– cậu nghĩ cô ấy sẽ để cậu đưa đi sao? đừng có mơ giữa ban ngày!

– vậy anh chắc chắn là cô ấy sẽ theo anh sao? nực cười thật!

Nó chưa mở cổng ra mà đã nghe tiếng ai đó đang cãi nhau.

– Nam! còn anh nữa! hai người làm loạn gì ở đây?-nó trỏ tay về phía hai con người đang lộn xộn như vỡ tổ kia.

– Lên anh/tui chở đi học!-hai người kia đồng thanh rồi hất cho nhau cái lườm nảy lửa.

– không cần! hôm nay tâm trạng tui không tốt!- nó đóng cổng rồi đi thẳng.

– nè nè!! cùng đi đi mà!-Cả hai con người một ô tô một mô tô chạy về phía nó.

– Linh! hụ..hụ …hụ.. – giọng nói quen thuộc làm nó khựng bước, là anh nó, cảm rồi sao? nó quay mặt lại lo lắng rồi bất giác muốn tiến về phía anh nó…

– Huy!! có sao không?- một người con gái chạy về phía anh nó lo lắng sờ tay lên trán, còn ai nữa- Yến- nãy giờ nó không nhận ra có một cô gái đứng ở phía đối diện vẫn đang quan sát cho đến khi thấy bóng dáng anh nó bước ra, nó chợt cười nhạt, nó đang tính làm gì vậy chứ? lo lắng? chăm sóc ư? người ta đã có nhau rồi con gì.

– Linh! lên anh chở đi học….- một giọng nói khàn khàn khiến mọi con mắt đều hướng về phía nó, một cặp mắt bất ngờ nhưng có phần không vui và hai cặp mắt bất an cứ đổ dồn lên nó chờ đợi sự phản ứng của nó.

– anh hai chở chị Yến đi, em đi với Nam! – nó lạnh lùng tiến về phía Nam, ánh mắt Nam ánh lên tia vui mừng của sự chiến thắng để lại sau lưng hai cặp mắt một đau thương, một tức giận.

* véo*- tiếng chiếc siêu xe của hắn vút qua nó và Nam với tốc độ nhanh đến đáng sợ, nó chợt thấy tội lỗi, nó không muốn phạm lỗi với bất cứ ai, chỉ là nó nhất thời không còn đường thoát mà quên mất rằng nó có thể làm tổn thương ai đó.

Bước lên lớp, nó ngồi thừ ra trong sự lo lắng của Nam và My.

– nè nè! mắt sưng lên rồi kìa, bộ hôm qua khóc dữ lắm hả? – My lo lắng cho bộ dạng sầu thảm của nó.

– không có, tại ngủ không được thôi. – nó cười gượng làm My càng lo lắng thêm.

– hôm qua bà chốn ở đâu mà tui tìm muốn điên lên vẫn không thấy vậy? bộ bị ma dấu hả?- Nam cố gắng pha trò.

– tui về nhà trước. – nó cười gượng.

– vui lên nào..vui lên nào..-My nhéo hai má nó hát ngê ngao rồi nháy mắt với Nam.

– tà tanggg… – Nam chợt nhảy bổ ra trước mặt nó với mái tóc được buộc hai bên với hai cái nơ cộng thêm cái lông mày xếch lên và vài cái mụn rùi được vẽ nguệch ngoạc bằng bút lông.

– ha ha ha ha ha…. – nó buộc miệng cười lớn làm mặt Nam và My dãn ra.

Suốt giờ học hôm đó Nam và My hầu như chả học hành gì mà chỉ ngồi pha trò cho nó vui, đến nỗi mà khi bị thầy cô bắt cả ba đứng phạt ngoài cửa lớp vẫn không thôi, ha ha ha ha.. ba đứa nó cười như điên như dại ngoài cửa làm thầy cô cũng phát sợ, có lẽ do trời nóng quá .

Ra chơi, hôm nay đến phiên nó trực thư viện nên cả Nam và My cùng hộ tống nó đi, nó đứng ở quầy trực còn My và Nam diễn kịch câm ở một cái bàn gần đó với toàn những cuốn sách không-liên-quan như kim từ điển và triết học, cứ lâu lâu cả ba đều cố gắng bụm miệng cười để không gây ôn ào, nó bị cô quản thư viện ra hiệu im lặng suốt nên cũng hơi teo.

– tôi cần mượn cuốn này-một giọng nam khá ấm đưa quyển sách về phía nó.

-xong! Bạn nhớ trả sách đúng hạn nhé!- nó ngước mặt lên cười tươi rồi chợt tắt ngấm khi nhận ra hắn.

– anh.. anh…- nó ngập ngừng, nhưng đáp lại nó chỉ là cái quay đi đầy lạnh lùng của hắn, nó chợt thấy khó chịu, nó đã làm gì vậy trời? lẽ ra sáng nay nên tự bắt xe bus đi chứ không nên hành động như vậy, hắn giận rồi sao? cũng phải, hôm qua hắn là người đầu tiên tìm thấy nó và cũng là người giúp nó cảm thấy khá hơn, vậy mà nó lại hành xử với hắn như người xa lạ như vậy. Nó nhìn theo bóng dáng cao lớn của hắn, đây là lần đầu tiên nó thấy hắn thật đẹp, mái tóc hơi hoe đỏ bay nhẹ theo gió, dáng đi dứt khoát nam tính, ah… hôm nay hắn mặc đồng phục…

– trời ơii hot boyy tụi mày ơi!!- không khí im lặng của thư viện bị phá vỡ khi có vài nhỏ nhận ra hắn, rồi theo sau đó là cả đám con gái cứ rần rần mà theo đuôi hắn như thiếu hơi, nó thấy hơi bực, mà sao lại bực chứ? nó nhíu mày cúi xuống để cố bận rộn với cuốn sách trước mặt.

– Linh!! Linh! anh mày đang nằm ở phòng y tế đó, nghe nói ảnh sốt cao lắm! -giọng My vang đến tai nó làm nó thất thần chạy lên phòng y tế, tay chân cứ nó luống cuống lên không làm chủ được nữa..

** phụp** – nó vướng chân vào cạnh bàn xuýt ngã nhào nếu không có bàn tay của hắn chụp tới kéo nó lại, nó quay mặt lại nhìn hắn, vẫn gương mặt lạnh lùng đó, một tay hắn đút vào túi, tay kia vẫn túm lấy nó.

– cảm ơn anh! – nó gỡ nhẹ tay hắn ra rồi lại chạy đi với khuôn mặt lo lắng.

– đến cuối cùng vẫn là vậy!-hắn chợt rụt cánh tay vẫn còn để lơ lửng ở không trung lại buông thỏng, ánh mắt hắn lại lạnh đi, hắn nhận ra lúc này trong mắt nó vẫn chỉ có mình anh nó thôi.

Tại phòng Y tế…

– anh hai! là tại em không tốt! – nó đẩy cả đám con gái đang bu đông nghẹt trước phòng y tế ra rồi lao vào ôm lấy anh nó, nó xót lắm, người anh nó đã nóng ran lên thế này, nếu hôm qua nó không ngang ngược như vậy thì anh nó đâu có mệt lả đi trước cửa phòng nó để rồi ra nông nỗi này, nó quẹt nước mắt.

– không sao mà.. – anh nó nói trong hơi thở rồi quàng lấy nó vỗ nhẹ vai.

** choang…. ** – tiếng kim loại va xuống nền gạch vang lên chói tai – là Yến, Yến đã thấy anh nó ôm lấy nó, nó hơi giật mình choàng dậy thụt lùi lại hai bước rồi ngồi thụp xuống nhặt cái khay nước mà Yến mang vào lên đặt lên bàn.

– chị… chị Yến đừng hiểu lầm! anh ấy chỉ xem em như em gái thôi – nó lắc tay giải thích, sự việc sáng nay cộng thêm bây giờ đủ để Yến thấy nghi ngờ, cảm giác của con gái thường nhạy bén lắm huống hồ Yến còn biết chuyện anh em nó không phải là anh em ruột.

– em nói gì ngộ vậy, chị hiểu mà, tại ban nãy chị chượt tay thôi. – Yến phân bua. Trên giường bệnh, anh nó đã sớm lặng thinh, hai chữ “em gái” của nó như mũi kim châm vào tim anh vậy, đau lắm chứ…

– em đi trước nhé! – cảm thấy không thể ở lại thêm một giây nào nữa nên nó vội vàng bỏ đi.

Trên đường đi nó lại bắt gặp hắn.

– chào! – nó giơ tay mỉm cười, nhưng đáp lại nó là ánh mắt hững hờ lạnh lùng đến thấu xương của hắn, hắn không thèm nhìn nó lấy một cái, cứ vậy mà lướt qua nó như thể nó chỉ là không khí vậy. Nó chợt thấy hụt hẫng, cảm thấy như vừa tuột mất điều gì đó, hắn giận nó thật rồi, à mà có lẽ hắn cũng ghét nó rồi, nó không cam tâm, hắn ghét nó rồi ai sẽ dẫn nó đi công viên khi nó buồn? hắn ghét nó rồi ai sẽ chọc ghẹo nó đến quên khóc? ai sẽ nhào qua lớp nó ăn vạ chỉ vì một cọng lông mi rớt vào mắt?….mọi câu hỏi cứ lởn vởn trong đầu nó không thôi nhưng cuối cùng nó lại nhận thấy nó thật ích kỉ, chỉ biết nghĩ ình, có lẽ hắn ghét nó là vì vậy, nó thở hắt ra nhìn theo cái bóng dáng cao dong dỏng của hắn khuất dần.

Hôm nay tâm trạng của nó thật tồi tệ, mọi thứ cứ vồ vập lấy nó khiến nó hỗn loạn, anh nó đổ bệnh, hắn thì ghét nó và giờ lại thêm việc tuần sau cả trường sẽ đi du lịch ở phan thiết, trời ơii!!! nó có tâm trạng để đi chơi sao???- nó cứ vò lấy vò để cái đầu tóc đen nhánh được xoã hứng hờ, đến tóc nó còn không có hứng để mà cột chứ nói gì đến đi chơi…

******

Đã mấy ngày rồi hắn không làm phiền nó, cả một tin nhắn chọc ghẹo mà hắn hay nhắn cho nó mỗi ngày cũng mất tăm, sao nó cứ thấy thiếu, thấy hẫng, nó cũng không hiểu được, chỉ biết khi nghe thấy bất cứ ai đó bàn tán về hắn thì nó lập tức dỏng tai lên nghe, nếu ở đâu đó có người hét lên tên hắn thì nó sẽ bất giác ngóng tìm, tim nó sẽ lại đập dồn như đang coi phim ma vậy. Cứ mỗi lần hắn đi vào lớp nó thì nó lại mong chờ hớn hở, nó mong hắn sẽ hết ghét nó mà nhìn nó, chỉ một lần thôi cũng được, nhưng trái ngược hoàn toàn với nó mong đợi, mỗi lần hắn vào lớp nó là y như rằng đi thẳng đến bàn giáo viên, hắn học rất giỏi nên thường được các giáo viên tin tưởng nhờ cậy. Và cũng y như rằng nếu có bất cứ một giáo viên nào nhờ mang đồ lên lớp hắn thì nó sẽ hăm hở xung phong đầu tiên, nó bước vào lớp hắn, mặc kể những lời tán tỉnh huýt sáo của lũ con trai mà lia mắt về phía hắn, hắn lúc nào cũng vậy, hắn ngồi tựa vào ghế khoanh tay mà nhìn ra cửa sổ chẳng thèm nhìn nó lấy một lần, cứ mỗi lần như vậy mặt nó đều tối sụp đi thất vọng.

******

Một tuần trôi qua, buổi đi chơi của trường nó cũng đến, nó uể oải nghĩ từng thứ mà mình sẽ phải chuẩn bị…

– ê! tao với mày đi mua đồ để đi chơi há, bikini nhé!- My nói nhỏ vào tai nó làm nó đỏ mặt.

– đi với! – Nam đã nghe loáng thoáng nên chồm lên làm tụi nó giật thót.

– điên!- cả nó và My đồng thanh.

– ơ.. – Nam gãi đầu nhìn phát tội – cho tui đi với, hai đứa con gái đi không ổn đâu, phải có mắt thẩm mỹ của con trai mới hiệu quả được – Nam nháy mắt.

– cũng đúng ha! – My vỗ bàn.

– mà ông đi mô tô sao trở được hai tụi tui? – nó hơi đỏ mặt.

– chuyện! 5 giây thôi! – Nam móc điện thoại ra gọi cho ai đó, cũng vừa khéo ra về nên tụi nó dắt díu nhau ra cổng, một chiếc Siêu xe bóng loáng đỗ xịch ngay cổng trường, một người đàn ông giao lại chìa khoá xe cho Nam rồi cung kính cúi chào, nó thấy cảnh này trên phim nhiều rồi nhưng đây là lần đầu nó được chứng kiến ngay trước mắt, Nam lái xe còn nó và My ngồi phía sau ríu rít, nó chợt nhìn thấy gương mặt Nam ở kính trước, vẫn thế, gương mặt có chút ngỗ nghịch nhưng rất ưa nhìn, ánh mắt ấm áp nhưng nếu cần thì sẽ trở nên rất đáng sợ, cũng phải, suốt năm lớp một nó toàn bị Nam chọc cho phát khóc nhưng lần nào người năn nỉ và dỗ nó nín cũng là Nam, nó chợt nhớ bộ mặt nhăn nhó đến phát tội của Nam mỗi khi dỗ nó rồi phì cười.

– đến nơi rồi, xuống đi cô nương! – My vỗ vai nó lôi nó ra khỏi dòng hồi tưởng.

– à ờ.. – nó nhanh chóng leo ra theo phản xạ.

* cốp * – hình như đầu nó đụng vào trần xe, nhưng sao không thấy đau? nó ngước mắt lên thì tay Nam đã đặt lên đầu nó, có lẽ Nam đỡ cho nó, mặt Nam hơi tái, hình như đau lắm nhưng vẫn cố cười với nó.

– đau lắm hả?- nó lo lắng chụp lấy tay Nam.

– ừa đau lắm lắm!! hun đi hết đau! – Nam vừa nói với bộ mặt không thể nham nhở hơn vừa trỏ tay vào má mình, mắt nhắm nghiền.

– khùng! – nó lôi My đi.

– đồ vô ơn! – Nam lườm nó rồi nhong nhong chạy theo tụi nó.

*****

– oa oa đẹp quá! – My reo lên.

– ơ… – Nam hơi ngẩn người.

Nó mặc một bồ đầm trắng tinh khôi chít eo, mái tóc đen nhánh xoã nhẹ nhàng hai bên vai làm tôn lên khuôn mặt trái xoan nhẹ nhỏm của nó với làn da trắng hồng, má nó hơi ửng đỏ, nhìn nó không khác gì một công chúa cả.

– lấy bộ này đi!- Nam vỗ đùi.

– đúg đó!- My phụ hoạ.

– ừm! – nó đỏ mặt chạy vào thay đồ.

Trong phòng thay đồ nó có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng hắn bên ngoài, hay là nó nghe nhầm, không! rõ ràng là giọng hắn, nó khẽ mở cửa dòm ra bên ngoài, Nam và My đều chăm chú lựa đồ nên không để ý nó.

– bộ này đẹp, rất hợp! – hắn đưa một bộ đầm trắng y hệt ban nãy nó mặc ột cô gái.

– đúng nhỉ – cô gái đó tung tăng cầm lấy bộ đồ trên tay hắn chạy về phía phòng thử đồ, thấy cánh cửa phòng thử đồ mà nó đang đứng bên trong hơi hé ra nên cô gái nghĩ không ai bên trong mà nhanh chóng nắm lấy cửa mà kéo.

– ah ah phòng này có người rồi ạ! – nó hét hoảng, nó thoáng thấy hắn quay mặt về phía nó nên giật mình đóng sập cửa lại.

Hắn cũng nghe thấy giọng nó nên quay ngoắt lại nhưng rồi lại cười nhạt quay đi, có lẽ hắn nhầm. Nó cứ chết trân trong phòng thử đồ cho đến khi My gõ nhẹ cửa, nó hé cửa ra ngóng xunh quanh, hắn đã đi rồi.

– thôi! tao không lấy bộ đầm trắng nữa đâu! – nó phụng phịu.

– sao vậy? xinh mà!- My nhăn mặt khó hiểu.

– ưm không thích! 3 bộ kia là đủ rồi, cái đầm trắng cứ thế nào! – nó nhún vai.

– haizzz hết nói nổi mày!thôi ra tính tiền- My giận dỗi.

– sao vậy? bộ đó dễ thương mà!- Nam gãi đầu nhăn nhó.

– đi! đi! – nó quàng lấy Nam và My kéo đi.

Ngày hôm đó ba đứa tụi nó quần nát cả khu trò chơi, nhưng đến lúc bắt gặp cái cáp treo nó lại thẫn thờ, nó chợt nhớ đến hắn, nhớ đến cái kiểu tết tóc vụng về của hắn… Còn cô gái ban nãy có quan hệ gì với hắn? nó tự nhiên thấy khó chịu…