"Từ giờ để chú Ngân đưa con đi học nhé."

"Tưởng việc gì. Hóa ra anh gọi em ra đây chỉ để hộ tống công chúa nhà anh đi học à?"

Vương Thư cứ thế mà mở cửa xe của Vương Ngân để Minh Vương ngồi vào.

Cái gì cũng không cãi lại được ông anh trai nên đành thôi.

Dẫu sao thì vẫn nên giữ hình tượng người chú dễ mến dịu dàng.

Ngay khi ngồi vào xe, Minh Vương vội hét toáng lên.

"Đầu gấu!!!"

Vương Ngân nghe xong đã hiểu luôn, tay che miệng nén cười nhưng vẫn phát ra tiếng khục khục.

Ra là lúc thấy Thu Vân với sắc mặt đen như đít nồi, chưa kể thân hình lực lưỡng như gấu thì con bé đã sợ hãi rồi.

Nội tâm Vương Ngân thầm cảm thấy xót thương cho Thu Vân khi bị kêu là đầu gấu.

"Ngồi cạnh cháu là chú Vân, đừng gọi là đầu gấu."

"Câm mồm." - Thu Vân chán ghét nói.

Vừa mới chồm người tới tính thắt dây an toàn hộ con bé mà con bé đã nhăn mặt lại né Thu Vân như né tà. Nếu như đưa nó túi muối, chắc chắn nó sẽ táp vào mặt Thu Vân và nói "Thanh tẩy ô uế phi phi!".

Thu Vân cảm thấy chạnh lòng 1 chút.

Thế nhưng nghĩ đến những lần cái thằng Vương Ngân kia nắm cằm mình rồi phun ra mấy câu sến tởm lợm kiểu "Gương mặt anh luôn đẹp nhất trong măt tôi, anh mới là thiên thần không phải tôi" thì Thu Vân lại thấy nhẹ nhõm hơn.

Không, không nhẹ nhõm chút nào!

"Tên là gì?"

Bất thình lình Thu Vân hỏi vậy khiến con bé giật mình thêm lần nữa.

"Gia Minh Vương ạ." - Con bé sợ sẽ bị bất thình lình hỏi tuổi dọa cho giật mình lần nữa nên nói tiếp - "Lớp 6 trường C ạ."

Sao lại họ Gia nhỉ? Không lẽ anh Tâm kia thế mà lại nằm trên? Thằng Vương Thư chuyên ra vẻ khoe mẽ lại an phận nằm dưới?

Ngẫm lại hoàn cảnh hiện giờ của mình, Thu Vân mới thấy không quá bất ngờ.

Cái quái gì cũng có thể xảy ra quả đúng là sự thật.

Thu Vân lơ đãng nhìn con bé một lúc để rồi giật mình nhận ra nó rất giống một người.

Xe dừng trước cổng trường, Thu Vân ra khỏi xe trước rồi mở cửa xe giúp Minh Vương.

Bao cháu nhỏ học sinh nhìn mà ghen tị không để đâu cho hết. Xe không rõ là loại gì nhưng khẳng định là siêu xe bạc tỉ, anh trai vẫn ngồi trong xe thì đẹp lung linh, anh trai ra mở cửa xe thì cơ bắp ngời ngời.

Trời má, không biết bạn gái kia có phải là cháu nữ hoàng Anh trong truyền thuyết hay không!!!

"Minh Vương."

Nghe thấy chú Ngân gọi, Minh Vương quay lại.

"Chiều nhớ ở yên trong lớp chờ chú đến đón."

Gật gật đầu, con bé tính đi tiếp thì thấy chú Ngân ngoắc tay gọi đành chạy lại.

Bất ngờ bị thơm hờ lên má, Minh Vương giật nẩy, tay nắm chặt quai cặp suýt vung ra tát.

"Học vui vẻ nhé."

Ngập ngừng mãi con bé mới bảo "Vâng" rồi chạy đi ngay.

Trở lại vào trong xe, Thu Vân ngồi hàng ghế sau, không nói gì.

Cứ im lặng một lúc thì bất thình lình nói.

"Đừng để con bé con bé ghê tởm cậu."

Từ gương chiếu hậu, Vương Ngân thấy Thu Vân đang khoanh hai tay trước ngực, mặt ngoảnh sang một bên.

Vương Ngân giở giọng chế diễu:

"Ghen với đứa con nít thì tự hào lắm ha."

Không ngoài dự đoán, Thu Vân nhổm lên tính vòng cánh tay khóa cổ Vương Ngân lại, thì Vương Ngân đã cho dừng xe cúi thấp đầu xuống né đi.

"Tôi chưa từng ghét ai như ghét cậu!! Không chọc tôi thì cậu không sống nổi phải không??"

"Thì tại tôi yêu anh mà." - Nói xong thì quay lại hôn lên cái môi giận dỗi của Thu Vân.

Chỉ là cái hôn nhẹ cũng đủ làm gương mặt anh tuấn của Thu Vân đỏ gắt lên, Thu Vân gõ nhẹ lên đầu Vương Ngân rồi ra khỏi xe. Túc tắc lên hàng ghế đầu ngồi cạnh Vương Ngân, ngượng ngừng để Vương Ngân nắm lấy tay.

"Anh đáng yêu hết phần tôi rồi đó. Trời ạ, đừng có khoe ra với ai, người ta bắt cóc anh đấy."

Mặt đã nóng càng thêm nóng. Thu Vân giận nhất cái cách Vương Ngân khen mình đáng yêu. Rõ ràng trông Thu Vân thô kệch đến vậy mà còn dám khen dễ thương...

"Có mỗi cậu mắt mù mới thấy tôi đáng yêu thôi..."

Mặc dù Thu Vân nói lí nhí trong miệng nhưng Vương Ngân vẫn nghe rành rọt từng chữ. Để rồi bày đặt áp tay trái lên ngực, làm điệu ho ra máu.

Thu Vân không biết còn tưởng Vương Ngân bị bệnh, vỗ tay bôm bốp lên lưng Vương Ngân, dọa cho Vương Ngân suýt thổ huyết thật.

Giữ lại cái tay đang trực tiếp tấn công mình, Vương Ngân ái ngại giải thích.

"Đấy là bày tỏ anh dễ thương khiến tôi muốn phụt máu, khụ khụ."

Thần người ra một lúc, Thu Vân xấu hổ rút tay về, cúi đầu không dám ngước lên.

"À... ra thế. Cậu làm thế thì ai mà biết được..."

Nhìn cái người to như gấu mà giờ lại thu lu khép nép như thỏ con, Vương Ngân đầy thích thú nhào tới hôn.

Vẫn như mọi khi, môi Thu Vân vẫn gượng gạo khép chặt. Phải để Vương Ngân khéo léo dùng đến đầu lưỡi mềm mại lươn lẹo cái rãnh ngang bướng tạo từ hai cánh môi kia một hồi khiến cho Thu Vân say mê thả lỏng. Ngay lúc này mới để lưỡi mình trườn vào, khỏa lấp lấy khoang miệng ấm nóng.

Bàn tay mới chạm đến cơ bụng rắn chắc thì đã bị bắt tại trận.

Thu Vân kiên cường níu lại chút ý chí, gằn từng chữ.

"KHÔNG-PHẢI-BÂY-GIỜ!"

___________________________________

Mới học được hai tiết đầu, giáo viên báo cho Minh Vương rằng có người thân muốn gặp. Tưởng sẽ là hai người Thư Tâm, không ngờ lại là cô Thu Sơ.

"Con cảm thấy thế nào?"

"Chú Tâm với Thư tốt lắm ạ. À, hôm nay con gặp chú Thu Vân... chú ý hơi dữ."

Thật ra Thu Sơ từng cho Minh Vương xem qua ảnh mình chụp cùng với em trai, mặt nó trong ảnh đó xị ra hệt như bị táo bón ấy. Khi ấy con bé còn thốt lên "Giống đầu gấu trong phim lắm cô ạ!" khiến Thu Sơ cười sặc sụa, về đến nhà lại cười vào mặt thằng em lần nữa.

Thu Sơ cúi người chỉnh lại khăn đỏ cho Minh Vương, rồi nói thầm.

"Đừng để Thu vân biết thân phận của con, nó có hỏi cũng bảo không biết cô Thu Sơ."

Để rồi lúc tan học, thằng Tú gấp gáp chạy đến chỗ con bé.

"Hai ông chú hôm nay đưa mày đi học là ai thế?"

"Cậu quan tâm làm gì?"

Thằng Tú bấy lâu nay vô duyên thành quen, tự dưng giây phút này mới thấy hơi xấu hổ khi mình vô duyên bao đồng đến lạ.

Vội vàng chữa cháy.

"Thì tao quý mến thầy Tâm nên tao quan tâm mày thay thầ--"

Tự dưng con bé chạm tay đến chóp mũi thằng bé khiến thằng bé chết đứng.

"Dính tẩy phủ, nếu mến thầy Tâm đến thế thì quậy ít thôi đừng làm phiền thầy."

Có câu "Mười điều thầy răn không bằng một lời gái dặn", từ đó thằng Tú ngoan hơn hẳn, đến nỗi khi Phong Tâm quay trở lại dạy còn bị sốc. Còn hẹn gặp riêng thằng bé để nói chuyện, hỏi xem có phải tâm lí bị gò bó hay đang chịu áp lực nào không.

Thì thằng bé ái ngại mãi mới nói với Phong Tâm một câu, nghe xong cậu cảm thấy nổi bão trong lòng.

Cái gì mà "Thầy giữ cái Vương giúp em, đừng gả nó cho ai đó!".

Để đến lúc về nhà, Phong Tâm kể lại cho Vương Thư nghe. Hắn bảo cậu bình tĩnh, cậu bảo cậu không bình tĩnh nổi.

"Hồi đó cô Ly mà biết Thư tăm tia Tâm từ nhỏ nhỉ."

Nghĩ về quá khứ huy hoàng suốt ngày bị mẹ so sánh với hắn, Phong Tâm không giận, chỉ cười khúc khích rồi lại thôi.

"Mẹ em mà biết chắc gả gấp sang nhà anh rồi."