– Tiểu Tố.

– Anh Kiền! – Lý Tố đang xem thông báo tuyển dụng trên báo.

– Có cần phấn khích như vậy không. – Tô Kiền có thể tưởng tượng nụ cười sáng lạn của Tiểu Tố ở đầu dây bên kia.

– A! Em đâu có. – Lý Tố buồn phiền vì cậu luôn khiến mình bẽ mặt trước mặt Tô Kiền.

– Giáng sinh em có rảnh không? – Tô Kiền mỉm cười.

– Có! Có! Em rảnh cả ngày! – Lý Tố ra hiệu cho mọi người trong phòng trật tự, rồi đi sang phòng khác.

– Hôm đó anh nghỉ, muốn dẫn em đi chơi.

– Vâng, được ạ! – Tim Lý Tố đập thình thịch, hưng phấn không ngừng. Đây mới là hẹn hò chính thức.

– Nhân tiện, hôm đấy em theo anh ra sân bay tiễn Y nhé.

… Y? Là người con trai đẹp trai nhưng hay bắt nạt cậu. Ở trước mặt hắn, cậu luôn luôn bị lôi ra làm trò cười.

– Vâng, được ạ.

Mấy ngày gần Giáng sinh, cửa hàng lớn nhỏ đều trang trí rực rỡ, tràn ngập không khí Giáng sinh, nhân dịp này nhiều thương nhân cũng bày ra nhiều hoạt động, cho nhân viên đóng giả ông già Noel đứng phát quà, đây đó còn có cây thông Noel, có tiếng nhạc Giáng sinh.

Lý Tố đứng đợi ở đầu đường từ sớm. Cậu nghĩ xe của Tô Kiền vào ngõ nhà cậu sẽ khó quay xe, nên cậu đứng chờ đầu đường. Tuy trận tuyết đầu tiên của năm đang rơi, nhưng cậu mặc quần áo của Kiền mua cho thấy rất ấm áp.

Đợi một hồi, cuối cùng xe mới đến.

Lý Tố nhìn thấy Tô Kiền lái xe, còn Đường Y ngồi ở ghế phó lái.

… Cậu đành ngồi ở ghế sau.

– Đợi lâu chưa? – Tô Kiền thấy Lý Tố gầy gầy đứng im lặng ở đầu đường, dưới cơn mưa tuyết.

– Chưa ạ. – Lý Tố cười cười rồi vào xe.

– Anh bạn sống ở đây à, thảo nào. – Đường Y dĩ nhiên biết nơi này, phố đèn đỏ.

Lý Tố xiết chặt vạt áo, nghe giọng mỉa mai của hắn, cậu cảm thấy cực kỳ hổ thẹn. Cậu không muốn anh coi thường mình.

– Tôi… – Lý Tố định nói mình đã bỏ việc, nhưng cậu vẫn chưa tìm được công việc mới.

Đường Y ngó lơ cậu.

– Kiền, bữa sáng anh nấu ít quá, chúng ta đi ăn thêm đi.

– Không kịp giờ đâu. – Tô Kiền nhăn mày.

– Nhưng đồ ăn trên máy bay làm sao nuốt nổi… – Đường Y bĩu môi nhìn Tô Kiền ngồi bên cạnh.

– Đến gần sân bay rồi mua một cốc cà phê sữa nóng là được chứ gì. – Tô Kiền bất đắc dĩ nói.

– A! Em nhớ rồi! Có phải quán mà năm ngoái chúng ta đến không, cũng là mùa đông…

Lý Tố nhìn khung cảnh Giáng sinh náo nhiệt ngoài cửa sổ, tấm kính bị sương phủ giống trong truyện cổ tích. Cậu cảm nhận được nỗi sợ hãi đang nhen nhóm trong lòng. Bên cạnh Tô Kiền có bao nhiêu người giỏi giang, nếu không phải do cậu quấn chân, anh sẽ không đời nào chịu kết giao với cậu.

Hơn nữa, chị Ngải cũng đã nói, Đường Y đã ở bên cạnh anh gần mười năm. Còn cậu thì sao? Lý Tố tính toán, mới sáu tháng hai ba ngày.

Thất thần một lúc, đột nhiên cửa mở, đập vào mắt cậu là khuôn mặt dịu dàng của Tô Kiền.

– Này, uống cà phê cho ấm người, anh bảo bọn họ cho thêm đường và sữa rồi, không đắng đâu.

Sau đó Tô Kiền đóng cửa xe lại.

Lý Tố nhìn cốc cà phê nóng Tô Kiền đưa cho, khẽ mỉm cười. Từ tốn uống một ngụm, thực sự không đắng chút nào.

Tô Kiền giúp Đường Y dỡ hành lý đằng sau xe.

Anh nhìn hắn ăn mặc phong phanh, co ro dưới tiết trời lạnh như cắt.

– Sao không mặc ấm vào, sợ béo à?

– Ở bên Úc đang là mùa xuân, nên em không mang quần áo mùa đông. – Đường Y nhỏ giọng ngụy biện.

– Nhớ tự chăm sóc mình. – Tô Kiền nói. – Anh không vào đâu, còn Tiểu Tố nữa.

– … Anh quyết định rồi sao?

– Tiểu Tố không hư hỏng như em nghĩ đâu.

– Hừ, cẩn thận không bị lừa tiền, lừa cả sắc!

– …

– Kiền, hôn tạm biệt nào. – Đường Y khoác hai tay lên cổ Tô Kiền, rồi tiến sát mặt anh.

Nụ hôn sâu kết thúc, mặt Đường Y ửng hồng.

– Kỹ thuật của anh vẫn tốt như xưa. – Đường Y cười khả ố.

Tô Kiền không đáp lại.

– Nhanh lên, đi sớm về sớm.

Đường Y kéo hành lí đi, đi thẳng vào sân bay không ngoái đầu lại.

Bọn họ… hôn môi sao? Chẳng quan tâm đến xung quanh nữa.

Lý Tố quay mặt đi, nhìn cảnh kia chỉ khiến cậu thêm đau lòng.

Kiền, người anh đồng ý kết giao là em cơ mà.

Đối với anh, hóa ra em chỉ là người thừa.

– Tiểu Tố, lên đây ngồi cạnh anh. – Tô Kiền quyết định không giải thích, ngày trước anh và Đường Y cũng tôn trọng quyền tự do của mỗi người. Anh dự định đưa Tiểu Tố đi xem phim trước.

– Kiền… Anh Đường… – Lý Tố muốn nghe Tô Kiền giải thích.

– Chỉ là hôn tạm biệt, nghe buồn cười nhỉ. Anh với cậu ta không có gì, nếu em không thích, anh sẽ không làm thế nữa.

Trực giác của Lý Tố nhận ra vẻ cưng chiều trong giọng nói của Tô Kiền, chắc anh đã quen nuông chiều cậu.

– Vâng, em chỉ sợ, sợ anh còn thích anh ấy, sợ anh ấy cướp anh đi, sợ chính mình không giành anh lại được. – Lý Tố nói xong, chậm rãi nghiêng đầu dựa lên vai Tô Kiền.

– Đừng suy nghĩ linh tinh, là anh vô ý, không nghĩ đến cảm xúc của em, nếu không thoải mái thì cứ nói với anh.

– Vâng.

– Giờ chúng ta đi xem phim.

– Vâng!

– Sau đó anh đưa em đi trượt băng.

– Nhưng em không…

– Anh sẽ dạy em…