Ê, Bưu Kiện Của Anh Này

Chương 1: Xin chào, bưu kiện chuyển phát nhanh của anh đã tới rồi

“Xin chào, bưu kiện chuyển phát nhanh của bạn đã tới. Mời bạn lúc 12 giờ trưa đến cửa trường học nhận. Chuyển phát nhanh Thân Thông.” Cố Lâm phát xong tin ngắn, nhìn đồng hồ, còn chưa đến 11 giờ. Còn phải kiểm kê lại một lần, Cố Lâm cảm thán, lần này ngàn vạn lần không thể để mất việc nữa.

Năm trước Cô Lâm vừa tốt nghiệp đại học. Sinh viên tốt nghiệp đại học tìm việc làm rất khó, loại tốt nghiệp đại học loại ba như cậu muốn tìm việc khó càng thêm khó. Làm thật nhiều công việc, mỗi lần đều mắc phải lỗi lầm nhỏ.

Thời điểm dán áp-phích bị quản lý thành phố bắt được, tốc độ gói hàng quá chậm, vất vả lắm mới làm được nhân viên phục vụ, đang làm rất tốt thì bị người đùa giỡn, trong cơn tức giận chửi mắng đối phương một trận.

Tóm lại, không thuận lợi.

Cố Lâm vọc vọc trang website, nhìn lên đồng hồ 11 giờ 40, tâm nói cần phải đi rồi. Dưới lầu đậu một chiếc minibus loại nhỏ, xe này do vay tiền tới chợ bán đồ cũ mua được, trừ bỏ vết trầy hơi nhiều, các tính năng khác miễn cưỡng gắng gượng vẫn có thể dùng được.

Nhanh chóng tới A trung.

“Xin chào tiên sinh, xe từ bên ngoài không được đi vào.” Tô Chính mặc trang phục bảo an cản Cố Lâm lại.

“Tôi là nhân viên chuyển phát nhanh, dừng bên trong không lâu lắm. Anh xem trước cổng trường nhiều xe như vậy, anh châm chước một chút.” Cố Lâm mặt cười.

“Không được, đây là quy định, cậu có thể đứng ở chỗ xa một chút, như thế cũng có thể nhìn thấy được.” Tô Chính mặt không chút thay đổi, nhân viên chuyển phát nhanh đã thấy nhiều, bình thường đã đậu ở bên ngoài, bộ dạng này xem ra hôm nay mới tới.

Cố Lâm nhìn nhìn bãi đất trống, bất đắc dĩ một lần nữa khởi động xe.

Ngay từ đầu, nếu không bị bảo an bắt gặp trèo tường, cậu sẽ không bị đánh hạnh kiểm nặng, không đánh hạnh kiểm nặng sẽ không học ở trường tiểu học hạng ba, sẽ không lưu lạc đến tình trạng hiện giờ.

Bảo an đều thuộc dạng đức hạnh này. Cố Lâm ánh mắt thù địch hung tợn nhìn chằm chằm Tô Chính. Tô Chính ngồi trong phòng bảo vệ, lãnh đạm liếc nhìn Cố Lâm một cái, làm hại Cố Lâm không được tự nhiên liếc mắt sang chỗ khác.

“Xin hỏi, là chuyển phát nhanh Thân Thông sao? Một giọng nữ mềm mại vang lên. Cố Lâm thu hồi ánh mắt hung tàn, bày ra nụ cười máy móc, “Đúng vậy, chị tên là gì?” “Tương Vũ.” “Ừm, đây là bưu kiện của chị, xin ký tên.”

Sau khi đưa xong bưu kiện chuyển phát, Cố Lâm liền khởi động xe, bắt đầu đến nơi tiếp theo.

Cố Lâm gần như lượn một vòng, tan việc trở về căn phòng trọ nhỏ, chưa kịp mở máy tính, điện thoại liền vang lên.

“Alo, mẹ.” Cố Lâm vào phòng tắm, tay mở công tắc nước ấm.

“Lâm Lâm, làm việc có mệt hay không?” Cố mụ mụ xem kịch truyền hình chuyện người vợ khổ sở, tâm huyết dâng trào gọi điện thoại, đứa con một mình phiêu bạc bên ngoài, mình không quan tâm thì còn ai quan tâm nữa.

“Cũng được, chỉ là giao giao vài món đồ, cũng không có gì mệt hay không, con không phải còn có một chiếc xe đó thôi.”

“Cái xe rách nát kia của con, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.”

Cố Lâm một đầu mồ hôi lạnh, “Mẹ, xem lời mẹ nói này, cố ý không để đứa con trai con thoải mái sao, chừng nào con xảy ra chuyện thật mẹ mới cao hứng?”

Cố mụ mụ “phi”  hai tiếng, “Quên đi quên đi, mẹ đi nấu cơm. Con cũng nên ăn cơm thật ngon, đừng bạc đãi bản thân mình.”

“Vâng vâng, mẫu thân đại nhân thân mến, con muốn đi tắm, bái bai.”

Tô Chính tan tầm về đến nhà, mẹ anh cực kỳ nhiệt tình tiến lên đón, “A Chính, mẹ con hôm nay đi ngang qua trường học của con, nhìn thấy một chàng trai rất tuấn tú, ôi chao, trắng trắng sạch sẽ, có hợp với khẩu vị của con hay không a.”

Tô Chính từ khi học đại học liền phát hiện tính hướng bản thân, thú nhận cãi nhau với mẹ một trận, bỏ nhà ra ngoài khoảng mấy tháng, Tô mụ mụ mới tiếp thu loại chuyện này. Con trai dần lớn lên, điều này không thể ép buộc được.

“Con không thích học sinh trung học.”

“Không phải học sinh, là cậu nhóc chuyển phát nhanh kia.”

“Mẹ, mẹ đừng bận tâm, chuyện của con con tự mình giải quyết.” Tô Chính thuận miệng nói qua loa.

“Được được được, con bận chuyện con, bất quá, con định cưới về nhà hay ra ở rể?”

“Mẹ!”

“Mẹ nấu cơm.”

Trên bàn cơm, Tô mụ mụ lải nhải với đứa con, “A Chính, người đàn ông tốt là phải học được cách nấu cơm, muốn bắt được tâm của vợ, trước hết phải bắt lấy dạ dày vợ mình.”

“Con sẽ nấu cơm.” Tô Chính đối phương diện này rất tự tin.

“Thật sao? Mẹ chưa thấy con làm bao giờ. Con trai, nói mạnh miệng là không tốt.”

“…”

Mỗi ngày giữa trưa Cố Lâm đến A trung chuyển đồ như cơm bữa. Cố Lâm không biết, từ khi các nữ sinh A trung biết nhân viên chuyển phát nhanh rất tuấn tú, đơn đặt hàng chuyển đồ càng ngày càng tăng, GDP đầu người tiêu dùng ngày càng cao.

Nếu làm công việc chuyển phát nhanh, Cố Lâm tự nhiên quyết định làm việc thật tốt, bất quá mỗi ngày ở A trung đều nhìn thấy tên bảo an kia rất không thích thú.

Cố Lâm rất nhàm chán, mắt không ngừng liếc trái liếc phải. Tầm mắt thoáng lướt tới người nào đó ngồi trong phòng bảo vệ. Mặc dù bảo an đều rất cấu kỉnh, có điều, nói đi nói lại, tên bảo an cản trở mình nhìn rất đẹp trai. Không được a Cố Lâm, mày nghĩ như vậy là không đúng đích, mày đây là nâng cao chí khí của người khác, diệt uy phong bản thân biết không? Nghĩ như vậy, Cố Lâm gật gật đầu thật mạnh.

Tô Chính nhìn Cố Lâm hết lắc đầu lại gật đầu, có phần buồn cười, tên nhóc này mỗi ngày suy nghĩ thứ gì, một chốc cười một chốc lại nghiêm túc.

Cố Lâm giao hàng thật vất vả quay về phòng trọ, lúc kiểm kê lại mới phát hiện làm sai. “A nha, mình cư nhiên quên mất một phần!” Cố Lâm nhìn gói hàng nho nhỏ lặng lặng nằm trong xe, cảm thấy ảo não. “Đành phải làm xong trước buổi chiều tan tầm.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Người lần đầu tiên viết văn, thuần túy nảy sinh ra suy nghĩ này, xúc động mở một hố nhỏ, đoản, tuyệt đối không bỏ. Không thích thỉnh xoa xoa một chút. ..