– Kiền, giờ này mà vẫn chưa dậy à? Em phải ăn bữa sáng chính tay anh nấu!

Nghe tiếng cửa mở, Lý Tố hoảng hốt. Cậu vội vàng ngồi dậy nghiêm chỉnh. Lúc rời giường, cậu nhận ra quần áo của mình đã bị người nào đó khinh thường vất đi. Thấy trên sô pha có chồng quần áo, cậu vội vàng mặc áo phông và quần bò vào, tuy áo hơi rộng nhưng quần lại vừa khít.

Vất vả mới có được một ngày nghỉ, Đường Y bèn dậy sớm đến nhà Tô Kiền, thấy rèm vẫn buông nên biết anh vẫn chưa tỉnh, xong lại thấy một cậu trai nhút nhát ngồi trên sô pha cũng đang nhìn mình… lại còn mặc quần áo của mình.

– Cậu là ai?! Ai cho cậu mặc quần áo của tôi? – Đường Y vất túi hoa quả trong tay đi. Chính hắn cũng không nhận ra hành động bất lịch sự của mình. Dù sao thì trước đây, Tô Kiền chưa bao giờ cho bất cứ ai kể cả nam lẫn nữ ở lại qua đêm, thế mà hai người vừa chia tay không lâu, anh ta đã dắt tình mới về nhà? Đường Y nheo mắt lại, hay là bọn họ có qua lại với nhau từ trước, nhưng giấu giếm mình?

– Tôi… – Lý Tố bị cơn giận của người đàn ông trước mặt dọa cho đứng hình. Thậm chí cậu cảm thấy tình cảnh hiện tại giống như lúc cậu bị bắt quả tang thông ***. Người đàn ông tuấn tú này chắc chắn sẽ tặng mình một cú bạt tai. Nghĩ đến đó, nỗi sợ hãi chợt nhen nhúm. Cậu bắt đầu suy nghĩ, người đàn ông này thân thiết gọi Tô Kiền là ‘Kiền’, có chìa khóa nhà anh ấy, còn có thể bắt anh ấy nấu điểm tâm, ngay cả quần áo rộng thùng thình trên người cũng là của hắn. Cảm giác tự ti trong Lý Tố bỗng trào dâng mãnh liệt.

Khoảng cách giữa cậu và Tô Kiền quá lớn, giờ biết được người ấy đã có bạn trai, cơ hội của cậu tan biến sạch, chẳng còn chút gì. Đúng thật, một người xuất sắc như Tô Kiền làm sao có thể chưa có người yêu cơ chứ.

– Mới sáng ra đã ầm ĩ gì thế? – Tô Kiền ngáp dài, nhìn đồng hồ phòng khách mới có 7h.

– Kiền~ – Đường Y ra vẻ cực kỳ oan ức. – Em vừa từ Anh bay về đây, đã thấy anh có tình mới, anh không thấy có lỗi với em sao… lại còn cho cậu ta mặc quần áo của em… – Nói xong câu đó, Đường Y thấy hơi rùng mình. Thế nhưng nói xong, hắn lại cảm thấy mình thực sự tủi thân. Kỳ thật ngay từ khi mới quen, hắn đã biết Tô Kiền sẽ không động tâm với mình, bất luận là trên giường hay dưới giường.

– Chẳng phải chính cậu là người bỏ đi sao. – Tô Kiền thấy đầu nhức nhối, từ nhỏ tới giờ anh không chịu nổi thói làm nũng của Đường Y. Mình bắt đầu nuông chiều hắn từ bao giờ? Tô Kiền nghĩ không ra đáp án. Đường Y nói chúng ta yêu nhau đi, anh ngạc nhiên nhưng vẫn đồng ý, vì thế hai người bắt đầu qua lại. Đường Y nói quan hệ đồng tính lén lút thật nhàm chán, hay là chúng ta công khai đi, anh không có ý kiến, sau đó vẫn gật đầu. Kết quả 5 năm sau, hai người vẫn duy trì mối quan hệ. Thậm chí còn là kiểu mẫu của giới gay. Thế nhưng chính anh cũng hiểu rõ rằng mình và Đường Y chỉ là nuông chiều, thế thôi. Kết quả cuối cùng là Đường Y đòi bỏ đi, Đường Y nói chúng ta chia tay đi. Thế là anh từ tốn dập thuốc, mím môi, gật đầu.

– Thế nhưng anh cũng không được lấy quần áo cũ của em cho cậu ta mặc chứ! – Đường Y tức giận ngồi phịch xuống sô pha.

Lý Tố ngồi cứng còng trên sô pha, lưng thẳng tắp không dám nhúc nhích.

Hình như mình là người thừa. Hoàng tử ở bên cạnh hoàng tử, còn cậu vĩnh viễn chỉ là một con vịt xấu xí ngước nhìn thiên nga xinh đẹp.

– Chúng ta chia tay rồi. – Tô Kiền nói.

Sau đó là một khoảng lặng.

– Đừng náo loạn nữa. – Tô Kiền nói thêm.

Đường Y mở cửa bỏ đi.