Em Chờ Anh Giữa Mùa Xuân

Chương 8: Tình yêu như một trang giấy (2)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Biên tập: Rosa

Họ tên: Thường Hạo

Công việc: Luật sư trưởng của công ty luật Tùng Lâm Bắc Kinh (PS: Tùng Lâm là một trong mười công ty Luật hàng đầu ở Bắc Kinh từng thắng vụ kiện kinh tế xuyên quốc gia.)

Địa chỉ: Bắc Kinh.

Quê quán: Không rõ. Có thể là người Sơn Đông, Tế Nam, Thanh Đảo, Yên Đài…

Hoàn cảnh gia đình: Không rõ

Trình độ học vấn: Tốt nghiệp học viện Chính trị và Pháp luật Tây Nam [1].

[1] Tây Nam: chỉ các tỉnh phía tây nam Trung Quốc gồm Tứ Xuyên, Vân Nam, Quý Châu và Tây Tạng.

Công việc đầu tiên sau khi tốt nghiệp: trợ lý cho một luật sư ở một văn phòng luật sư nhỏ trong vòng ba tháng. Phụ trách mua cơm hộp, pha cafe, in ấn tài liệu, lái xe, xách đồ… và những việc lặt vặt khác.

Sau đó, anh ta nhận được một vụ kiện.

Vụ án này có liên quan đến một tổ chức bạo động ở Đông Bắc từng gây xôn xao trong dư luận. Cha của kẻ được xem là “Lão đại” của tổ chức này, đã mời rất nhiều luật sư nổi tiếng nhưng đều bị từ chối. Hơn nữa không ai có thể gặp được vị “Lão đại” này cho nên chủ động biết khó mà lui, không nhận. Lúc này, Thương Hạo Mao Toại tự tiến [2] tuyên bố trong vòng năm ngày sẽ gặp được tên “Lão đại” đó. Người cha kia bất đắc dĩ, bán tín bán nghi mà ủy thác Thương Hạo làm luật sư bào chữa cho con mình.

[2] Mao Toại tự tiến: Mao Toại tự đề cử mình (Tự tin vào khả năng đảm đương trách nhiệm quan trọng mà mạnh dạn tự tiến cử). Dựa theo tích: Khi quân đội nước Tần bao vây nước Triệu, Bình Nguyên Quân nước Triệu phải đi cầu cứu nước Sở. Môn đệ Mao Toại của ông tự đề xuất được đi cùng. Ở đó, may nhờ tài năng của Mao Toại mà Bình Nguyên Quân mới thu được thành công như ý muốn.

Thường Hạo mất hai ngày để chuẩn bị tốt những điều khoản Pháp luật liên quan cũng như những lý lẽ cho cuộc tranh luận sắp tới. Đến ngày thứ ba, anh ta đã gặp được “Lão đại”, một lượng lớn các sự kiện xảy ra đều chứng minh “lãnh đạo của băng đảng phản động” này có tội, hơn nữa là hành vi phạm tội cực kỳ nghiêm trọng. Tuy nhiên, dựa trên việc nắm chắc những điều căn bản, Thường Hạo đã biện hộ cho hắn xuống thành “tội nhẹ”. Thẩm phán đầu tiên kết án bị cáo tội tử hình, còn thẩm phán thứ hai sau khi tiếp nhận ý kiến biện hộ của Thường Hạo cũng phán tử hình nhưng hoãn lại hai năm mới chấp hành.

Thường Hạo một trận thành danh.

Có lần, anh ta nhận vụ kiện của một người phạm tội gây quỹ bất hợp pháp, với sở trường giải quyết những vụ kiện khó gằn như thế này, Thường Hạo đã bào chữa và giúp người kia rửa sạch tội danh. Từ đó tiếng tăm của anh ta càng thêm nổi, những người tìm đến nhiều vô số kể.

“Tôi hỏi anh ta có bí quyết gì khi nhận những vụ kiện có tính thách thức với quan tòa không thì anh ta nói rằng “chỉ cần nắm chắc kiến thức pháp luật, có kỹ xảo tố tụng, có sự cẩn thận, nghiêm túc và hơn hết là cần có thiên phú”.”

Hoa Bội không chịu nổi, nhún vai: “Chưa từng thấy ai tự kỷ nặng như anh ta cả. Tôi còn hỏi anh ta vì sao không chăm sóc mái tóc của mình để lưu lại ấn tượng tốt cho khách hàng, anh ta đã trả lời rằng “cuộc sống cần sự chân thực, không cần phải tô son trét phấn hay ngụy trang, chuyện này không liên quan đến việc gây ấn tượng với khách hàng”, cái vẻ mặt đó cứ như trúng sổ số vậy.”

Chung Tẫn không thấy ngạc nhiên với giọng điệu đó của Thường Hạo. Cứ cho là anh ta nổi tiếng đi, vậy thì sao nào? Thích Bác Viễn đã nhận tội, ở Trung quốc, giết người phải đền mạng, Chung Tẫn cũng không tin anh ta có thể sửa lại “Luật Hình Sự”.

“Gặp được đối thủ như vậy áp lực rất lớn nhỉ?” Hoa Bội thông cảm, hỏi.

“Vụ án này không có gì phức tạp nên không áp lực.”

Những ánh đèn neon đã được bật sáng lên, đập vào mắt là một Bích thủy ngư Trang trông như cá chép vượt long môn, ven đường đỗ một hàng xe, ở đây kinh doanh thật tốt. Lúc xuống xe, Hoa Bội nhìn mình trong gương chiếu hậu lần nữa rồi hỏi Chung Tẫn: “Đẹp không?”

Chung Tẫn hơi ngạc nhiên. Thường Hạo và Hoa Bội rất giống nhau, nếu Thường Hạo có sự tự kỷ mù quáng về khả năng kiện tụng thì từ xưa đến nay, Hoa Bội cũng vô cùng tự tin với nhan sắc xinh đẹp của mình.

“Đẹp hơn hoa.”

Hoa Bội cười tít mắt, đẩy Chung Tẫn một cái, vuốt lại mái tóc rồi mới thướt tha xuống xe. Trong nhà hàng, nhiệt độ vừa phải, bàn ghế đều bằng gỗ, tiếng nước róc rách như tiếng nhạc nhẹ nhàng bay bổng, khắp nơi tràn ngập không khí yên tĩnh khiến người ta như được tìm về với tự nhiên để buông lỏng hết những phiền muộn trong cuộc sống.

“Bàn số 8.” Hoa Bội hất cằm, nói với nhân viên phục vụ.

Nhân viên phục vụ dẫn hai người vòng qua mấy chiếc bàn đến một bức tường nước lớn phía sau dãy hành lang dài, xuyên qua bức tường, một bên là quảng trường thành phố, một bên là đài phun nước.

Hoa Bội từng nói, trong nhà hàng, vị trí gần cửa sổ chỉ dành cho những người phụ nữ xinh đẹp. Như vậy mới có được một khung hình đẹp.

Hai chiếc bếp điện từ đã được đặt sẵn trên bàn, nhiều loại cá san hô cũng được đặt đúng chỗ. Trong những chiếc đĩa nhỏ màu trắng như tuyết là nước chấm, nước tương hoặc gia vị khác. Hải sản rất phong phú, đầu tiên là một đĩa cá mú đỏ, cá rất tươi, toàn thân màu cam pha đỏ lại được rắc lên một ít đốm trắng.

Tiếp đến là đĩa cá Tô Mi màu xanh lam đắt tiền, màu xanh nhạt cộng thêm màu của làn khói, vừa giống đỉnh đầu của lão thọ tinh [3] vừa giống hình vẽ ba chiều của một mạng lưới mê cung, trên đỉnh được bao phủ bởi những chấm đậu xanh tuyệt đẹp. Từng lớp da được cắt ra dày như vỏ tôm, ở phần mặt cắt ngang của da có màu xanh lục, có cảm giác như nhựa keo trong suốt hiện ra.

[3] lão thọ tinh

(*) P/s: Câu so sánh trên có ý là “Đầu của cá Tô Mi nhô lên giống đầu của lão thọ tinh”

“Những món này đều là Thang thiếu chọn cho cô Bội, hai vị còn cần gì nữa không?” Phục vụ kéo ghế giúp Hoa Bội.

Mặt Hoa Bội u ám: “Anh ta đâu?”

“Thang thiếu còn có một buổi tiệc xã giao khác, bảo tôi thông báo cho hai cô không cần đợi.”

Hoa Bội xua tay để bồi bàn đi, sau đó vội vàng lấy di động ra gọi. Một lát sau mới có người nghe máy.

“Thang thiếu, anh lại trêu người ta rồi, không phải đã nói đêm nay sẽ cùng ăn tối với người ta à? Người ta kích động mang theo bạn đến mà anh lại như vậy, người ta biết giấu mặt ở đâu đây?” Hoa Bội vừa nói vừa uốn éo cơ thể, hai lúm đồng tiền hai bên má như ẩn như hiện.

Bên kia không biết nói gì đó khiến Hoa Bội cười khanh khách, giọng nói càng thêm hờn dỗi: “Được rồi, hôm nay tôi sẽ tha thứ cho anh, chỉ cho phép lần này thôi, nhưng mà, người ta sẽ nhớ mối thù này đấy.”

Cúp máy, nụ cười của Hoa Bội biến mất: “Con bà nó, coi tôi là con ngốc à, xã giao cái quỷ gì, không biết đang ở cùng ả hồ ly lẳng lơ nào.”

“Đã biết như vậy, cậu còn chọc vào?” Chung Tẫn rót một cốc nước đưa cho Hoa Bội.

“Tôi thay trời hành đạo không được sao?” Hoa Bội khó chịu hừ một tiếng.

Chung Tẫn thở dài. Lúc phục vụ gọi Hoa Bội là “cô Bội” mà không phải là “cô Hoa”, cô đã cảm thấy vị “Thang thiếu” kia không phải là người tầm thường. Để người khác cảm động, chẳng cần thề non hẹn biển, chỉ cần một chi tiết nhỏ đã có thể khiến người ta cam tâm tình nguyện chịu trói rồi.

Hoa Bội giơ tay lên: “Không cần nói gì cả, Tẫn, anh ta là người thế nào tôi biết rất rõ. Không đến gặp chúng ta thật ra là không muốn thừa nhận mối quan hệ này. Mặc dù anh ta không đáng để tôi yêu nhưng tôi không nghĩ đến chuyện chia tay. Đến tận bây giờ, trong số những người đàn ông tôi biết, anh ta là người có điều kiện tốt nhất. Trên thế giới này, cậu không biết được có tiền có quyền sẽ tốt đến thế nào đâu… gia cảnh cậu tốt, vật chất đầy đủ cho nên cậu không giống tôi, càng thể hiểu được suy nghĩ của tôi. Đừng lo lắng, tự tôi biết chừng mực. Nếu đã đến đây rồi, chúng ta không nên làm khó mình, cứ chọn món đắt tiền mà ăn, ăn đến no căng thì thôi, dù sao cũng không phải lo lắng chuyện tiền bạc.”

Hoa Bội giận dỗi gắp một miếng cá lớn bỏ vào miệng làm hai má phình lên, còn chưa nuốt xuống thì đã gắp thêm miếng nữa. Chung Tẫn thấy tướng ăn mạnh mẽ của cô thì trong lòng buồn bã.

Nhà Hoa Bội ở vùng ngoại thành, ba Hoa là một kỹ sư điện. Trong một lần làm việc trên cao, không cẩn thận ngã từ cột điện xuống, dù mạng được cứu về nhưng lại bị tàn tật. Lúc Hoa Bội còn đi học, phương diện kinh tế vẫn luôn khá khó khăn.

“Một người phụ nữ có thể yêu đương rất nhiều lần trong đời, nhưng chỉ có một lần để kết hôn, vì vậy cô ấy nhất định phải thật thận trọng. Tuy tình yêu thật đẹp nhưng cũng khiến con người dễ tức giận, dễ tổn thương, dễ cảm động và cũng dễ nghi ngờ, đã vậy tôi có cái gì vui vẻ để nói? Trong hôn nhân, chỉ cần có thể duy trì 100% sự tỉnh táo và vô cảm thì mới có thể bền vững. Tẫn, cậu đừng quá cố chấp, hãy nghĩ thông đi, cái gì mà tình yêu chứ? Chính cậu không phải đã trải qua một đống chuyện rắc rối hay sao? Vợ Thích Bác Viễn yêu ông ta, kết quả không phải bị chính ông ta đâm chết?”

Chung Tẫn im lặng. Hoa Bội hiểu được mình đang làm gì, dù là bạn bè cũng phải có chừng mực, biết dừng lại đúng lúc. Bỗng nhiên, Hoa Bội cảm thấy chỉ ăn cá thôi thì không đã, cô ngoắc tay bảo phục vụ mang lên một chai rượu đỏ năm 85.

“Cậu còn phải lái xe đấy!” Chung Tẫn ngăn cô ấy lại.

“Nếu tôi say, cậu hãy gọi vào số này.” Hoa Bội mở di động lên, dùng ngón tay chọc chọc vào một dãy số, trên màn hình hiện lên hai chữ “đang gọi”.

Chung Tẫn không muốn nghe giọng nói nũng nịu sởn gai ốc của cô ấy nên đứng dậy đi vệ sinh.

Vì chỗ của bọn họ ở bên trong nên đường đến nhà vệ sinh khá xa. Khi Chung Tẫn đi qua một căn phòng thì thấy một người đàn ông đang đứng ở phía trước, thong thả nhả một ngụm khói thuốc, chiếc điện thoại trong tay không ngừng vang lên. Chung Tẫn khó hiểu, liếc anh ta một cái, anh ta khẽ nhếch môi, kéo ra một nụ cười nhạt.

Chung Tẫn vội dời ánh mắt sang căn phòng đối diện, có nhân viên phục vụ đang bưng một đĩa cá hồi đẩy cửa đi vào. Chung Tẫn chỉ nhìn thoáng qua, nhưng bằng một loại trực giác cô lập tức quay đầu lại.

Trên một bàn ăn có thể đủ cho 7 đến 8 người, Chung Thư Giai đang ngồi cùng một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi. Người phụ nữ đó có chiếc cằm nhọn và ngũ quan như một tác phẩm điêu khắc. Cánh tay trái đặt trên bàn, những ngón tay thon thả đang cầm một điếu Esse [4], tay phải cũng đặt trên bàn, nói đúng hơn là đang đặt trong tay Chung Thư Giai.

[4] nhãn hiệu thuốc lá dáng dài dành cho phụ nữ của Hàn Quốc, tên tiếng trung gọi là Aixi.

Hai người công khai tay nắm tay, hai mắt đối diện, nói chuyện từ từ và nhỏ nhẹ với nhau như thể toàn bộ thế giới chỉ vì họ mà tồn tại.

Lời Chung Thư Giai nói là thật, Phương Nghi không thèm nhìn ông nhưng có người khác nhìn.

Hoa Bội đã uống hơn nửa chai rượu đỏ, híp mắt nhìn Chung Tẫn, cười ngây ngốc: “Đúng là rượu chính thống, rất có giá, cậu cũng thử đi?”

“Cậu ăn xong chưa?” Hơi thở của Chung Tẫn có chút dồn dập.

“Đêm còn dài vội cái gì?”

“Tôi đi trước đây.”Chung Tẫn cảm thấy lồng ngực ngày càng bị ép chặt, cô cầm túi công văn đứng lên.

Hoa Bội chớp mắt, nhìn một bàn đầy đồ ăn, đột nhiên úp cái mâm xuống, mấy miếng cá phi lê và gia vị rắc tung tóe trên bàn: “Tôi không ăn được cũng không cho người khác đụng vào.”

Hoa Bội vỗ tay, trông rất đắc ý: “Đi thôi!”

Chung Tẫn túm lấy Hoa Bội chạy thật nhanh ra ngoài. Hoa Bội suýt chút nữa thì ngã sấp, cô nhìn ra đằng sau, hỏi: “Cậu gặp ai à?”

Thang máy dừng lại ở tầng trệt, Chung Tẫn cũng không đợi mà chạy một mạch xuống cầu thang:

“Đừng hỏi gì cả, để tôi lái xe cho.”

“Là Lăng Hãn?” Hoa Bội thật cẩn thận nhìn sắc mặt Chung Tẫn.

Nếu là Lăng Hãn, Chung Tẫn sẽ không cần phải trốn, chỉ cần không nhìn là được rồi. Tim Chung Tẫn đập rất nhanh, nếu lúc đó đối mặt với Chung Thư Giai cô thật sự không biết mình nên làm gì?

Hoa Bội hỏi không ra cái gì, ngoan ngoãn giao ra chìa khóa xe, đứng chờ phía sau chậu cây cảnh.

Dưới ánh đèn mờ trong bãi đỗ xe. Chung Tẫn đi một vòng cũng không thấy được chiếc Honda màu đỏ của Hoa Bội đâu. Cô đang lẩm bẩm thì chợt nghe tiếng nam nữ trêu đùa theo gió đêm thổi vào.

“A Viện, nhắm mắt lại đi, anh có một món quà tặng em.”

Lòng Chung Tẫn trầm xuống, theo bản năng trốn ra sau một chiếc xe. Đây là một chiếc xe mới, đúng là chiếc Volkswagen màu trắng mà Phương Nghi nói lúc sáng, biển số xe còn chưa được lắp.

“Là thư pháp nữa sao? Em đã sưu tập rất nhiều tấm, sắp mở triễn lãm thư pháp được rồi đấy.”

“Hôm nay sinh nhật em, tặng cái kia thì quá bình thường.”

“Vậy là cái gì? Nói mau, nói mau, em tò mò quá!”

“Thứ em vẫn luôn muốn có…”

“Volkswagen màu trắng?” Giọng nữ cao đến độ phá âm: “Nhưng… nếu lão yêu bà tự cho mình mãi mãi tuổi 18 trong nhà anh biết được sẽ giết anh mất!”

“Đừng nhắc đến bà ấy, anh muốn tặng em cái gì là quyền của anh.”

“Vậy… là anh yêu cầu em nhận, không phải là em bắt anh mua?”

“Tất nhiên, tất nhiên! Em định cảm ơn anh thế nào đây?”

“Đáng ghét, sẽ có người thấy mất! Chúng ta lên xe đi…”

Tim Chung Tẫn như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Trên ghế lái trong chiếc xe bên cạnh mơ hồ phản chiếu một bóng người, Chung Tẫn cũng không để ý bất cứ điều gì, vòng qua đuôi xe, mở cửa chui vào trong.

Người ngồi trên ghế lái đang nói chuyện điện thoại thì nghe được tiếng động, theo bản năng quay đầu lại. Chung Tẫn ngây ra, một mái tóc xoăn bù xù đột nhiên đập vào mắt suýt nữa dọa cô ngất đi, nhìn người gần sát bên cạnh, Chung Tẫn nghĩ thầm: đúng là oan gia ngõ hẹp.