Nó đứng chết trân ở đó, đôi mắt sợ hãi nhìn vào phòng, Ken vẫn nằm đó mê man, nếu họ mà tràn vào được thì khả năng tự vệ là không có, toàn thân nó run lẩy bẩy,sự sợ hãi khống chế trọn vẹn bản thân nó, bàn tay run rẩy của nó siết chặt, đôi mắt nhắm nghiền.

– LÀM ƠN IM HẾT ĐI!! – nó hét lên, hai tay siết chặt vào áo.

Bọn họ thụ động khựng lại nhìn nó với đôi mắt mở to như răn đe.

– tôi chính là người bị Ken bắt đi tối hôm đó! ngay cả tôi còn không dám chắc người nằm kia là Wing thì mấy người biết gì chứ?-nó tức giận chỉ tay vào phòng Ken, đôi mắt bùng nổ sự giận dữ.

Bọn họ ồ lên một tiếng rồi nhìn nó trân trân, họ nhất thời không thể nói điều gì, nhưng chỉ vài giây sau thì một nhỏ lên tiếng.

– bạn là Linh đúng không? trên báo viết người bị bắt đi tối hôm kia tên Linh!-một nhỏ thắc mắc nhìn nó như để xác minh.

– ừm… – nó gật đầu.

– đúng rồi! mấy người thấy chưa! bạn Linh rất thân với Ken! nếu bạn ấy nói Ken không phải là Wing thì chắc chắn không phải!- nhỏ khác khoanh tay lườm bà mập, hình như nhỏ biết nó với Ken có quen biết, cũng phải, sau vụ hắn chia tay với nó thì trong trường còn ai không biết mặt nó, còn việc nhỏ biết Ken với nó quen biết nhau thì có lẽ là do lần Ken đưa nó đi cấp cứu.

– á à.. Thì là là đồng phạm! thân cơ à? mày tính lừa gạt ai hả cái con ranh kia! – bà mập đuối lí một lúc, nhưng hình như vừa nhận ra nó “rất thân với Ken” nên bà ấy bắt đầu chu chéo lên cãi, không dừng lại ở đó, bà ấy tiến về phía nó với bàn tay giơ cao chuẩn bị vung một cú tát.

Nhận ra tính nghiêm trọng của sự hiểu lầm, nó lùi dần lại phía sau, nó biết bây giờ có nói gì đi nữa thì bà mập cũng không tha cho nó.

– tao đánh mày trước làm răn vậy! – bà mập hét lên vung tay về phía nó, không thể bỏ chạy, nó nhắm nghiền mắt.

*bộp* – bà làm cái quái gì vậy? – giọng hắn vang lên đầy giận dữ, hắn đã giữ chặt cổ tay bà mập, với chiều cao khủng, nhìn hắn bây giờ chả khác nào một Vị Thần trong khi bà mập là người trần mắt thịt với chiều cao thấp tủn tỉn chỉ ngang ức hắn, bà mập sợ hãi chuyển từ vẻ mặt đỏ tía sang tái mét rồi lại xanh lè như con tắc kè, bà ấy nở nụ cười gượng gạo sợ hãi thoái lui, hắn vừa buông tay là lúc bà ấy bỏ chạy.

– dì ba! dì ba! – tiếng một chị Y tá hoảng hốt chạy về phía đám đông nơi nó và hắn đang đứng.

– xin lỗi mọi người! bà ấy là bệnh nhân rối loạn tâm thần.. nếu bà ấy có làm gì sai thì mong mọi người thông cảm mà bỏ qua cho!-chị y tá cúi gập người xin lỗi rồi lại tất tả đuổi theo bà mập, đó cũng là cái khoảnh khắc mấy người vừa nổi loạn ban nãy tía hết cả mặt khi biết mình vừa bị một người điên dắt mũi, họ xấu hổ và mau chóng giải tán.

– khiếp! điên gì mà khôn thế! – một nhỏ vừa chỉnh lại đầu tóc vừa nhăn nhó.

– mà anh ơi! vậy ra anh với anh Ken là anh em ạ?-một nhỏ chạy lại lay tay hắn.

Hắn không thèm nhìn, chỉ lẳng lặng quay lưng kéo nó theo để nhỏ đứng giậm chân tức giận.

– lần sau không được bỏ đi lung tung đâu đấy! -hắn không nhìn nó, nó cũng không còn mặt mũi nào để nhìn hắn nhưng cũng biết hắn đang rất giận, vừa nãy nếu không có hắn thì chắc nó ăn chọn một cái tát rồi. Hắn dịu dàng quỳ một bên gối đặt đôi dép xuống chân nó, ánh mắt khiến nó không thể rời.

– sao không trả lời?- hắn đứng dậy.

– à.. à.. ừm.. -nó gật đầu lia lia.

*ui da* – nó giật mình vì bị một anh va phải, đó là một anh chàng cao ráo với làn da trắng và sống mũi cao trông rất điển trai, hình như anh ấy đang vội đi đâu đó.

– a.. anh xin lỗi.. anh đang vội kiếm người thân nằm trong đây! – anh chàng gãi đầu nở nụ cười toả nắng làm nó ngẩn ra một lát, không phải vì anh ta quá đẹp trai mà nó nhìn, nó miễn nhiễm với trai đẹp rồi! cả hắn, cả Nam, Ken, Mạnh và anh nó đều đủ đẹp để nó bội thực rồi! Lí do nó ngẩn ra như vậy là vì người này khá quen.. hình như đây gặp ở đâu đó… Anh ta xin lỗi rồi mau chóng bỏ đi, chỉ để lại nó ngẩn ngơ.

– nè! em nhìn ai vậy hả? anh không cho phép em nhìn bất cứ thằng con trai nào ngoài anh hết!- hắn giở bộ dạng ghen tuông mà lắc lắc vai nó, mặt sưng lên như trẻ con dỗi.

– không có! em đâu có!-nó lắc tay lia lia.

– còn nói là không? em…

*ọc ọc ọc

* – âm thanh cồn cào vang lên cắt ngang lời hắn, nó xấu hổ đỏ cả mặt, hai tai ôm chặt bụng.

– sh… đi ăn! – hắn gườm gườm nó rồi kéo đi về phía nhà ăn, nó lủi thủi theo sau, vẫn chưa hết xấu hổ.

– à mà không được rồi! ở nhà ăn chắc cũng nhiều con trai lắm! em nhắm mắt lại đi!- hắn chợt dừng lại chắn ngang trước mặt nó làm nó theo quán tính mà đâm sầm vào ngực hắn, xoa xoa cái mũi tội nghiệp, nó gắt.

– đã bảo là không thèm nhìn rồi mà! nhắm mắt lại

thì đi thế nào được!-nó nhăn nhó tru tréo.

– thế này.. – hắn nhấc bổng nó lên vai, nó ngại ngùng la hét, đấm thùi thụi vào lưng hắn, ai nhìn vào chắc tưởng nó bị bắt cóc.

– thả em xuống!! mau lên!-nó xấu hổ che mặt.

– xuống thì xuống! – hắn đặt nó nhẹ nhàng xuống ghế, mặt kề mặt, môi kề môi.

– ái!! Anh làm gì vậy! – nó giật mình đẩy hắn ra, lấy tay che lên môi, mọi người nhìn tụi nó với ánh mắt ngưỡng mộ, một số còn suýt xoa khen hắn đẹp trai.

– đây chỉ là khởi động thôi..em mà còn dám nhìn trai thì… – hắn nhấn mạnh, ngón trỏ quẹt ngang cổ với khuôn mặt đe doạ, nó bặm môi im bặt, thiếu điều muốn nhắm luôn cả mắt lại, dù muốn hay không thì tụi nó đã trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý trong nhà ăn, hắn đi mua đồ ăn, nó có thể thấy mấy ánh mắt thòm thèm của lũ con gái nhìn hắn, trong lòng thật sự khó chịu, ghen thật rồi!

– nè nè em ngồi yên đó! nhắm mắt lại mau không hả? – hắn trở lại với hai hộp cơm, tay chỉ về phía nó, ngồi chờ hắn khiến nó bất giác nhìn ngó lung tung xung quanh, nghe thấy tiếng hắn làm nó giật bắn mình nhắm tịt mắt lại.

– ngoan ngoan.. -hắn xoa đầu nó, không quên nở một nụ cười toả nắng làm nó thích thú chun mũi.

– ah!! Trên ti vi có chiếu Good Doctor (tên một bộ phim) kìa! -mắt nó sáng rỡ quay mặt lại chỉ về phía ti vi.

– không được! – hắn phát hiện gần hướng ti vi có một tên con trai đang ngồi, mau chóng phát hoả, hắn đặt hai tay thái dương nó, chỉnh đầu nó quay lại phía bàn ăn.

– sao vậy! em muốn coi phim! – nó bướng bỉnh quay mặt lại lần nữa.

– đã bảo không! – hắn lại chỉnh lại đầu nó.

– nhưng mà em muốn!- nó lại quay đi, lần này thì nó hiểu lí do, ở hướng 12h là một tên con trai đang nhìn nó cười cười, lần này không cần hắn chỉnh, nó tự động ngoan ngoãn quay mặt lại về phía bàn ăn.

– em phiền thật! – hắn móc điện thoại trong túi ra.

– em coi đến tập nào rồi?- nhìn mặt nó phụng phịu khiến hắn không nỡ, hắn bật 3G lên kiếm phim cho nó xem.

– tập 8! – mắt nó sáng lấp lánh.

Hắn phụt cười nhìn nó chăm chú vừa ăn vừa xem rất ngoan, quả nhiên là có tác dụng.

– sao anh không ăn? – nó chợt nhìn hắn.

– à ăn chứ! – hắn mỉm cười, thật ra thì hắn cố lắm mới nuốt trôi được, đồ ăn thực sự không hợp với cái bao tử đã quen ăn sơn hào hải vị của hắn chút nào.

– mà anh cứ nhất thiết phải ghen như vậy sao? bộ sau này em với anh lấy nhau rồi có con, mà lại là con trai thì chắc anh không cho em động đến con luôn quá!-nó chu mỏ gườm gườm hắn.

– tất nhiên rồi! em là của anh mà! còn thằng nhóc đó thì tự đi mà kiếm bạn gái của nó! – hắn chống cằm hai tay ôm má nhìn nó cười nham nhở.

– ôi trời.. con anh mà anh gọi là thằng đó sao? hứ! không sinh con cho anh nữa! – nó bặm môi vờ giận dỗi.

– anh đùa thôi mà.. – hắn lắc vai nó nham nhở.

– chào! mong hai người theo chúng tôi đến chỗ nghi phạm! – một viên cảnh sát bỗng tiến về phía nó và hắn.

– vâng.. – nó gật đầu rồi đứng dậy nhanh, nhìn sang hắn, rõ ràng là hắn vẫn còn khó chịu.

– đi… – nó níu áo hắn.

– hừm.. – lúc này hắn mới chịu đứng dậy, đôi mắt nâu hết gườm nó lại chuyển qua đe doạ.

– hề.. – nó le lưỡi ôm đầu.

Hắn không cưỡng lại được đành phì cười xoa đầu nó, hắn kẹp cổ nó lôi đi trông đến là yêu, đến viên cảnh sát cũng còn lắc đầu mỉm cười.

Nó và hắn bước vào phòng, bằng cặp mắt rụt rè, nó nhìn Ken, Ken đã tỉnh, cậu nhìn nó rồi quay đi, đôi mắt có vẻ yên lòng.

– chúng tôi sẽ tiến hành lấy lời khai của nghi phạm, nếu cô thấy có chỗ nào không đúng thì hãy nói với chúng tôi! – một viên cảnh sát nhìn nó.

– vâng.. – nó kéo chiếc ghế lại ngồi xuống ngay ngắn, hai tay co lại để lên đùi có vẻ căng thẳng.

Hắn cũng không nói gì, lặng lẽ đứng dựa vào tường quan sát.

– anh có thể cho tôi biết vào khoảng 12h tối hôm kia anh đã đi với ai không?-viên cảnh sát điềm tĩnh cầm biên bản.

Ken không nói, cậu hất cằm về phía nó.

– như vậy là cậu công nhận có đi với người bị hại, vậy cậu có thể cho tôi biết là ngoài cậu và người bị hại thì có thêm bất cứ ai khác không? – viên cảnh sát với đôi mắt nghiêm túc nhìn Ken.

Nó mở to mắt,hoàn toàn bị bất ngờ bởi câu hỏi đó, lẽ nào còn có người thứ 3?

– khoan đã! chú nói là còn có ai khác sao? khi đó cháu nhớ rất rõ là chỉ có cháu và Ken… – nó lắc đầu như cần một lời giải thích.

– … cháu còn nhớ vệt máu trên áo cháu ở hiện trường hôm đó chứ? – viên cảnh sát chậm rãi.

– vâng.. nhưng… – nó mở to đôi mắt, rốt cuộc là thế nào? rõ ràng đó không phải là máu của nó, nó không hề bị thương, nó nhìn nhanh sang bả vai bị thương của Ken rồi dừng mắt ở đó, chẳng lẽ là máu của Ken?

– cháu đoán đúng đấy.. nhưng vẫn còn thiếu… -viên cảnh sát như đọc được suy nghĩ của nó, nó giật mình rời mắt khỏi Ken rồi nhìn chăm chăm vào viên cảnh sát.

– qua xét nghiệm thì ngoài máu của Ken thì còn có máu của một người khác!-viên cảnh sát đánh mắt sang Ken để thăm dò, nhưng Ken vẫn chỉ lia đôi mắt bạc lạnh lùng ra phía xa mà không để lộ lấy một vệt cảm xúc.

Nó bàng hoàng nhìn thẳng vào mắt Ken để tìm kiếm một lí do, đôi mắt nó như muốn nói với Ken điều gì đó, nhưng đáp lại vẫn chỉ là sự lạnh lùng như không hề quen biết.

– đi thôi! – hắn tức giận nhìn Ken rồi kéo nó đi, nó thụ động để hắn lôi theo, mắt vẫn hướng về Ken như trông chờ một câu trả lời, Ken lia nhanh đôi mắt qua nó cười khẩy rồi lại trở lại trạng thái ban đầu.

– em nghĩ thằng đó sẽ chịu há miệng sao? anh là anh của nó! anh hiểu nó sẽ làm gì! – hắn lay vai nó để nó bừng tỉnh, đôi mắt vô thần của nó dần trở lại trạng thái bình tĩnh, nó nép nhanh vào ngực hắn.

– để im một chút thôi..-nó hít hà hương bạc hà của hắn, lòng có chút tĩnh tâm.

Đôi mắt nó bất chợt nhận ra anh chàng va phải nó ban nãy, bây giờ nó mới nhận ra hình như tay anh ta bị thương, anh ta ngồi ở băng ghế đối diện, đôi mắt suy tính điều gì đó, thần sắc có vẻ hơn người, trái ngược hẳn với vẻ hiền lành lúc va phải nó, khoé môi anh ta hình nhữ khẽ nhếch lên một nụ cười nửa miệng, rất nhanh nhưng đủ để nó nhận ra.

– ôm vậy đủ chưa? em sắp hít rách áo anh rồi này..-hắn cười đểu.

– làm gì có! – nó đỏ mặt đẩy hắn ra gắt lên.

– giờ đến lượt anh! – hắn choàng hai tay ôm chặt nó vào ngực, hít hà mùi tóc nó, nó mỉm cười hạnh phúc ôm lấy hắn, nó muốn được mãi trong vòng tay hắn, anh nó chợt xuất hiện ở dãy hành lang đối diện, tay cầm theo đôi dép của nó, anh lặng người nhìn nó trong vòng tay của hắn, nở một nụ cười đau khổ, anh quay đi lặng lẽ.

– đâu rồi.. – nó ngơ ngác nhìn lại hàng ghế, anh chàng ban nãy đã biến mất.

– ai cơ? – hắn nhìn theo hướng nó đang nhìn.

– a.. không có gì.. – nó cười xoà.

– ai hả? khai mau? – mắt hắn xếch lên hừng hực ghen tuông.

– đã bảo không mà! blè..-nó lè lưỡi trêu ngươi hắn.

– con bé này càng ngày càng bướng, để anh dạy dỗ lại em nào! – hắn nắm bím tóc của nó lườm lườm.

– thách đấy! – nó nhơn nhơn.

A ha ha ha ha ha…-tiếng hắn và nó cười đùa vang khắp hành lang.

Ê! Nhỏ tóc bím… Ken nhìn theo nó, đôi môi khé nhấp nháy, đôi mắt bạc đẹp và sâu như có thể hút được mọi thứ.

– anh nói gì cơ? – viên cảnh sát nhận ra miệng Ken vừa mấp máy nên hỏi vội, đôi mắt cấp thiết.

– hưm.. – Ken cười khẩy, thản nhiên nằm xuống nhịp chân theo điệu nhạc từ loa phát thanh của bệnh viện, mấy viên cảnh sát đành nhìn nhau lắc đầu, xem ra họ không có đủ trí lực để đấu trí với Ken, đôi mắt bạc hoàn toàn không để lộ một tia cảm xúc.