*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Tâm đẹp trai, đẹp trai, thật đẹp trai, Tâm makes me bối rối a a a ~ Tâm đẹ--"

Tắt nhanh cái chuông báo thức, Phong Tâm vươn cao hai cánh tay, uốn a uốn éo cái hông cái mông như múa cột ước chừng được nửa tiếng, sau đó lại đặt lưng xuống, dịu dàng nâng tấm chăn đắp lại.

"Tâm, bố dậy rồi cút đi làm hộ con."

"Vâng, con yêu."

"Yêu cái mẹ anh, nhanh!"

Nhìn chàng trai đứng ở cửa đang gầm gà gầm gừ cầm con dao thái, lưỡi dao bóng loáng sắc nhọn tưởng như chực chờ lao đến cắt đứt chú chim nhỏ bé của cậu, Phong Tâm không khỏi sợ hãi, đánh liều nuốt ực một ngụm, run rẩy bò khỏi giường. Cười hì hì vài cái lấy lệ.

"Thu Vân, chú mày cứ như bà mẹ 50 tuổi như vậy thảo nào ế."

"Em 20 trẻ lắm thưa 24, nuốt nhanh rồi biến lẹ."

Há to cái miệng, nhét vội nửa cái sandwich rồi Phong Tâm vơ lấy cái cặp bên cạnh đi ngay.

"Vợ ơi đưa anh đi làm."

"Vợ con kẹt, cút."

Từ tấm bé dưới ách đô hộ của ác ma má mì, Phong Tâm sớm đã có phản xạ hơn người, tất nhiên cái dép bông đang lao đến với vận tốc 1000km/h chỉ là muỗi với cái cúi thấp người điêu luyện.

Ngồi trong bé Ferrari 488 Spider quả nhiên là vừa sĩ ngoài vừa sướng trong, hahahahah dân tình trố mắt nhìn anh kìa, lòng phơi phới gần chết.

Đang tính đứng lên thì bị Thu Vân kéo xuống.

"Anh là giáo viên đấy."

"Làm gì có luật cấm giáo viên quẩy?"

"Là người yêu tôi."

....

Rồi rồi, cất niềm vui riêng để giữ thể diện chung cho cả hai. Phong Tâm cũng đành ngoan ngoãn ngồi, lưng thẳng tắp, hai tay đặt ngay ngắn lên đầu ngối, hai chân chụm lại, hệt tư thế của bé lớp 1 chăm ngoan.

"Phụt." - Thu Vân suýt nữa thì bật cười haha thành tiếng.

Thấy cậu ta vui, Phong Tâm cũng chẳng ngượng ngùng gì, cũng cười theo.

Xe sang có khác, rất nhanh đã đến trường, Phong Tâm xuống xe, ghé đến cửa xe, lém lỉnh cúi xuống đặt lên má Thu Vân cái thơm nhẹ khiến cậu trai trẻ mặt đỏ rần. Thu Vân giơ ngón giữa cảnh cáo rồi vội cho xe đi ngay.

Chỉnh lại caravat một chút, Phong Tâm tiến vào trường trong làn ánh mắt ngưỡng mộ của học trò, chậc.

Kết thúc 4 tiết dạy, lúc này cũng đã 11 giờ kém rồi, Phong Tâm ngó sang bảng phân công giảng dạy, lén chụp lại rồi send cho số điện thoại thứ 2 trong danh bạ.

"Thầy ơi, thầy chưa kí sổ."

Hết hồn!

"Đưa đây."

Nhận lại quyển sổ đầu bài, học sinh nữ ngập ngừng hỏi nhỏ:"Thầy có bạn trai rồi ạ?".

Phong Tâm không hề phủ nhận gật đầu.

Thế nhưng là bất đắc dĩ thôi cưng ạ.

Ăn trưa qua loa cho xong cậu ngủ một giấc rồi lại đi làm thêm, làm thêm ở đây là đi làm gia sư cho cái nhà giàu chết tiệt nào đó, cái này lại là bất đắc dĩ thôi!Cả chiều vật lộn với cái thằng nhóc ngỗ nghịch khiến cậu chỉ muốn cầm con dao thái tự đâm bụng tự sát để đỡ bực. Cái bọn nhà giàu, quả thật rất khó ưa mà.

Chà, hoàng hôn buông xuống rồi. Dừng lại đứng nhìn màu hoàng hôn nơi bầu trời cuối đường nhìn, nhìn sang bên cạnh, Phong Tâm cô đơn đến lạ.

Hoàng hôn buồn đến vậy mà cậu từng nghĩ nó chỉ đơn giản là đẹp.

"Mọi thứ đều có giới hạn. Kể cả tình yêu tôi dành cho cậu."

Câu nói ấy được nhắc lại vào khắc này khiến cậu đau hơn bao giờ hết. Câu nói ấy từ 6 năm trước đã kết thúc giữa cậu và hắn - Sở Vương Thư.

Mặc dù rất ngại nhưng cậu là người thành thật, cậu khai thật chính là cậu bị đá chứ không phải cậu đá hắn, hắn tàn nhẫn đến vậy.

Nhớ 6 năm trước, ngay nơi này, ngay vào lúc hoàng hôn, hắn chợt nói ra câu ấy.

"Hả?"

"Chia tay đi."

3 chữ để kết thúc một mối quan hệ được hắn nói ra như thở, rất tự nhiên rất bình thường.

"Được."

Khác với hắn, lời chấp nhận của cậu nặng nề, nó nặng như tảng đá, cậu nói ra với hắn nhưng lại nói với chính mình, quăng đá vào hắn nhưng tự đè đá lên mình.

"Xin lỗi."

"Vì tao ngu dốt? Không xứng với mày?"

"Không."

"Tình yêu của mày dành cho tao chỉ đến thế này thôi? Đến giới hạn rồi?"

Không để hắn nói thêm, Phong Tâm nhào đến xô hắn ngã xuống rồi ngồi lên người hắn, cúi người túm lấy cổ áo sơ mi của hắn kéo lên.

"Nhưng tao vẫn yêu mày nhiều lắm. Sao ít vậy? Mày là con nhà người ta cơ mà? Mày tài giỏi cơ mà? Sao lại kém hơn tao thế?"

"Xin lỗi."

Tay giơ lên, suýt hạ xuống cái gương mặt đẹp trai chết tiệt của hắn thì dừng lại, cậu lấy nó tự đấm vào ngực mình. Tim cậu không yên, nó rít lên đau đớn, ngoài đau mà trong cậu cũng đau.

"Đừng nói.. xin lỗi.. dễ dàng như thế... Mày là Vương Thư cơ mà?"

"Xin lỗi."

Đừng xin lỗi, bởi hắn nói vậy chẳng khác nào đang nói ra lời thương hại cho kẻ ngu là cậu vậy.

Hai tay cậu chống xuống ai bên vai của hắn, cậu bật khóc. Trong cậu đang gào lên tiếng chửi bới bản thân, cậu cứ nghĩ mình chuẩn men lắm, thế mà lại dễ dàng khóc đến thế. Chỉ là chia tay thôi mà?

Chỉ là chia tay chứ có bị dao đâm gậy chọc đâu? Sao đau đến thế!

Hít lấy một hơi nặng nề, cậu chực ngã vào lòng hắn để hắn vỗ về nhưng cậu kịp ý thức lại hành động, trừng đôi mắt đỏ ngàu nhìn thẳng đôi mắt đen không đổi sắc của hắn.

Không bị thứ gì lay động, vẫn bình chân như vại, quả nhiên là hắn. Kẻ ngỏ lời yêu là hắn, kẻ ngỏ lời chia tay cũng là hắn luôn, mông lung hệt trò đùa. Mà có khi hắn đem cậu chơi đùa giết thời gian, chán rồi nên mới vứt đi dễ dàng đến vậy.

"Mọi thứ đều có giới hạn à? Đâu có. Tình yêu tao dành cho mày là... vô hạn mà."

Nói ra một câu sến như thế, cậu đứng dậy, rút ra cái iphone 7 trước kia hắn tặng cậu, tháo vòng ra, đem tất cả ném vào người hắn.

Ra vẻ lạnh lùng xoay lưng cất bước đi, đi được nửa đường chân vô lực khụy xuống, tay cậu đè lồng ngực phập phồng, khó khăn đưa tay vuốt vuốt ngực trấn an mình. Ngẩng lên nhìn ánh hoàng hôn nơi cuối con đường dần nhòe đi dưới con mắt ngập nước, cậu cười khổ lấy một cái.

Một ngọn gió giữa trời đông thoáng lướt qua người cậu, cậu rùng mình một cái, trách gió vô tình mà hắn cũng chẳng hữu ý. Hắn cùng gió bấc là cùng một dạng, lạnh lùng giữ riêng mình không nổi phải đem đi làm tổn thương người khác.

Khốn nạn.

Ôi xong, cậu khóc rồi, cậu khổ rồi, biết dựa vai ai khóc nữa đây?

"Anh sao không nghe điện thoại? Này, này!!"

Giật mình một cái, dòng hồi tưởng vụt tắt, cậu nhào đến ôm lấy chàng trai cao lớn trước mặt.

"Điện thoại hết pin rồi."

"Rồi rồi." - Thu Vân đặt tay lên lưng Phong Tâm - "Về nhà thôi."

Vai của Thu Vân lớn, cũng rắn chắc, cũng ấm áp, nhưng không thể bằng Vương Thư.

Sau chia tay, hắn rời thành phố A trở về Pháp, chỉ đến chào nhà cậu một tiếng, nhìn cậu một cái rồi đi.

Đã tự nhủ chỉ là đang mơ, nhưng không thành, mỗi sớm mai thức dậy, nhìn con gấu nâu to bự hai mắt tròn xoe trước mặt, Phong Tâm lại nhìn phía ngực chằng chịt vết khâu của nó. Cậu lỡ tay chọc thủng nơi ấy của nó, định vứt đi nhưng lại không nỡ, nửa đêm đem kim chỉ khâu lại, cậu vụng về, khâu vừa xấu lại vừa đau tay, kim chọc tay cậu như chọc tim cậu, thật đau.

Vứt không nổi giữ càng đau, cậu biết thế nhưng cậu vẫn còn yêu hắn, cậu ngu cậu tự chịu.

Thế thôi.

_______________________