưng vẫn là không nén được sợ hãi, ngón tay anh miết trên miệng ly nước, qua một lúc anh mới đáp: "Một tháng."

Một tháng tới sẽ không gặp nhau, vậy mà anh hờ hững như không.

Trịnh Thanh Mẫn có thể nói gì nữa, đã hẹn hò lâu như thế nhưng phần lớn cuộc nói chuyện giữa hai người đều là bản thân cô tự độc thoại, người bên cạnh lắng nghe, thỉnh thoảng mới đáp lại vài ba câu, cô có ngớ ngẩn vì anh đến thế nào cũng hiểu được, đoạn tình cảm này trong tương lai chỉ càng gian nan.

Món ăn bắt đầu được đưa lên, Trịnh Thanh Mẫn từ tốn dùng dĩa, cô thầm nghĩ, lý do Lục Tư Hoằng vẫn hẹn hò với cô tới bây giờ có lẽ là vì cô biết tôn trọng chính mình, vì thế anh mới tôn trọng và chấp nhận ở cạnh cô, tuy nhiên cô cũng có cảm giác con người lạnh lùng này rất khó chinh phục, vậy nên đến lúc nào đó anh bỗng dưng muốn rời xa cô...

Cô nghĩ mà ngẩn người, Lục Tư Hoằng đối diện đang chậm rãi dùng món, cử chỉ của anh rất tao nhã, nhìn thật sự rất cuốn hút, chợt anh ngẩng lên, có lẽ vì nhận thấy cô tự dưng sững lại, hỏi: "Sao thế?"

Trịnh Thanh Mẫn hồi hồn, cười một cách nhẹ nhõm, chỉ là suy nghĩ vẩn vơ của bản thân thôi, cô đáp: "Không sao."

Dù vậy, điều cô nghĩ vẫn có thể xảy ra, Lục Tư Hoằng lạnh lùng có lẽ sẽ dễ dàng từ bỏ cô, nhưng muốn Trịnh Thanh Mẫn này phải tự nguyện buông tay anh, người nào đó trong tương lai của anh nên biết chắc là sẽ không dễ dàng đâu.

Ăn xong, Lục Tư Hoằng đưa Trịnh Thanh Mẫn về.

Lúc đến nơi, tài xế bước xuống mở cửa cho cô. Trịnh Thanh Mẫn nghĩ, luôn là như vậy, cô rất mong một lần được anh ân cần mở cửa xe cho, điều này đâu quá khó khăn, nó còn thể hiện được một mặt ga lăng của đàn ông cơ mà.

Cô nghiêng người về phía Lục Tư Hoằng, khi môi còn chưa chạm đến đã bị anh né tránh.

Cô cười thản nhiên: "Em chỉ muốn hôn bên má của anh thôi."

Lục Tư Hoằng cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, anh thờ ơ nói: "Muộn rồi."

Trịnh Thanh Mẫn bĩu môi, "Một nụ hôn tạm biệt có thể mất bao lâu?"

Lúc này anh mới ngẩng đầu nhìn cô.

Trịnh Thanh Mẫn thấy đôi mắt đen thăm thẳm tựa như đại dương kia đang chăm chăm nhìn cô, lạnh lùng không một chút cảm xúc.

Hít một hơi thật sâu, cố kéo khoé miệng cười thản nhiên: "Được rồi, được rồi. Không hôn thì không hôn." Cô nói với tài xế: "Lái xe cẩn thận nhé." Rồi quay lại vẫy tay chào tạm biệt với anh: "Em đi đây."

Lục Tư Hoằng gật đầu, anh nói: "Ngủ ngon."

Chỉ là giọng hơi trầm thấp một chút, không hề có chút dịu dàng mang theo.

Nhưng Trịnh Thanh Mẫn vẫn đáp: "Ngủ ngon." Cô vừa quay người thì cửa xe đã đóng lại, rồi di chuyển cho đến khi biến mất trong màn đêm.

Trịnh Thanh Mẫn thấy lòng chua xót.