Anh Công giận dữ bỏ về.

Khánh khuyên anh Kiệt đừng chấp anh Công đang mê muội chị Khuê nên không nhìn thấu con người thật của chị.

Anh Kiệt không nói gì cả.

Anh lặng lẽ bỏ ra ngoài đi dạo, tới vườn chanh từ lúc nào anh cũng chẳng hề hay biết.

Anh đi lên chiếc chòi ngắm sao ngồi một mình.

Chưa khi nào anh cảm thấy chán chường như bây giờ.

Anh còn thấy căm ghét chính bản thân mình nữa là bạn bè anh.

Anh và Khánh bên nhau cả thanh xuân, Khánh vì anh mà phải nếm trải biết bao nhiêu đau đớn, vậy mà đến lúc an yên một chút, anh lại thay lòng đổi dạ.

Anh không thể chối bỏ cảm xúc của mình.

Anh thích nghe Khuê nói chuyện.

Anh thích ngắm Khuê cười.

Anh phát điên mỗi khi có người nhòm ngó Khuê.

Ở bên Khuê, anh có cảm giác thân thuộc như thể Khuê mới chính là người vợ ở kiếp trước của anh.

Tuy nhiên, anh không dám khẳng định điều gì cả do tính cách của người vợ ấy rất hiền dịu, giống Khánh hơn là Khuê.

Nếu thực sự cô ấy là Khánh thì cả cuộc đời này anh có trả như thế nào cũng không hết nợ.

Mỗi lần anh say rượu mà có trót làm gì quá đáng với Khánh, khi tỉnh lại, trông thấy những dấu hôn tàn khốc do mình gây ra, anh đều phải cố gắng kìm nén cơn buồn nôn.

Chuỗi cảm xúc tiêu cực ấy khiến anh chưa thể vượt ranh giới với Khánh lúc tỉnh táo.

Anh không ghét Khánh, nào ai có thể ghét người phụ nữ đã hi sinh cả tuổi xuân cho mình? Trong ký ức của anh Kiệt, anh đã từng rất yêu Khánh.

Bây giờ, anh vẫn luôn nỗ lực để có thể yêu Khánh như xưa, nhưng sao khó khăn quá đỗi? Nếu như anh bị vô cảm thì còn đỡ, đằng này, anh vẫn có cảm xúc, nhưng lại là cảm xúc với chị họ của Khánh.

Anh như vậy là đang ngoại tình tư tưởng rồi, phải không?

Anh phải làm gì để bù đắp cho Khánh đây? Anh không biết.

Đầu óc anh chẳng còn được minh mẫn như xưa nữa.

Có lẽ, anh đừng nên làm gì thì hơn.

Anh càng hành động thì càng sai mà thôi.

Có lẽ, việc anh xuất hiện trên đời này cũng là một sai lầm rồi.

Nếu anh biến mất, có lẽ, số phận Khánh sẽ bớt bi ai.

Anh cũng sẽ không phải chịu đựng những cơn đau đầu quằn quại mỗi ngày, không phải sống với cảm giác tội lỗi ngập tràn.

Suốt một năm nay, anh đã luôn khốn khổ.

Anh không biết mình gắng gượng để làm gì nữa khi mà mỗi một giây một phút trôi qua, anh đều cảm thấy chán chường.

Trong lúc u uất nhất thời, anh mở hộc tủ, lấy cuộn dây thừng đem xuống dưới vườn chanh.

Khoảnh khắc vắt dây thừng lên cành chanh trên cao, trong đầu anh chợt xuất hiện hình ảnh sợi dây thừng màu hồng và cây hoa anh đào.

Hoá ra, anh cũng từng nghĩ quẩn như thế.

Hoá ra, Khuê đã từng cứu mạng anh.

Đó là lý do anh lấy Khuê ư? Để đền ơn? Sau đó, trong quá trình chung sống với nhau, anh đã thích Khuê, phải không? Dường như anh không hề bị Khuê chơi bùa ngải gì đâu, bởi tình cảm anh dành cho Khuê chân thực lắm.

Liệu Khuê có thích anh chút nào không nhỉ? Do quá tò mò nên khi trông thấy Khuê từ xa, mặc dù tâm trạng đã khá hơn một chút, anh vẫn cố tình bước lên tảng đá dưới gốc chanh.

Khuê hốt hoảng chạy tới kéo tay anh, lôi anh xuống rồi chửi anh xối xả.

Bị ăn chửi mà sao anh vui khủng khiếp? Anh cười như một kẻ ngốc, khờ dại hỏi:

- Khuê à?

Chị Khuê chửi um lên:

- Không Khuê thì còn con nào vào đây nữa? Gớm! Tự dưng bữa nay lại kêu tên người ta, bị dẩm hả?

- Ừ.

- Ừ cái gì mà ừ? Cấm nghĩ quẩn!

- Vì sao Khuê cấm tôi nghĩ quẩn?

- Sao trăng cái gì? Lên mà hỏi ông sao với ông trăng ý! Đàn ông đàn ang, lớn rồi còn nghịch ngu.

May mà bà đây tới kịp thời nhá! Doạ người ta hết cả hồn!

Anh say đắm ngắm nghía hàng lông mi cong vút của Khuê, buột miệng hỏi:

- Khuê thích tôi à?

Hai má Khuê đỏ bừng.

Khuê quát anh:

- Hỏi làm gì? Liên quan gì đến nhau nữa mà hỏi?

- Đúng là Khuê thích tôi thật rồi.

Nếu Khuê không thích tôi, với cái tính cách sồn sồn của Khuê, Khuê sẽ thẳng thừng nói luôn là không thích.

- Sao tao phải nói luôn? Tao cứ bị thích đi đường vòng đấy, thì “nàm thao”? Lúc nào tao thích thì tao nói!

- Lúc nào thì Khuê mới thích?

- Thích cái gì? Thích nói hay thích mày?

- Thích cái nào chả như nhau.

Lúc nào thì Khuê mới thích nói là Khuê thích tôi?

- Tao có thích mày đâu mà nói?

- Không thích tôi sao hồi xưa Khuê còn đồng ý cưới tôi? Có nhiều chuyện cũ tôi tạm thời chưa nhớ lại được hết, nhưng tôi để ý thấy ba Khuê bảo hồi đó, Khuê quất tôi ngay trong một nốt nhạc mà.

- Sao lại không nhớ chuyện cũ? Mày đã già lắm đâu mà bị lẫn? Đã đi khám chưa?

- Tết năm ngoái đầu tôi bị thương.

Anh Kiệt thật thà nói.

Chị Khuê sốt sắng bắt anh cúi đầu xuống để chị nhòm.

Quả thật, đầu anh có vết sẹo.

Một năm rồi mà vẫn còn sẹo, chắc bị thương nặng lắm.

Mắt chị đỏ hoe.

Chị tức tối hỏi anh:

- Chắc bị ngã đập đầu vào đá à? Đi đứng cái kiểu gì đấy? Mắt lại dán lên trời hả?

- Chắc thế.

- Anh Kiệt thở dài đáp.

- Mợ nhà nó, dân mạng người ta nói cấm có sai, ngu thì chớt chứ bệnh tật gì? Còn đau đầu không?

- Còn.

Ngày nào cũng đau.

Chị Khuê xót xa ghê lắm, chị đưa tay xoa đầu anh Kiệt.

Khoảnh khắc ấy, anh tưởng như tim mình vừa lạc mất một nhịp.

Cơ mà, chị chỉ xoa nhẹ một cái thôi à.

Trong lòng anh có chút hụt hẫng.

Anh dỗi hờn hỏi:

- Chuyện qua lâu rồi.

Khuê quan tâm làm gì?

- Tao quan tâm cho vui.

Tao nhiều chuyện mà.

- Ừ.

Khuê còn chưa trả lời câu hỏi của tôi đâu.

Khuê không thích tôi thì vì lý do gì mà Khuê cưới tôi?

- Tao ế lâu quá rồi nên tao phải mau lấy chồng thôi.

- Ra vậy.

Vậy Khuê thích Minh, Vinh hay Công?

- Đàn ông trên đời này tao thích hết, ngoại trừ mày ra.

Anh Kiệt đã tức hết cả người rồi lại còn nghe thấy giọng anh Vinh lem lẻm:

- Ứ chịu đâu.

Vinh ứ chịu đâu.

Chị Khuê chỉ được thích một mình Vinh thui á!

Anh Công tủm tỉm lên tiếng:

- Anh thì không ích kỷ như Vinh.

Anh cho phép Khuê thích tất cả đàn ông trên đời này.

Khuê chỉ cần yêu một mình anh là đủ.

Chị Khuê nhã nhặn nói với anh Công:

- Anh Công đừng trêu em nữa.

Em xin lỗi anh, em có chút việc bận nên chưa kịp hái chanh cho anh.

Thôi thì anh cũng ra tận vườn chanh của em rồi, anh thích quả nào thì anh cứ hái thoải mái nhé.

Miễn phí ạ!

- Thế nhỡ anh thích bà chủ vườn chanh thì có được miễn phí luôn không hả Khuê? - Anh Công tò mò hỏi.

- Không.

Mơ đi.

Chị Khuê đồng ý hẹn hò với em rồi, chị không bao giờ nuốt lời đâu, nhờ chị nhờ?

Anh Vinh cáu kỉnh nói.

Chị Khuê phì cười bảo:

- Đúng là em đã đồng ý hẹn hò với Vinh rồi anh ạ.

- Thì có sao đâu? Có ai cấm em hẹn hò với nhiều hơn một người đàn ông đâu?

Anh Vinh lớn tiếng nói:

- Em cấm.

Anh làm như anh rảnh để mà hẹn hò không bằng.

Anh làm việc trên thành phố cơ mà?

- Chú làm như chú không làm việc trên thành phố ý.

Cuối tuần nào chú chả thu mua rau củ quả số lượng lớn ở quê rồi đem lên thành phố bán cho các chợ.

- Em chỉ bận cuối tuần thôi.

- Anh cũng chỉ bận các ngày trong tuần thôi.

Anh chấp chú hẹn hò với Khuê năm ngày một tuần, anh chỉ cần hẹn hò với Khuê hai ngày một tuần thôi.

Đã là thằng đàn ông, có bản lĩnh thì đừng sợ cạnh tranh.

Bị anh Công khích tướng, anh Vinh nóng mặt bảo:

- Em sợ chó gì? Được.

Em cho phép anh hẹn hò với chị Khuê hai ngày một tuần.

Chị Khuê ngơ ngác hỏi:

- Ơ hay cái thằng Vinh này, mày buồn cười thế nhể? Tao tưởng tao mới là người có quyền quyết định việc hẹn hò của mình chứ, đâu đến lượt mày sắp xếp?

- Đã là phận nền bà thì những chuyện lớn mình nên để đàn ông họ sắp xếp hộ cho nhẹ đầu chị ạ.

Anh Vinh khuyên nhủ.

Chị Khuê lý luận:

- Nhưng tao không phải loại đàn bà có thể hẹn hò với hai người đàn ông một lúc.

Anh Công đưa ra giải pháp:

- Vậy thì Khuê hãy coi anh và Vinh là bạn tốt rồi đi chơi với tụi anh thôi.

Khi nào Khuê có cảm tình với ai, em hôn ai trước thì người kia chủ động bỏ cuộc.

- Em thấy như vậy cũng hợp lý đấy chị ạ.

Anh Công chuẩn bị bỏ cuộc đi là vừa.

Anh Vinh kiêu ngạo nói.

Anh Công hất hàm bảo:

- Việc của chú Vinh là đừng mơ hão.

Việc của ông Kiệt là mau chóng ly hôn Khuê.

Còn việc của em Khuê là “phôn nhing in nhớp” với anh Công, vậy thôi!

Anh Kiệt giận đùng đùng bỏ đi.

Chị Khuê nghe anh Công nói mới chợt nhớ ra mình chưa ly dị chồng.

Chị vội vã đuổi theo anh Kiệt, hớt hải gọi:

- Kiệt!

- Kiệt khùng!

- Đợi tao với Kiệt khùng ơi!

- Tao muốn bàn chuyện ly hôn mày ơi! Đợi tí!

- Ơ hay cái thằng này? Đi đâu mà như ăn cướp thế?

- Kiệt! Kiệt khùng! Võ Lâm Hào Kiệt!

Chị Khuê chạy bở hơi tai mới đuổi kịp được anh Kiệt.

Chị như tên đầu gấu chặn đường anh, oai oách ra lệnh:

- Ly hôn thôi mày ơi!

Anh Kiệt tức tím tái mặt mày.

Anh gằn giọng hỏi:

- Vội thế?

- Chả vội thì thôi à? Dù sao tao cũng là một người nền bà có quy củ, không có cái quyết định ly hôn, tao đi hẹn hò nó không được tự tin mày ạ.

- Kệ Khuê.

- Sao lại kệ tao? Mày không vội à?

- Không.

- Mày cầu hôn con Khánh rồi mà.

Không có quyết định ly hôn, mày đừng mơ lấy nó.

- Đó là chuyện riêng của tôi, không đến lượt Khuê quản.

- Tao thèm vào.

Tao quản chuyện của tao mà.

- Chuyện gì?

- Ơ kìa? Chuyện ly hôn chứ còn chuyện gì nữa? Không sống với nhau thì ly hôn cho nó phải phép.

- Phải phép với ai?

- Phải phép với tao.

Phải phép với mày.

Phải phép với chồng mới của tao và vợ mới của mày.

Nghĩ tới việc sau này chị Khuê sẽ có chồng mới, anh Kiệt tức sôi cả máu.

Chị Khuê hồn nhiên hỏi:

- Sao mặt mày cau có thế? Đàn ông đàn ang, có mỗi chuyện ly hôn thôi mà cũng không giải quyết được hả?

- Ừ.

Bận lắm.

- Ai mà chả bận, bận không phải là lý do.

Tao sẽ viết đơn, mày chỉ việc ký thôi, những chuyện còn lại tao lo tất.

Được chưa? Đừng có nói với tao là bận không ký nổi cái đơn nhé! Tao táng cho sấp mặt đấy!

- Được rồi.

- Phải thế chứ! Viết đơn xong tao chụp ảnh gửi cho mày đọc trước nhá, mày muốn sửa chỗ nào thì nhắn tin cho tao.

Khi nào thấy được rồi thì hai đứa cùng ký.

- Không.

Gửi trực tiếp đi.

Giấy tờ quan trọng gửi qua mạng không đảm bảo.

- Ờ.

Cũng đúng.

- Sáng mồng chín, Khuê đưa đơn cho tôi.

- Sao phải đợi tới tẫn mồng chín hả mày?

- Viết nhanh, ẩu, đoảng rồi người ta không cho ly hôn thì lại chả tốn thời gian.

Nói chung, cẩn thận vẫn hơn.

Anh Kiệt từ tốn khuyên nhủ.

Chị Khuê gật gù đồng tình.

Chị nghe lời anh, suy nghĩ kỹ càng rồi mới viết đơn.

Chị viết hết sức cẩn thận, hết sức tâm huyết.

Đơn xin ly hôn của chị dài hai mươi trang, thuật lại rất nhiều chuyện riêng tư giữa hai vợ chồng từ ngày anh sang nhà chị xem mắt tới ngày chị cưới anh rồi về nhà anh ở.

Có rất nhiều chuyện chứng tỏ anh đã từng nuông chiều chị vô điều kiện.

Xâu chuỗi lại những chuyện cũ, chị cho rằng lý do dẫn tới việc đổ vỡ là vì chị ngoa ngoắt khiến anh chán ghét.

Chị rất buồn vì anh chưa cho chị cơ hội thay đổi mà đã thay lòng.

Nhưng chị cảm thấy vợ chồng ở được với nhau hay không là do duyên số.

Duyên đã hết thì thôi giải thoát cho nhau cho nhẹ nợ, biết đâu hai người tan vỡ lại khiến bốn người hạnh phúc.

Sáng mồng chín, chị Khuê nhờ con Hồng đem đơn gửi qua nhà anh Kiệt.

Anh thấy chị cố ý tránh mặt mình thì rất tức, nhưng đọc xong chiếc đơn dài dằng dặc của chị, mắt anh lại đỏ quạch.

Những chuyện chị viết hiện ra trước mắt anh hết sức chân thực.

Khánh chưa từng kể cho anh nghe những chuyện đó, cũng chẳng trách được, là chuyện riêng giữa anh và Khuê mà, sao Khánh có thể biết? Thì ra, anh và Khuê cũng từng có quãng thời gian hạnh phúc.

Kết hợp với những chuyện Khánh kể thì chứng tỏ anh đã từng là một thằng đàn ông rất hèn.

Anh thở dài nói với Khánh:

- Anh đã nhớ ra khá nhiều chuyện giữa anh và Khuê.

- Anh… anh… bảo sao… cơ ạ?

Khánh run rẩy hỏi.

Anh Kiệt thật thà thừa nhận:

- Có thể em sẽ khinh bỉ anh, nhưng anh nghĩ mình nên thẳng thắn đối diện với những sai lầm trong quá khứ.

Hồi xưa, có lẽ anh đã bắt cá hai tay.

Anh không chỉ yêu một mình em đâu, anh còn có cảm xúc với Khuê nữa.

- Đến con chó còn quấn chủ nữa là vợ chồng sống lâu với nhau, anh có cảm xúc với chị Khuê cũng là chuyện thường tình thôi mà.

Nhưng chẳng lẽ anh đã quên mất chuyện chị ấy ngoại tình, cả chuyện chị hại em sảy thai nữa.

Chẳng lẽ… anh không hề căm ghét chị ấy?

- Có.

Anh có căm ghét, có phẫn nộ.

Nhưng anh vẫn không thể ngừng quan tâm tới Khuê.

Anh thật tệ, phải không? Điều tồi tệ nhất chính là đến thời điểm hiện tại, khi em đã vì anh mà chịu biết bao nhiêu cay đắng thì anh lại chỉ còn cảm xúc với một mình Khuê.

Khánh thở phào nhẹ nhõm.

Thật may mắn vì những ký ức giả của anh Kiệt vẫn còn nguyên đó, chẳng qua anh chỉ nhớ lại được vài kỷ niệm với chị Khuê thôi.

Đó là những chuyện riêng tư giữa anh chị, tồn tại độc lập với đường dây câu chuyện mà Khánh xây dựng nên cô không biết, thành ra rất khó để can thiệp.

Dù sao thì anh Kiệt cũng rất tin tưởng Khánh nên nếu anh có nhớ lại chuyện tình cảm với chị Khuê thì anh sẽ tự trách bản thân mình lăng nhăng chứ chẳng trách Khánh đâu.

Cô chua xót hỏi:

- Vậy bây giờ anh muốn sao? Anh có muốn vứt bỏ em và quay lại theo đuổi người đàn bà đã phản bội mình đồng thời hại chết con mình không?

Câu hỏi của Khánh khiến anh Kiệt buồn tê tái.

Anh không thể lý giải nổi vì sao mình lại thương một người đàn bà độc ác nhiều đến thế.

Anh chỉ biết cảm xúc trong anh mỗi ngày một cuồng dại, anh không thể tiếp tục ở trong mối quan hệ yêu đương với Khánh khi mà người anh thực sự để ý tới là chị họ của cô.

Anh đưa ra quyết định:

- Tụi mình buông nhau, em nhé! Không phải là anh vứt bỏ em mà là anh không xứng đáng để có được em.

Anh xin lỗi vì mình đã dành cả thanh xuân để ở bên nhau, nhưng băng qua tuổi trẻ, cảm xúc trong anh đã không còn vẹn nguyên như cũ.

Khánh buồn bã bảo anh Kiệt:

- Em tôn trọng quyết định của anh.

Chỉ cần anh vui thì đổi lại là mạng sống của em, em cũng chịu.

Sự cao thượng của Khánh càng khiến anh Kiệt cảm thấy bản thân mình quá sức hèn mọn.

Chiều hôm đó, Khánh dọn đồ của mình vào vali khiến bà Hợt khóc rưng rức.

Tuy nhiên, cô chưa kịp rời khỏi nhà bà thì đã nhận được điện thoại của chị Khuê.

Khánh bảo bà Hợt mình phải đi gặp chị rồi chạy ra ngoài.

Nửa tiếng sau, bà Hợt thấy Phương hớt hải chạy qua nhà báo tin:

- Bác Hời, bác Hợt, anh Kiệt, anh Khương ơi! Chị Khuê đang tát Khánh hăng lắm, con ngăn không nổi.

Mọi người mau chạy ra ruộng khoai cản chị Khuê giùm con với ạ, kẻo Khánh bị chị đánh chết mất.

Cả nhà bà Hợt hối hả kéo nhau ra ruộng khoai.

Tuy nhiên, khi bọn họ tới thì chị Khuê đã về rồi, chỉ còn Khánh nằm ngất dưới ruộng.

Trán cô bê bết máu.

Anh Kiệt vội vã cầm máu cho Khánh rồi đưa cô đi viện.

Khánh được chuyển vào phòng cấp cứu ngay lập tức.

Người nhà phải ngồi ngoài phòng chờ.

Hai tiếng sau, một người tự xưng là bác sĩ Hướng đi vào phòng chờ bảo anh Kiệt:

- Chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng bệnh nhân mất nhiều máu quá.

Hiện tại, các chỉ số sinh tồn không được khả quan lắm.

Thành thực rất xin lỗi gia đình.

Anh Kiệt nghe vậy thì rất phẫn nộ.

Anh lái xe về nhà chị Khuê.

Thấy ông Tạm bảo chị đang ở ngoài vườn chanh, anh lại lái xe qua đó.

Gặp chị, anh chất vấn:

- Còn có ai man rợ hơn cô không hả?

Chị Khuê đoán anh Kiệt nổi điên vì chuyện chị tát Khánh, nhưng chị chẳng thèm giải thích nhiều dài dòng.

Chị chỉ thản nhiên bảo:

- Với những gì nó đã gây ra cho tao thì tao chưa tát chết nó vẫn là nhân từ rồi.

Anh Kiệt thấy chị Khuê câng câng thì uất lắm.

Anh tát cho chị một cái đau điếng.

Chị không những không nhận lỗi mà còn vênh mặt thách thức anh:

- Mày có giỏi thì mày thử tát thêm cái nữa coi!

Anh Kiệt bực mình tát chị Khuê thêm một cái nữa khiến hai má của chị đỏ rực.

Chị cười khẩy hại anh phát rồ.

Anh ghì tay rất mạnh lên cổ chị, điên tiết hỏi:

- Phải như nào thì cô mới chịu tu tâm dưỡng tính hả?.