Ê! Thằng Con Nhà Người Ta!!

Quyển 2 - Chương 6: "Nhưng ăn hại ăn vạ, mít ướt tin người với mình anh thôi thì được."

Nói xong, Dương Thần Luân cố ý né tránh ánh mắt dao kéo của... Vi Khuê.

Song song, lại để ý đến gương mặt bình thản trước sau như một của hắn. Thần Luân vô cùng ghét cái cách hắn tỏ ra mình là nhất quả đất, anh đây đã biết hết tất cả, anh không sợ bố con nhà ai hết.

Ở dưới sân trường lúc này chia thành 2 luồng tư tưởng:

Tư tưởng chính phái:

+ Hahahaha thầy Thư chắc sẽ chọn múa con vịt thôi, thầy ấy khá là ngại tiếp xúc thân mật cơ mà!!!

+ Ôm em thầy ơi!! Ôm em đi!! Đừng ôm kẻ khác ngoài emmmm!!

Tư tưởng tà phái a.k.a hủ phái:

+ Ôm Khuê! Ôm Khuê! Ôm đi! Ôm mãnh liệt đê thầy ơi!! Chiếm lấy thầy Khuê trường B!!

+ Awww!! Mị chèo thuyền thầy Thư Tâm! Không thể!!! Không thể awww!!! Thuyền bể là mị sẽ chết chìm đó!!

Trong khi đó, Phong Tâm không biết từ lúc nào lại đứng lù lù ngay sau lưng Thần Luân.

Miệng không ngừng niệm đi niệm lại câu rủa tàn ác "Vô sinh đi, vô sinh đi, kiếp kiếp đời đời vô sinh đi!".

Đang cố gắng truyền sát khí ám lên người Thần Luân thì cậu bị hắn túm cổ áo lôi về.

Lôi về xong, cậu vẫn âm thầm phỉ nhổ thêm vài câu nữa.

....

Sau 5 phút xử lí chuyện vặt, Vương Thư mới nhận lấy mic từ tay Thần Luân. Hắn nhìn xuống sân trường, đứng trước bao ước mơ khát khao cháy bỏng không đứng đắn kia. Hắn khẽ cất lên tiếng nói.

Tưởng như đây là thời khắc hắn đọc bản tuyên ngôn độc lập không bằng.

"Tôi chọn."

Thình thịch, thình thịch.

"Phương án."

Thình thịch, chình chịch, lộn, thình thịch.

"Ôm thầy Khuê."

Hahahaha!!!

Cô Mai cùng các bạn nhỏ cược thầy Thư chọn múa con vịt đành chấm nước mắt, tiếc nuốt giao nộp số tiền thua cược.

Bên cạnh đó là nụ cười hả hê của kẻ thắng cược cùng những bàn tay tranh thủ giật tiền kẻ thua.

Bỗng chốc lộ tẩy một vụ cờ bạc quy mô lớn!!

Về phía bạn nhỏ Tâm à, bạn nhỏ này dường như sắp tẩu hỏa nhập ma đến nơi. Hai móng vuốt giương lên hung dữ, nhưng thấy ánh mắt lạnh lẽo của Vương Thư, liền thu lại.

Cún hoàn cún, ngồi xổm xuống đếm kiến giải sầu.

Hắn để ý thấy Vi Khuê sắc mặt từ lúc nghe Thần Luân bày ra hình phạt đến giờ là một màu xám tro.

Hắn nghĩ là hắn đã lờ mờ đoán ra được điều gì đó.

Vương Thư xoa xoa rối bù tóc Phong Tâm rồi tiến đến chỗ Vi Khuê.

Tay hắn vươn ra bắt lấu cánh tay của Vi Khuê, giật mạnh một cái về phía mình. Lập tức cả người Vi Khuê áp sát người hắn.

Cả trường ồ lên thích thú còn Phong Tâm bặm môi cực kì khó chịu.

Tắt mic, cúi xuống ghé sát tai Vi Khuê, thì thầm:"Đừng bao giờ nghĩ có thể đụng chạm Phong Tâm ở bất cứ phương diện nào. Và cũng đừng nghĩ là tôi không biết điểm yếu của hắn.". Tiếp đó thì giả bộ ghé tai mình gần môi Vi Khuê như đang nghe điều gì đó.

Ngay sau đó giật mình đẩy mạnh Vi Khuê ra.

Cả trường bất bình: Ôm chặt cơ mà?? Sao chưa gì đã phũ phàng thế rồi!!!

Trước làn sóng bất bình của dân chúng, hắn chỉ cười trừ, giải thích như đúng rồi:"Thầy Khuê trường B dị ứng với mùi nước hoa của tôi. Thật tiếc quá."

Phong Tâm chỉ chờ có thế là vui mừng hết phần thiên hạ! Thật muốn lên nóc nhà quẩy thâu đêm!

Hahaha!!

Lần này thì cô mai cùng các bạn nhỏ ban nãy nhào vào kẻ vừa cướp giật tiền của mình, quyết một trận sống mái giành lại màu tiền sắc giấy.

"Vậy thay vào đó, tôi ôm thầy Luân được chứ?"

Thần Luân trưng ra cái mặt táo bón trước lời đề nghị của hắn.

"Thật ra thì tôi cũng dị ứng với mùi nước hoa của thầy hahaha."

Vậy là màn trừng phạt Vương Thư bị lược đi một cách lãng xẹt. Hai đội tiếp tục chơi, tất nhiên là đội trường C thua một trận trông thấy.

-------------------------------------------------

Tôi đang cảm cmn thấy vô cùng tốt. Vương Thư đúng là Vương Thư, xử lí quá tốt, không thẹn với sĩ diện lại không thẹn với vợ.

Hừm, tôi sẽ suy nghĩ rồi khen thưởng cho hắn.

"Về trước đi."

Tôi gật đầu nghe theo. Sau đó cho xe ra siêu thị, khi dừng ở bãi đỗ, vừa mới bước ra khỏi xe thì đã bắt gặp ngay hai kẻ thù(kết nạp thêm đồng chí Luân).

Hai chọi một không chột cũng què, tôi thức thời không ra solo mà chỉ lẳng lặng ẩn mình rời đi.

Bỗng một tiếng chát vang lên thật giòn.

Quay ra sau đã thấy Thần Luân bị tát sml.

Thấy Vi Khuê gắt lên:

"Anh không bao giờ hiểu tôi!"

Thần Luân mặt đỏ tía tai, gân cổ rống lên:

"Cậu vẫn còn thích tên Thư đấy, đừng nghĩ tôi không biết!"

"Nghe đây, tôi chỉ nói một lần duy nhất! Tôi thích anh!! Vương Thư chỉ là quá khứ!"

Thần Luân nghệt ra một lúc, sau đó nhanh chóng đuổi theo Vi Khuê, ôm chặt cậu ta vào lòng. Hai đứa nó ôm hôn đắm đuối con cá chuối.

Tưởng như hai con mắt của tôi sắp rớt đến nơi.

Có cần drama đến thế không? Có cần tôi mua thêm bỏng ngô ra đây xem mấy người cover lại cảnh phim Xẻng ướt át không?

.... Wait, wait. Tôi thực sự chưa tiếp thu nổi.

Phải về nhờ Vương Thư chỉ giáo mới được.

Về đến nhà thì cửa đã mở, hắn đã về.

Để tạo bất ngờ, tôi rón ra rón rén bước vào nhà, cố gắng không gây tiếng động.

"Bạch Vi Khuê năm đó được nhà họ Dương nhận nuôi?"

"....."

"Không. Chỉ cần không động đến Tâm thì cậu ta muốn sống sao thì sống."

Nói xong câu trên thì Vương Thư không nói thêm nữa. Phỏng chừng đã dừng cuộc gọi.

Cứ tưởng hắn không biết, thế bất nào hắn đã ra giúp tôi xách đống rau củ thịt cất vào tủ lạnh.

Khác với mấy hôm hững hờ, ưu ái cho tôi nằm ra mép giường với lí do "Tướng ngủ xấu hại hắn ngủ không yên". Thì hôm nay hắn đặc biệt ôm chặt lấy tôi.

Cả tôi và hắn hai mắt nhắm nhưng chưa ngủ.

Tôi còn nhiều băn khoăn muốn hỏi hắn, nhưng sợ hắn phiền lại thôi. Nhưng mà không hỏi thì cứ thấy không thoải mái, không ngừng nghĩ được.

Đột nhiên hắn nói.

"Vi Khuê đáng lẽ chỉ bị đuổi học."

Tôi dụi dụi đầu nhỏ lên khuôn ngực hắn.

"Thảo nào, em đã nghi là có người giật dây đằng sau. Ra là anh! Cơ mà, thế có hơi quá đáng." - Tôi ngước lên nhìn hắn, rướn người lên để môi mình chạm hờ môi hắn - "Nhưng đều vì em đúng không?"

Vương Thư ậm ừ cho có. Cái mũi cao, nhọn của hắn bắt chước dụi dụi cái trán của tôi.

Tay hắn tranh thủ bóp trộm mông tôi vài cái.

Tôi nhanh trí lấy bàn tay mình áp sát cu hắn để cảnh cáo.

"Không làm là không làm. Bướng nữa thì ông đây bóp nát luôn!"

Mới giây trước tôi oai hùng như thế để rồi giờ đây bị hắn cho úp sấp cả người. Hai tay bị túm chặt, không biết hắn móc đâu ra cái còng số 8, còng hai tay tôi lại y như tội phạm!!

Hai cánh chân bị hắn dùng đầu gối ghì chặt không nhúc nhích nổi.

Tôi khóc thét mất!!

Quay đầu sang thì thấy hắn với tay bật đèn, sau đó mở hộc tủ ngay cạnh, lôi ra... khẩu súng ngắn màu bạc!!!!!!!!!!

Này! Hắn bị điên rồi!!! Điên rồi!!!

Có biết tàng trữ vũ khí trái phép là phạm pháp không!!!

Nô nô!! Cái đó không quan trọng! Quan trọng là hắn lôi súng ra làm cái gì!!!

"Chu mi na!!! Aaaaaaa!!! Heo mi!! Heo mi!! Ô mai gọt!! Hey hey khêm đao(calm down) hey boy!! Khen diu hia mí??(can you hear me)"

"Câm."

Huhuhu!!! Hắn bị mafia nhập rồi!!! Bị IS nhập rồi!!

Tôi nín thở, dây thần kinh căng ra. Hai đồng tử của tôi cũng căng ra, giả như bị bắn chết thì cũng phải chết không nhắm mắt!! Đôi mắt này sẽ trợn lòi ra trừng hắn!! Sẽ ám hắn!!

Trợn chưa lâu thì thấy mỏi nên thôi, đành phải chuyển sang chế độ moe moe.

"Có muốn nói điều gì trước khi ăn kẹo đồng?"

Cái môi cười nhạt nhạt của hắn khiến tôi rét run.

"Có..."

"Nói."

Hai mắt nai của tôi chớp chớp, chớp chớp, chớp chớp. Đôi môi chu ra thật dễ thương.

Nghe thấy tiếng cạch cạch kéo nòng súng, chắc mẩm không chơi lầy được rồi.

"Mới đó chúng ta tình ý mặn nồng như thế!! Mà giờ anh lại muốn giết em rồi!! Em hận anh!! Khốn nạn! Em mà chết thì anh sẽ phải tốn cả gia tài lo ma chay cho em!! Khi đó anh sẽ phải đi ăn xin ở gầm cầu!!"

Cảm nhận được hắn đang run run nén cười, tôi nói tiếp.

"Nhưng mà em mà chết rồi thì cấm anh rước con/thằng nào về đây đấy nhá. Em là số một, là duy nhất của anh!!"

Vương Thư gật đầu đồng ý.

"Em nói nhá, thật ra em lén ăn trộm của anh 2 triệu mua cái máy xay sinh tố, 2 triệu nạp game "Ngôi sao thời trang", 2 triệu đánh đề. Nên anh đừng giết em, em chết thì anh không đòi nợ được đâu."

"...."

Thế nhưng Vương Thư tỏ ra là một tay không thích đùa. Hắn tắt đèn đi khiến căn phòng tối om, cánh tay hắn cùng đầu gối dùng sức hơn, ghì chặt cả vai cả chân tôi xuống. Tàn nhẫn kề nòng súng ngay đầu tôi.

Tôi sợ hãi nhắm tịt mắt lại, cả người run lên bần bật. Cảm giác ấm ức trỗi dậy, kìm nén không được lại bật ra tiếng khóc nức nở rất thương tâm.

Đầu hắn kề cận vai tôi, hơi thở dồn dập của hắn như thể phả kín gáy tôi.

"Anh yêu em."

Tôi sụt sịt đáp lại:"Em cũng yêu anh, đờ mờ anh. Hức hức."

Và rồi thời khắc ấy cũng đến, tôi ngậm chặt miệng, cái mũi hít một hơi sâu rồi sụt sịt.

"Pằng."

"AHUHUHUHUHUHU!!"

À rế, là miệng hắn nói ra chữ "Pằng" mà.

Đợi đến lúc đèn được bật lên, còng tay được mở, cả người được buông tha thì tôi mới ngu ngơ nhìn hắn xuất hiện cùng với bó hoa hồng to bự.

Thấy màn hình chiếc TV cỡ lớn được bật lên, hiện lên dòng chữ lấp lánh.

[CHÚC MỪNG SINH NHẬT].

Ở dưới hiện dòng thời gian, vừa đúng 00:01 ngày 19 tháng 8.

Lấy chăn lau lau nước mắt rồi quẳng nó sang một bên. Tôi hấp tấp xuống giường ùa vào vòng tay đang dang rộng đầy gọi mời của hắn.

Ôm chặt hắn, ôm thật chặt.

Nỗi ấm ức tan biến, thay vào đó là cảm giác hạnh phúc không gì sánh bằng. Niềm hạnh phúc này quá lớn khiến tôi vỡ òa cảm xúc, bật khóc thêm lần nữa.

"Tuổi mới bớt ăn hại ăn vạ. Bớt mít ướt tin người, biết chưa?"

"Vâng."

Ghé đầu xuống, nghiêng một chút, vừa vặn cho hắn cạp một nhát lên đôi má phính của tôi. Sau đó thì hắn thương thương lấy cái hôn xoa dịu vết cắn ấy.

"Nhưng ăn hại ăn vạ, mít ướt tin người với mình anh thôi thì được."

Deep chưa được lâu thì tôi chợt ngẫm lại mấy cái biểu cảm, mấy lời xin tha rất mất mặt mà mình vừa bày ra ban nãy.

GHÉT NHẤT SỞ VƯƠNG THƯ!!!!