Editor: Sinqua/ Beta: Phi Phi

“Đồ do anh chọn, tiền do anh trả, em cảm ơn anh ta làm gì?”.

Ôn Thư Du hơi sững sờ, ngạc nhiên quay đầu lại.

Người đàn ông nhắm mắt dựa lưng vào ghế, nét mặt u ám.

Anh ấy vì muốn bồi thường chiếc váy cho mình mà đích thân lựa chọn kiểu dáng sao? Ôn Thư Du hoàn toàn không tin, miệng lại nói: “Vậy thì cảm ơn Lương tiên sinh”.

Trong xe rất yên tĩnh, một lúc sau, anh đột nhiên mở mắt.

Ôn Thư Du bỗng chốc bốn mắt đối diện với anh, người đàn ông dựa về phía sau, vì vậy đường nét quai hàm rõ ràng và đôi mắt mở một nửa để lộ ra sự hững hờ và lãnh đạm.

Anh không nói một lời nhìn cô chăm chú, dường như đang đánh giá.

Ôn Thư Du quay mặt đi chỗ khác, bởi quá mức yên tĩnh nên bầu không khí trong xe càng lúc càng không tự nhiên. 

“Chuyện bịa đặt trên mạng, cũng cảm ơn anh đã giúp đỡ”. Cô hơi nhếch môi, mở miệng phá vỡ tình trạng im lặng căng thẳng này.

Vừa dứt lời, một giây sau cô nghe thấy anh nói: “Làm sao, bây giờ lại không gọi chú nữa à?”.

Ôn Thư Du ngây ngốc rồi mới kịp phản ứng lại ý anh nói không phải là lời cảm ơn của bản thân ban nãy, mà là cách xưng hô trước đây. Cô không quay đầu, nhìn thẳng về trước nói: “Nếu như anh thích cách xưng hô này, tôi cũng có thể tiếp tục gọi anh là chú”.

Lương Yến Tân nhìn chăm chú góc mặt của cô gái, kín đáo chau mày, cuối cùng lông mày giãn ra, nhếch mày nói: “Dù sao gọi “anh” cũng thuận tai hơn”.

Ôn Thư Du khẽ sững sờ, ngay sau đó cả người như cây bông vải bị đốm lửa nhỏ nhen nhóm, bỗng chốc bị châm lửa.

“Lương tiên sinh cũng ba mốt rồi”. Cô quay đầu, ý cười trong trẻo: “Không phù hợp lắm thì phải?”.

Nếu như anh còn nhớ chuyện của năm năm trước, còn nhớ bản thân từng nói gì từng làm gì, vậy ít nhất cũng phải tiếp tục ngồi trong xe duy trì thái độ lạnh nhạt lúc đó chưa từng thấy cô cũng không biết cô, vẫn xem cô như người xa lạ.

Chứ không phải là coi như không có chuyện gì mà tiếp tục loại hành động ngả ngớn trêu chọc kia của năm năm trước.

Nói những lời này là có ý gì? Dùng thái độ hờ hững này là lại muốn cô hiểu lầm sao?

Những lời này Ôn Thư Du muốn thẳng thắn nói ra, nhưng ghế trước xe còn có tài xế và trợ lý của Lương Yến Tân. Mặc dù bọn họ vẫn duy trì sự yên tĩnh của bản thân, cô cũng không thể nào thật sự coi như bọn họ không tồn tại.

Lương Yến Tân trở về vẻ điềm tình vốn có.

Mặc dù cô cười, nhưng đôi mắt lại sáng ngời vì tức giận, nụ cười nơi khóe miệng hơi cứng nhắc vì dùng quá sức.

Nụ cười này chỉ duy trì được hai giây ngắn ngủi, cô nhanh chóng quay đi, không nhìn anh nữa.

Một giờ sau, mấy người lên máy bay.

Tài xế lại không cùng về Đình Thành, vì vậy chỉ có trợ lý đi cùng. Ôn Thư Du vốn dĩ muốn ngồi “một mình” ở hàng phía sau kia, nhưng trợ lý đã đi trước một bước xí chỗ đó rồi.

Không còn cách nào, cô chỉ có thể ngồi xuống vị trí bên cửa sổ.

Khoang hạng nhất ít người càng thêm yên tĩnh, Lương Yến Tân cũng ngồi bên cạnh cô, khiến cô cảm thấy một cử động nhỏ của bản thân cũng bị phóng to trong đáy mắt anh.

Loại cảm giác này không thoải mái chút nào.

Vì vậy cô lấy băng che mắt trong túi đeo lên, cuối cùng lần mò móc khóa của chiếc túi trên tay, sau đó đặt túi sang một bên.

Nhưng lúc thu tay về, đầu ngón tay không cẩn thận va vào mu bàn tay và tay áo của người đàn ông, đường nét khớp xương bàn tay anh giống như chạm trổ. Cô chỉ sững sờ chốc lát rồi nhận thức được bản thân đã đụng phải anh.

Đầu ngón tay của Ôn Thư Du hơi rụt lại.

“… Xin lỗi”. Tay cô thu về trên đầu gối, sau đó quay mặt về phía cửa sổ, ngả lưng ghế ra sau, dáng vẻ như chuẩn bị ngủ.

Đầu ngón tay Lương Yến Tân nhẹ nhàng gõ lên chỗ tay vịn mát lạnh, sự chú ý tập trung vào tập tài liệu trước mặt.

Trong đầu anh xâu chuỗi lại số liệu và từ khóa quan trọng của tài liệu trước đó, lại nhớ tới ban nãy cô hướng về phía mình, gương mặt bị chiếc bịt mắt che đi hơn phân nửa.

Sống mũi thanh tú cao thẳng lộ ra quai hàm mỏng manh, đôi môi màu hồng nhạt

Yết hầu của Lương Yến Tân hơi động, ngay sau đó nhắm mắt lại, vẻ mặt như thường ngày tiếp tục xem tài liệu trong tay.

Chẳng mấy chốc máy bay đã cất cánh.

Thật ra Ôn Thư Du vẫn chưa ngủ, không chỉ là không ngủ được, mà là không hề buồn ngủ chút nào.

Cô vẫn vô thức để ý động tĩnh ở bên cạnh, căng thẳng trong đầu liên tưởng tới cảnh tượng – giống như cô nghe thấy âm thanh sột soạt của quần áo, trong đầu lại hiện ra bàn tay vô cùng đẹp mắt kia của người đàn ông.

Năm ngón tay thon dài, không có bất cứ một khớp xương dư thừa nào, móng tay cắt tỉa vô cùng sạch sẽ gọn gàng.

Kết hợp với tay áo tỉ mỉ, nhìn giống như một góc của tấm áp phích.

Cô thừa nhận bản thân chính là người vô cùng thích cái đẹp…

Ôn Thư Du bình tĩnh chấp nhận điều này, suy cho cùng là cô cũng thừa nhận bề ngoài của anh với việc không muốn ở cùng anh, điểm này hoàn toàn không mâu thuẫn.

Chỉ là thật sự cô bị sự tỉnh táo khiến cho có chút bất lực, vì vậy giơ tay cởi đeo mắt ra, chuẩn bị đi nhà vệ sinh một chuyến rồi sau đó tiếp tục nhắm mắt dưỡng sức.

Ôn Thư Du đứng dậy, người đàn ông ngồi bên cạnh không chút để ý, đôi mắt vẫn tiếp tục nhìn tài liệu trong tay, không hề ngẩng đầu.

Đợi khi cô tới nhà vệ sinh trở lại rồi, anh cũng chỉ tạm thời nghỉ ngơi trong chốc lát, nhắm mắt xoa bóp nhẹ thái dương.

Cô muốn quay trở lại vị trí của mình thì nhất định phải đi qua trước người anh, nhưng may mắn là khoang hạng nhất vị trí rộng rãi, hoàn toàn không gây ra bất cứ trở ngại gì.

Chính là lúc chỉ còn vài bước nữa là cô có thể về tới chỗ ngồi rồi, máy bay đột nhiên lắc lư.

Lần lắc lư này tiếp tục rõ ràng hơn, tiếp viên hàng không đã nhẹ nhàng giục cô về chỗ ngồi càng sớm càng tốt.

Ôn Thư Du đưa tay sang bên cạnh để có thể nắm được thứ gì tiến về trước, chính là lúc cô đi tới bên chân của Lương Yến Tân, mức độ lắc lư đột nhiên gia tăng.

Máy bay đột ngột hạ độ cao, sự mất trọng lượng càng mạnh mẽ, Ôn Thư Du mất đi trọng tâm, dưới chân lảo đảo, sau đó toàn thân không tự chủ được nghiêng sang một bên.

Cô bất ngờ ngã vào một vòng tay rắc chắc.

Người đàn ông giữ chặt lấy eo cô, ngón tay vội vã siết chặt.

Hai cánh tay của Ôn Thư Du theo bản năng đặt lên trên lồng ngực của anh, những sợi tóc xõa ngang mặt nhẹ nhàng bay theo nhịp thở nhẹ của cô.

Sau khi lấy lại được ý thức trong sợ hãi cô mới nhận ra rằng hoàn cảnh của bản thân lúc này và tư thế của hai người – cô đang ngồi trên đùi của Lương Yến Tân. Cả người cô dường như nằm gọn trong lòng anh, chóp mũi hai người gần như chạm nhau, ánh mắt, hơi thở cũng gần trong gang tấc. 

Ánh mắt anh sâu thẳm, con ngươi hơi động, tầm nhìn chăm chú khóa chặt trên gương mặt cô.

Độ ấm bàn tay của Lương Yến Tân từ eo xuyên qua vải vóc truyền vào, rõ ràng lưu trên làn da mỏng manh kia của cô.

Vương vấn quanh chóp mũi đều là mùi hương lạnh lùng nhàn nhạt trên người anh, khiến người ta nghĩ tới cây sương mai trên đỉnh núi; nhưng hơi thở, bàn tay và lồng ngực đều ấm nóng.

Còn có cả ánh mắt dần dần dao động của đối phương.

Màu nâu nhạt đột nhiên biến thành nhựa thông sắp ngưng tụ thành hổ phách, cô giống như một con côn trùng sợ hãi, sắp bị nhựa thông từ từ bọc lấy rồi nhốt trong đó.

Đầu óc Ôn Thư Du hoàn toàn trống rỗng, ngây người nhìn về phía anh. Mãi cho tới khi ánh mắt đối phương dừng trên bờ môi cô, ánh mắt dần dần thay đổi, ý định xâm lược không có mục đích gần như không chút che giấu.

Đột nhiên, sau khi biết chuyện, nhịp tim của cô tăng nhanh, nhịp đập gấp gáp cuốn chặt lấy suy nghĩ, khiến cô mất đi khả năng suy nghĩ và phản ứng.

Con ngươi của anh hơi thẫm lại, lại không chút tiếng động lại gần thêm một chút.

Vốn dĩ khoảng cách gần như không có lại tiếp tục bị rút ngắn không tiếng động, khoảng cách chật hẹp chỉ có thể chứa đựng hơi thở của hai bên giao thoa tới lui chập chờn, lướt qua đám lông tơ nhỏ bé trên bề mặt da cô, mang tới cảm giác ngứa ngáy run rẩy.

Ôn Thư Du vô thức nắm chặt tay.

“Lương thiếu, cô Ôn…”. Tiếp viên hàng không bất chấp nhắc nhở.

Một tiếng động này phá vỡ tất cả sự mờ ám lưng chừng, Ôn Thư Du đột ngột tỉnh táo, nhanh như cắt thu tay lại rồi đứng dậy lùi về sau, bám lấy tay vịn đi vài bước trở về chỗ ngồi của mình rồi ngồi xuống.

Tay của Lương Yến Tân lại chưa từng một lần thả lỏng, ngón tay còn vuốt trên eo cô không nặng không nhẹ, dường như đang muốn giữ cô lại…

Gò má cô ửng hồng, vành tai cũng nóng tới mức đỏ rực.

“Cô Ôn, mời thắt dây an toàn, tránh trong lúc áp suất gia tăng cô bị thương”. Tiếp viên hàng không ôn hòa nói.

“À, được”.

Ôn Thư Du cố gắng bình tĩnh lại rồi hơi gật đầu, cúi xuống đeo dây an toàn.

Tâm trạng cô vào giờ này phút này giống hệt như chiếc máy bay lắc lư giữa  luồng không khí chấn động.

Vừa nghĩ tới ban nãy bản thân lại ngồi lên trên đùi của anh, suýt chút nữa… thậm chí cô còn không tránh ra, cô ngại ngùng tới mức muốn tìm cái hố để chui vào.

Cô lại không một lần thẳng thắn dứt khoát đẩy anh ra! Rốt cuộc anh sẽ nghĩ bản thân cô như thế nào đây!

Hơn nữa, vì sao cô lại có dáng vẻ có tật giật mình kia chứ? Rõ ràng vừa nãy… rõ ràng là do anh ấy mà đúng không!

Chính vì luồng không khí chấn động nên cô mới không cẩn thận ngã vào lòng anh mà thôi, có gì to tát đâu chứ, chỉ tính là không cẩn thận thôi, cũng chẳng nói lên được điều gì.

Nhưng vừa nghĩ tới hành động và thái độ ban nãy của anh, hơi thở của Ôn Thư Du lập tức đóng băng, cô vội vàng nhắm mắt lại, vứt bỏ suy nghĩ và cảnh tượng trong đầu lúc này.

Không lâu sau, cảm giác chấn động biến mất.

Nhịp tim của Ôn Thư Du có chút gấp gáp, nhiệt độ trên mặt cũng không giảm bớt, cô cúi đầu cầm che mắt đeo lại lần nữa, xoay người tựa sang phía cửa sổ.

Đúng là xấu hổ! Cô tức giận oán trách.

Bản thân không muốn nhìn anh như vậy, anh còn…

Tiếp viên hàng không ở một bên giấu sự ngại ngùng và lo sợ ở trong lòng, trong lòng âm thầm mặc niệm: “Tôi cũng không thấy gì hết”, im lặng xoay người rời đi. Trợ lý ở hàng sau vẫn cúi đầu tập trung vào công việc.

Lương Yến Tân nhìn chằm chằm cô gái lóng ngóng như đà điểu ở bên cạnh, rõ ràng là không tình nguyện phản ứng với mình, đành giơ tay nới lỏng cà vạt.

Cảm xúc nghẹn nơi cổ họng dần biến mất, trước mắt lại không kiểm soát được mà nhớ lại tất cả những cảm xúc vừa nãy.

Thị giác, khứu giác, xúc giác.

Hương hoa hồng nhàn nhạt vô thanh vô thức xâm nhập xúc giác vẫn vương vấn xung quanh.

Vừa nãy cô ngã vào lòng anh, lúc những sợi tóc lướt qua gương mặt anh, giống như một đám mây ngập tràn hương hoa hồng tiến vào.

Anh nhắm mắt lại.

Cho tới lúc máy bay hạ cánh, Ôn Thư Du cũng không quay sang nhìn Lương Yến Tân một lần, cũng không nói với anh câu nào.

Cô chưa từng cảm thấy chuyến bay dài hai tiếng lại dài như vậy.

Sau khi máy bay hạ cánh, cô mới giả vờ bị sự chấn động do va chạm với mặt đất làm cho tỉnh. Nhân lúc máy bay còn đang theo quán tính trượt trên đất, cô im lặng cởi bịt mắt cất vào trong túi, lấy gương ra điều chỉnh lại nhan sắc.

Lương Yến Tân nhẹ nhàng mở mắt.

Trong tay cô cầm một chiếc gương nhỏ tinh xảo phản chiếu chiếc mũi và bờ môi nhỏ nhắn của cô. Trên làn da trắng sứ, ửng hồng bật lên những đường nét thanh tú.

Ngón tay anh không tự giác mà hơi động đậy…

Ôn Thư Du nhìn thấy Ôn Lãng Dật đang đợi mình  ở lối ra thì như nhìn thấy cứu tinh.

Tinh thần cô bừng tỉnh, bước chân thoăn thoắt chạy tới: “Anh!”.

“Nếu như bố không hối em thì lần này em định bao lâu mới về?”. Ôn Lãng Dật cười rồi nhận hành lý từ trong tay của cô.

“Cũng không định chơi quá lâu”. Nhắc tới chuyện này Ôn Thư Du không tránh khỏi tức giận: “Cũng trách cái thứ Mạnh Bất Dư kia làm một trận như vậy, phá hỏng kế hoạch du lịch của em”.

“Được rồi, đừng tức giận nữa, luật sư của Ôn thị sẽ khiến cô ta phải chịu trách nhiệm”. Nói xong, Ôn Lãng Dật ngẩng đầu, mỉm cười đi về phai người đàn ông: “Lần này phải cảm ơn anh nhiều, Yến Tân”.

Lương Yến Tân thản nhiên nói: “Khách sáo cái gì”.

Ánh mắt Ôn Thư Du hơi di chuyển, đột nhiên lấy điện thoại từ trong túi ở bên người ra gọi điện cho Tống Gia Ninh.

Đối phương không lập tức bắt máy, nhưng cô lại mượn hành động này xoay người đi ra xa vài bước, dáng vẻ muốn rời xa đoàn người nghe điện thoại.

“Vậy chúng em đi trước đây, ngày khác gặp lại”.

Cô nghe thấy Ôn Lãng Dật nói như vậy, âm thầm thở một tiếng nhẹ nhõm. Cô không hề muốn tiếp tục biểu diễn màn từ biệt một cách khách sáo với anh, nhớ lại tình huống trên máy bay ở trước mặt anh trai mình chỉ khiến cô càng cảm thấy không tự nhiên.

Nhìn thấy anh em một trước một sau dần đi xa, gương mặt của Lương Yến Tân cười như không cười.

Chút trò trẻ con đó của cô.

“Lương thiếu?”. Trợ lý ngập ngừng nhắc nhở.

Anh thu hồi ánh mắt, gương mặt dần trở lại thờ ơ: “Đi thôi”.

Lên xe rồi, Ôn Thư Du mới phát hiện hôm nay bởi vì các loại vấn đề xen ngang, kế hoạch “xin lỗi” ban đầu của cô cũng bị vứt lại ở sau đầu.

“Em với Gia Ninh cùng đi Lâm Thành hả?”. Ôn Lãng Dật hỏi: “Tại sao không cùng quay về?”.

“Bởi vì tình huống đột ngột phát sinh nên em mới quay về mà, chuyện này vốn dĩ là cô ấy vô tình bị liên lụy, vì vậy em mới để cô ấy ở lại chơi vui vẻ”.

Ôn Lãng Dật hơi mỉm cười: “Có lý”.

Trở về nhà, Ôn Thư Du như đoán được dáng vẻ không thể nào không an ủi kia của bố mẹ, Ôn Dược còn nghiêm túc hỏi cô có còn dự định tiến vào làng giải trí hay không.

Suy nghĩ của cô rất chắc chắn cũng rất rõ ràng: “Không”.

Triệu Đường Như yên tâm, cười chuyển sang chuyện khác: “Miên Miên, con thấy mấy năm nay con cũng ở bên ngoài học hành, cũng kỳ nghỉ lễ mới có thể về nước ở cùng bố mẹ, một nhà rốt cuộc mới có thể sum họp. Kết quả bây giờ quay về rồi tâm trí còn đang ở ngoài, ngày ngày bỏ lại bố mẹ rong chơi bên ngoài”.

“Con chỉ tụ tập với bạn bè thôi mà”.Ôn Thư Du nói rồi cười nịnh nọt nghiêng người bám vào mẹ: “Hơn nữa bắt con ngày ngày phải ở trong nhà con cũng chán chết mất”.

Nghe vậy. Ôn Dược suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu như con không ở trong nhà được, cũng không phải không thể ra ngoài. Lân cận Đình Thành còn có không ít nơi yên tĩnh lại an toàn, con lựa chọn đi, gia đình có thời gian sẽ cùng con đi. Nếu như muốn mua thứ gì thì để người ta giao tới nhà rồi từ từ chọn”.

Ôn Thư Du biết gia đình cũng là có ý tốt, chung quy bây giờ cô vừa gây ra một trận bão nhỏ như vậy, lỡ như ở bên ngoài bị người ta nhận ra hoặc gặp rắc rối gì đó thì thật sự phiền phức. Bản thân cô cũng sẽ không bốc đồng như vậy nữa.

Vì vậy nghe thấy Ôn Dược nói như thế, cô lập tức ngoan ngoãn gật đầu: “Con biết rồi”.

Những ngày phải ở trong nhà, Ôn Thư Du thỉnh thoảng sẽ gọi điện video với hai người bạn tốt ở Lâm Thành, ngoài ra có thời gian thì đọc sách xem phim. Thời gian Triệu Đường Như không ra ngoài cùng với bạn bè uống trà chiều thì hai người sẽ cùng nhau tập yoga, làm bánh ngọt. 

Còn về chuyện trên máy bay ngày hôm đó, cô đã tự thôi miên bản thân vô số lần rằng vốn dĩ không có chuyện gì xảy ra, càng không đi nghĩ ngợi thêm.

Hôm nay cô vừa mới tắm xong, đang xuống lầu thì bị Triệu Đường như gọi đến: “Miên Miên, một người bạn hẹn mẹ cùng đi spa, con có muốn đi cùng không? Cửa tiệm đó vừa khai trương không lâu, danh tiếng cũng được lắm”.

“Được ạ”. Ôn Thư Du trả lời.

Vậy buổi sáng hai mẹ con cùng đi ra ngoài.

Địa điểm đến là tòa nhà hai tầng độc lập, tài xế vừa đỗ xe đã có quản lý nhiệt tình tiếp đón, tiến đến dẫn hai người vào trong.

“Bà Ôn, bà Lương đã đợi bà ở bên trong rồi”.

Triệu Đường Như nhẹ nhàng gật đầu, cùng Ôn Thư Du đi thang máy lên tầng hai.

Quản lý dẫn họ tới phòng nghỉ trên tầng hai, bên trong chỉ có một người đang ngồi dựa vào cửa sổ, nhìn sau lưng thì có vẻ còn rất trẻ, ăn mặc rất tinh tế lại lịch sự.

Người đó nghe thấy có tiếng động ở cửa thì quay người lại, sau khi nhìn thấy hai người thì hơi ngạc nhiên, sau đó phản ứng lại, lập tức mỉm cười tiến lên trước: “Tới rồi?”.

“Có phải để bà phải đợi lâu rồi không?”. Triệu Đường Như cười hỏi.

“Không có, tôi vừa tới một lát”. Nói xong, Dư Âm Dung quay người nhìn sang bên cạnh Triệu Đường Như, cười càng thêm thân thiết: “Cháu chính là Thư Du phải không?”

Ôn Thư Du lễ phép ngoan ngoãn mỉm cười: “Chào dì”.

“Miên Miên, đây là dì Dư, cũng là mẹ của Yến Tân”. Triệu Đường Như nói: “Có điều mấy năm trước dì ấy vẫn ở Lâm Thành, không ở đây lâu nên chúng ta cũng không gặp nhau được mấy lần”.

Ôn Thư Du vốn dĩ vẫn mỉm cười nghe bọn họ nói chuyện, bất ngờ nghe thấy Triệu Đường như nói như vậy, cả người sững sờ, nụ cười trên mặt chợt trở nên cứng ngắc.

Đây là… mẹ của Lương Yến Tân?

Vóc dáng của đối phương vẫn mảnh mai cân đối, mặc dù trên gương mặt đã có một vài dấu vết của tuổi tác, nhưng ngũ quan vẫn rất xinh đẹp.

Điểm giống nhau nhất giữa Lương Yến Tân và mẹ của anh chính là con ngươi màu nâu nhạt hiếm gặp, những điểm khác thì giống với bố Lương hơn.

Ôn Thư Du kìm nén cảm giác khó chịu không thể giải thích được, thuận theo chủ đề hỏi thăm: “Dì Dư hiện tại chuyển tới Đình Thành sống rồi ạ?”.

Dư Âm Dung cười gật đầu: “Mấy năm nay dì không làm sao ở Lâm Thành được, bình thường lựa chọn thành phố ưa thích sống, lần này dự định ở Đình Thành một khoảng thời gian”.

Ôn Thư Du lập tức liên tưởng tới những lần gặp gỡ với Lương Yến Tân trước đó… nếu như mẹ của anh chuyển tới Đình Thành, vậy thì sau này có phải bọn họ càng dễ dàng đụng mặt nhau không?

Đột nhiên, cảnh tượng ở trên máy bay lại xuất hiện trong đầu, cô cuống quýt cắt đứt dòng suy nghĩ.

Bây giờ cô lại bắt đầu mong chờ quay về Anh học rồi.

Sau một hồi tán gẫu, Dư Âm Dung nghiêng người cầm túi xách trên ghế sô pha lên, chuẩn bị để nhân viên spa đưa mọi người cùng đi tới phòng riêng.

Ôn Thư Du vô thức liếc nhìn cánh tay của bà ấy, lập tức sững sờ.

Một chiếc túi xách màu trắng treo trên cánh tay mảnh mai của Dư Âm Dung, trông cực kỳ quen thuộc.

Đây…

Cô đột nhiên nghĩ tới người phụ nữ bước xuống từ trên xe của Lương Yến Tân, chiếc túi xách màu trắng mà lúc đó anh vươn tay giữ chặt lấy với chiếc mà cô thấy hiện tại này giống nhau y đúc. 

Vì vậy người khi đó ở trên xe, có lẽ là mẹ của anh?

Bỏ đi… lúc đó là cô nghĩ nhiều rồi. Ôn Thư Du xấu hổ lắc đầu, gạt những suy nghĩ linh tinh này sang một bên, theo sau hai người họ đi vào bên trong.

Trong phòng có bồn tắm riêng, sau khi tắm rửa và ngâm bồn, Ôn Thư Du bước tới nằm xuống giường bên trái.

Có một bức màn màu be ngăn cách giữa ba tấm chiếu tatami, dù nhìn không thấy hai bên nhưng có thể nói chuyện với nhau. Ôn Thư Du nhắm mắt, nghe thấy bọn họ nói chuyện với nhau.

Trong phòng ngập tràn mùi hương nhàn nhạt có tác dụng an thần, cô có chút mơ màng buồn ngủ. 

Triệu Đường Như và Dư Âm Dung trước tiên nói về những chuyện vụn vặt trong cuộc sống, tiếp đó chủ đề bắt đầu chuyển sang các con trai của họ.

Dư Âm Dung thở một hơi, buồn phiền nói: “Bà nói Yến Tân đó, nó cũng từng ấy tuổi rồi, cũng không biết lúc nào mới tính tới chuyện lập gia đình”.

Nghe vậy, mí mắt Ôn Thư Du khẽ động đậy.

“Lãng Dật cũng vậy, mỗi lần nhắc tới vấn đề này thì thằng bé lại qua loa lấy lệ với tôi”.

“Đúng vậy, đúng là không thể khiến người ta yên tâm mà”.

Nghe rồi lại nghe, Ôn Thư Du cũng không thể chiến thắng cơn buồn ngủ, cuối cùng im lặng ngủ thiếp đi.

Cô bị nhân viên spa gọi tỉnh dậy.

Lúc tỉnh dậy, cả người cô mềm nhũn, vẫn mơ màng buồn ngủ. Ôn Thư Du mặc đồ xong, uống vài hớp trà đen mới tỉnh táo trở lại.

Triệu Đường Như và Dư Âm Dung vòng qua bức màn đi tới, nhìn thấy cô ngồi trên ghế sô pha, mỉm cười khen ngợi: “Tuổi trẻ thật tốt quá”.

Ôn Thư Du còn chưa thay lại quần áo của mình, thứ đang mặc trên người là chiếc khăn lụa màu trắng tinh được chuẩn bị cho khách hàng ở đây. Làn da trắng nõn ở trong bồn tắm sau khi được hơi nước xông hơi, lại được nhân viên spa tỉ mỉ chăm sóc, ngay cả khi không trang điểm thì gò má và đôi môi cũng ửng hồng tự nhiên.

Nhìn rất thanh khiết tươi mới, cho cảm giác dễ chịu.

“Dì Dư rõ ràng nhìn trẻ hơn người cùng tuổi rất nhiều, còn chưa nói tới tuổi tác của bản thân”. Ôn Thư Du ngại ngùng mỉm cười.

Cô hoàn toàn không có ý nịnh bợ, vừa rồi lúc ở trong phòng nghỉ ngơi nhìn thấy bà ấy quả thật đã nghĩ như vậy, vì vậy cũng tự nhiên tiếp lời.

Nhưng sau khi nói xong, cô nghĩ tới đối phương là mẹ của Lương Yến Tân… trong lòng lại có chút kỳ quái.

Dư Âm Dung mỉm cười, thần sắc gương mặt nhẹ nhàng khoan khoái.

“Thật là biết ăn nói, người đẹp lời cũng ngọt”. Nói rồi bà ta lại thất vọng cảm thán với Triệu Đường Như: “Tôi vẫn muốn có một đứa con gái vừa ngoan vừa xinh đẹp như vậy, đáng tiếc đời này chỉ có một đứa con trai không thể nào khiến tôi yên tâm”.

“Được rồi, có một đứa con trai xuất sắc như thế còn không biết đủ hả? Kinh doanh phát đạt, con người lại trưởng thành chín chắn, con gái ngoan của biết bao gia đình đều muốn gả đấy”.

“Nó à? Cũng là mấy năm nay biết khiêm tốn lại”. Nhắc tới chuyện này, vẻ mặt của Dư Âm Dung lập tức u ám, nhưng cũng được che giấu rất nhanh: “Trước đây thằng bé trông luộm thuộm, ngỗ ngược, ăn chơi trác táng”.

Ngỗ ngược ngang tàng. Trong lòng Ôn Thư Du âm thầm nhắc lại bốn chữ này một lượt.

Trước đây anh quả thực là như vậy, nhưng hiện tại thật sự trưởng thành chín chắn rồi sao? Cô nghĩ tới những lời trêu chọc xấu xa kia của anh sau khi nhận nhầm người trên con tàu, còn cả hành động ngả ngớn của anh lúc cô ngã trên máy bay…

Ôn Thư Du không nhịn được thầm oán trách. Cô đứng dậy nói chuyện với Dư Âm Dung và Triệu Đường Như một lúc, sau đó mới đi vào phòng nghỉ thay quần áo.

Dư Âm Dung đột nhiên hỏi: “Đường Như, Thư Du có phải là sắp tốt nghiệp rồi không?”.

“Đúng rồi, còn một năm nữa là tốt nghiệp”.

“Một cô bé xinh đẹp xuất sắc như vậy, không biết khiến bao nhiêu người nhớ nhung”. Dư Âm Dung mỉm cười thiện ý, ho nhẹ một tiếng: “Vậy hiện tại con bé có bạn trai chưa?”.

Triệu Đường Như hơi ngạc nhiên, sau đó lập tức cười giả bộ tức giận: “Đúng rồi, hỏi vặn vẹo tôi một hồi, hóa ra là có chủ ý với con gái bảo bối của tôi? Hỏi thay ai thế? Yến Tân?”.

“Đương nhiên không phải rồi, làm sao có thể là thằng bé được. So sánh với Thư Du, tuổi tác của Yến Tân quá lớn ấy chứ”.

“Đúng là vậy”. Nói rồi, Triệu Đường Như lập tức chia sẻ chuyện thú vị mà bản thân biết: “Bà không biết ấy, tôi nghe Trị Nhĩ nói, trước đây lúc Miên Miên học năm nhất phổ thông còn gọi Yến Tân là chú nữa”.

Dư Âm Dung lập tức không nhịn được bật cười: “Có lý do mà, lúc đó con bé mới mười lăm mười sáu tuổi, Yến Tân đã hai mươi mấy rồi”.

Sau khi nói đùa, hai người mới tiếp tục chủ đề vừa rồi.

“Là một đứa cháu mà tôi quen biết, gần đây thằng bé ở Đình Thành”. Dư Âm Dung trả lời: “Trước đây cũng từng du học ở Anh, lớn hơn Thư Du vài tuổi, con người ấm áp hiền lành, sau khi tiếp quản công ty thì quản lý rất tốt. Tôi nghe nói thằng bé định mở rộng kinh doanh tới Đình Thành, rất có khả năng sẽ an cư lập nghiệp ở đây”.

Dư Âm Dung cân nhắc nói: “Để chúng nó quen biết cũng tốt, có thể làm bạn cũng không tồi”.

“Nhưng tôi không nỡ bắt con bé kết hôn sớm như vậy”. Triệu Đường Như thở một tiếng.

“Vì vậy tôi mới chỉ đề nghị để chúng nó quen biết thôi. Đương nhiên tôi cũng có ý tứ riêng, cô bé tốt như vậy không muốn bị người khác đi trước một bước cướp mất”. Dư Âm Dung trêu chọc: “Nói tới chuyện này cô cũng có trách nhiệm, ai bảo bà ngày ngày ở trước mặt tôi khoe con gái tốt như vậy, còn chưa gặp mặt tôi đã nhớ rồi”.

Triệu Đường Như cố ý trừng mắt: “Già mồm át lẽ phải”.

Có điều, những lời này của Dư Âm Dung thật sự khiến bà lo lắng. Có nhiều người theo đuổi con gái bà như vậy, không thể để bị người ta “cướp mất” rồi ở lại nước ngoài luôn được. 

“Nếu như sau này thật sự có kết quả, tôi và bà còn có thể cùng phối hợp với nhau, bọn trẻ còn có thể tiếp tục sống ở Đình Thành”.Dư Âm Dung uống một ngụm trà, tùy ý nhắc một câu. 

Nhưng chính câu nói này đã khiến Triệu Đường Như có chút dao động.

Bên ngoài cửa sổ xe, mưa rơi rả rích.

Lương Yến Tân đặt một tay trên vô lăng, ngón tay gõ nhẹ liên tục.

Đột nhiên, điện thoại bên cạnh đột ngột có cuộc gọi đến, anh liếc nhìn xuống, tranh thủ dừng đèn đỏ để nghe máy: “Mẹ”.

“Yến Tân, chiều này có chút việc nên mẹ bảo tài xế đi rồi, nếu như bây giờ con đã xong việc thì có thể tới đón mẹ một chuyến không? Hiện tại mẹ đang cách Lương thị không xa”. Dư Âm Dung khó xử mỉm cười: “Trời mưa thật sự rất bất tiện, tài xế cũng không đến kịp”.

Anh nhíu mày. Lý do gì lại khiến mẹ anh kêu tài xế đi kia chứ?

Hay là lại giống như lần trước, dùng cách thức này “lừa” anh tới gặp những cô gái khác.

“Yến Tân?”. Dư Âm Dung khó hiểu lặp lại: “Con nghe thấy lời mẹ nói không?”.

Anh nhíu mày, cuối cùng cam chịu hờ hững “Vâng” một tiếng: “Vừa ra khỏi bãi đỗ xe, mẹ đang ở đâu?”

Lái xe tới chỗ nhà hàng mà Dư Âm Dung nói, cơn mưa cũng không có xu hướng giảm bớt, Lương Yến Tân đỗ xe xong, mở dù xuống xe.

Chiếc ô màu đen bung ra trong cơn mưa, những hạt mưa va vào nhau bắn tung tóe.

Một tay anh cầm ô đi vào.

Đi gần tới, anh nhìn thấy vài bóng người qua cửa kính sát đất trong suốt.

Dư Âm Dung ngồi đối diện với cửa sổ sát đất, mà hai người ngồi đối diện mẹ anh nhìn giống như một cặp mẹ con.

Cảnh tượng này thật sự rất quen mắt, giống y hệt so với trước đây. Lương Yến Tân gần như trong chốc lát mất đi tất cả sự bình tĩnh và nhẫn nại, vẻ mặt đột nhiên trở lạnh.

Đột nhiên, một người trong số đó quay lưng với cửa kính quay mặt lại nói gì đó với người bên cạnh.

Gương mặt đó trắng nõn tinh tế, vô cùng quen mắt.

Lông mày anh hơi dựng, bước chân cũng dừng lại.

Nhìn như vậy, anh đột nhiên ý tứ không rõ mỉm cười. Vì vậy, người mà lần này mẹ anh sắp xếp… là cô?

Lương Yến Tân nhấc chân tiếp tục đi. Người phục vụ ở cửa nhận lấy ô trong tay anh, khoảnh khắc đẩy cửa cho anh, người ở bên trong cũng nhìn thấy anh.

“Yến Tân, con tới rồi hả?”. Dư Âm Dung ngước nhìn.

Anh gật đầu, nhìn Triệu Đường Như lễ phép chào một tiếng “dì Triệu”, lúc ngước nhìn đôi mắt anh hơi dao động, đối diện với một đôi mắt khác.

Cô thản nhiên nhìn sang chỗ khác, đưa tay lên day huyệt thái dương, lộ ra vành tai nhỏ nhắn trắng nõn.

Đột nhiên, bóng dáng một thanh niên trẻ tuổi bị cây xanh che khuất đứng dậy, khách sáo mỉm cười nói: “Anh Yến Tân”.

Ánh mắt Lương Yến Tân dừng lại, nhíu mày liếc nhìn anh ta. Ánh mắt anh quét qua hàng ghế chỗ ngồi của anh ta và Ôn Thư Du, khoảng cách vị trí không giống như người xa lạ.

Dường như để chứng thực sự phỏng đoán của anh, Dư Âm Dung nói: “Như vậy vừa hay, bác ngồi xe của Yến Tân, sau đó A Trạm đưa hai mẹ con họ về”.

“Được, bác gái yên tâm, con nhất định họ về nhà an toàn”. Hạ Trạm đứng một bên, nghe vậy cười ôn hòa trả lời.