7.

Hotsearch bạo đỏ rồi!

#Tạ Chi Hà tiết lộ danh tính bạn gái#

#Hà Duyệt#

#Tạ Chi Hà bá đạo dẫn bạn gái rời đi#

Một ai đó đã lần theo bài đăng công khai của tôi trên Weibo, tìm ra được tài khoản phụ của Tạ Chi Hà.

""Duyệt Qua Nhất Chi Hà" *, trời ơi cú tui, ngọt quá cha mạ ôi!"

*越 (yuè) nghĩa là vượt qua, đồng âm với tên nữ chính là 悦 (yuè)

"Chiếc tài khoản phụ này đã hoạt động được hơn nửa năm rồi, chỉ đăng đúng một bài công khai mối quan hệ với Hà Duyệt. Có đánh chếc tôi đi tôi cũng không nói cho ai biết đâu."

Tôi đang ngồi trong xe của Tạ Chi Hà, điện thoại liên tục đổ chuông khiến tim tôi đập rất nhanh.

"Hay lắm! Cậu giấu kỹ thật đấy! Nói mau, hai người đã đi tới bước nào rồi hả? Hôn môi? Hay là…?"

Tôi lỡ tay bấm vào loa ngoài, giọng nói cợt nhả của cô bạn thân thời thơ ấu Trần Đình vang lên. Ngay lập tức, tôi cảm nhận được có ánh mắt ai đó ở trong xe đang nhắm thẳng vào mình. Tôi vội vàng ấn tắt đi, sau đó liếc nhìn Tạ Chi Hà. Anh đang nghiêng đầu, tựa như đang ngắm nhìn cảnh vật qua cửa kính xe.

Tôi bĩu môi. Ông anh này, anh còn giả vờ giả vịt gì nữa, rõ ràng là anh đang nhìn trộm người ta mà.

Trần Đình gửi tin nhắn tới: "Nhưng mà Duyệt Duyệt, tớ muốn nhắc nhở cậu một chuyện. Rất có thể Tạ Chi Hà thích đàn ông đấy, gu của anh ấy mặn lắm."

Tôi: "???"

Trần Đình: "Tớ có một ông anh họ là tay săn ảnh. Anh ấy đã chụp được một bức ảnh Tạ Chi Hà hẹn hò với một người đàn ông lực lưỡng cách đây vài ngày. Họ gặp nhau ở một nhà hàng sang trọng, có nến, có rượu và đồ ăn ngon trên bàn. Tạ Chi Hà ăn mặc bảnh tỏn như sắp lên sân khấu nhận thưởng ấy, với cả, suýt thì bị thằng cha kia cưỡng hôn nữa đó."

Mắt tôi như muốn rớt ra ngoài luôn: "???"

Trần Đình: "May mà có cảnh sát tới ngăn được."

Tôi thở phào nhẹ nhõm, liếc mắt nhìn Tạ Chi Hà một cái rồi trả lời tin nhắn: "Thực ra đấy chỉ là hiểu nhầm thôi."

Sau đó tôi giải thích đại khái đầu đuôi mọi chuyện cho Trần Đình biết.

"Nghĩa là, ảnh đế yêu cậu, nhưng cậu lại xem người ta là một tên lừa đảo hả? Rồi cậu bỏ ra hai trăm tệ để thuê một tên cao to lực lưỡng đi gặp mặt thay mình, suýt nữa thì tạo cơ hội cho hắn ta lợi dụng anh ấy?"

"Tớ nói không phải chứ Duyệt Duyệt, nếu tớ mà là Tạ Chi Hà thì giờ ta đã đá bay cậu rồi."

Trần Đình bất lực nói thêm: "Sau vụ đó, bọn tớ điều tra ra được cái tên kia là một fan nam của Tạ Chi Hà, đích xác là fan cuồng ấy. Cũng may là cậu biết đường gọi cảnh sát từ trước."

Cảm giác tội lỗi trào dâng khiến tôi không dám ngẩng đầu lên.

"Lúc đó Triệu Điềm đã cho tớ thấy rất nhiều những đoạn tin nhắn, luôn miệng thề rằng cậu ta là bạn gái của Tạ Chi Hà."

"Vả lại, trước đó nữa cậu ta cũng biết được chuyện mẹ tớ sắp xếp mấy buổi xem mắt cho tớ. Tớ từng gặp đối tượng xem mắt tự xưng là Tần Thủy Hoàng, anh ta cứ nói bản thân may mắn thức tỉnh trong thân thể của người khác, xin tớ cho vay một triệu tệ để chế tạo một cỗ máy thời gian, giúp anh ta quay về quá khứ thống nhất sáu nước."

Biểu tượng cười haha của Trần Đình bay tràn màn hình.

Tôi đang định gõ chữ, xe bỗng nhiên rung lắc rất mạnh, tôi mất đà ngã sang một bên, một tiếng rên nghèn nghẹn khẽ cất lên. Tôi từ từ di chuyển ánh mắt, bắt gặp một đôi mắt đen láy đang nhìn mình.

Toàn thân tôi cứng đờ, bàn tay vô thức nắm chặt. Nhưng vừa bắt đầu ngồi thẳng dậy, tôi chợt nghe tiếng khuy áo đứt ra, sau đó lăn xuống sàn xe.

Tôi: "..."

Tạ Chi Hà khẽ cau mày, chắc đang định nói gì đó, xe tiếp tục lắc lư, tôi lại ngã chúi vào ngực anh một lần nữa.

Một mùi hương ngọt ngào, sảng khoái xộc vào khoang mũi, tựa như sương tuyết tan dần trong một ngày mùa đông, lại giống như con suối trong lành chảy trên núi vào một ngày mùa hè.

Điện thoại vẫn vang lên tiếng chuông báo, còn tôi thì ngẩn ngơ trong vòng tay của Tạ Chi Hà.

Một bàn tay thon gầy đặt lên vai tôi, sau đó đẩy tôi ra.

"Em ổn chứ?" Anh hỏi tôi bằng giọng điệu lạnh nhạt, xa cách.

Anh như đang cố ý vạch rõ khoảng cách với tôi, tôi hiểu ra anh vẫn còn giận, nhanh chóng giải thích mọi chuyện với anh, thừa nhận lỗi lầm với thái độ thành khẩn.

"Em xin lỗi, em biết em sai rồi."

Tạ Chi Hà im lặng nhìn tôi rồi đột nhiên bật cười: "Em sai ở đâu?"

"Em không nên nghĩ anh là kẻ lừa đảo."

"Còn gì nữa không?"

Tôi rầu rĩ: "Đáng lẽ em không nên xì tiêm ra đi thuê người giả danh mình tới gặp anh, hôm ấy có lẽ anh đã rất mong đợi…"

"Còn gì nữa?"

"Còn… còn…"

Tạ Chi Hà vẫn chăm chú nhìn tôi, trên môi nở nụ cười nhưng ý cười lại không ở trong mắt.

"Hà Duyệt, em thận trọng như vậy là đúng, cảnh giác với lừa đảo cũng đúng. Em cũng không hề sai khi thuê người tới buổi hẹn và báo cảnh sát. Nếu anh thực sự là kẻ lừa đảo, vấn đề này thậm chí còn có thể được sử dụng như một hình thức tuyên truyền tích cực trên các phương tiện, nền tảng chống tội phạm lừa đảo."

"Cái sai duy nhất của em là, em đã tin chắc đối phương là kẻ lừa đảo nhưng lại lựa chọn đánh lừa lòng tin của đối phương bằng cách chuyện trò với người ta về những chủ đề quá rõ ràng và thân mật. Hơn nữa, em cũng không nên làm những việc không nên làm hay nói cái gì không nên nói trong khi nói chuyện điện thoại với người khác."

Đầu tôi lập tức nhảy số nhớ tới hôm tôi chạy bộ tới hụt hơi, chẳng lẽ anh tưởng nhầm lúc ấy tôi đang…

Tôi buột miệng: "Anh đang ghen với chính mình đó hả?"

Ánh mắt của Tạ Chi Hà khựng lại, anh im lặng. Sau đó, anh tránh né ánh mắt của tôi ngữ khí cứng rắn: "Vấn đề không phải là ghen hay không ghen."

Nhưng tôi đã tìm ra được công tắc hóa giải: "Anh đang ghen."

"Tạ Chi Hà, anh đang tự ghen chính bản thân mình!"

Nhìn đôi tai anh thoáng ửng đỏ, tôi có chút ngạc nhiên, cũng chợt bừng tỉnh ngộ.

Tạ Chi Hà không oán trách tôi suốt cả tháng qua xem anh là kẻ lừa đảo, cũng không trách tôi không tới buổi hẹn mà anh đã cất công chuẩn bị kỹ lưỡng. Anh chỉ tức giận vì tôi đã không tự bảo vệ mình thật tốt khi đối phó với bọn lừa đảo mà thôi.

Vậy nên, tôi nói bằng giọng điệu chân thành: "Tạ Chi Hà, tin em đi, hôm ấy em chạy bộ ở phòng tập gym, em tưởng nhầm mình đã cúp máy rồi."

Tạ Chi Hà ngoảnh mặt lại, trong ánh mắt hiện rõ hai chữ: Không tin!

"Em thề, nếu như em nói dối, em sẽ bị…."

"Đủ rồi, không cần thề, anh tin!"

Anh ngắt lời tôi, ánh mắt sâu hun hút, cảm xúc dâng trào trong mắt, lắng xuống tận đáy chỉ còn lại nỗi buồn.

"Hà Duyệt, em thật sự không hiểu vấn đề của chúng ta là gì à?"

Tôi vô cớ hoảng sợ, vô thức muốn nắm tay anh nhưng lại bị anh tránh né.

"Hà Duyệt, căn bản là em không hề nhớ ra anh."

Nghe anh nói vậy, tôi dứt khoát lao tới, thẳng thừng hôn anh. Hôn được mấy giây, Tạ Chi Hà đột nhiên ngoảnh mặt đi.

"Khi lòng anh thực sự yêu em, em lại chỉ xem anh như một kẻ lừa đảo."

Tôi lại ôm anh, hôn một lần nữa. Anh bị tôi đẩy tựa lưng vào ghế, tôi ôm đầu anh, bàn tay tôi nâng cao, ngón tay chụm lại, nắm tóc anh, ép anh phải ngẩng đầu đón nhận nụ hôn cuồng nhiệt này.

Đầu lưỡi tôi dần trở nên tê dại, nhưng nụ hôn say đắm vẫn chưa dứt. Hơi thở nóng ẩm tràn ngập trong không gian nhỏ hẹp.

Một giọt nước mắt lăn xuống, lọt vào giữa môi răng đang quyện vào nhau của hai chúng tôi. Tôi sửng sốt, nhìn đôi mắt đỏ hoe của Tạ Chi Hà.

Anh khẽ nói: "Hà Duyệt, em chưa từng thích anh!"

8.

Tạ Chi Hà đưa tôi về nhà rồi mau chóng rời đi trong im lặng.

Tôi ngồi thẫn thờ trên ghế sô pha, tim đập thình thịch, cổ họng bỏng rát.

Trần Đình gửi tin nhắn đến, hỏi tôi tình hình thế nào.

Tôi lau nước mắt, nhắn lại: "Không biết nữa."

Trần Đình: "Vậy đổi câu khác. Anh ấy có nói sau này sẽ không bao giờ gặp lại cậu không?"

Mắt tôi sáng lên: "Hình như không."

Trần Đình từng bước dẫn dắt: "Anh ấy có xóa và chặn cậu không?"

Tôi im lặng một lúc, lặng lẽ xóa tên anh trong danh sách chặn, trả lời: "Không."

"Vậy thì không sao đâu. Anh ấy không muốn chia tay với cậu. Dỗ dành đàn ông đúng là không dễ, nhưng nếu người đàn ông ấy yêu cậu say đắm thì chẳng khó tẹo nào."

Tôi dứt khoát gửi tặng cô bạn tốt một bao lì xì hai trăm tệ đỏ chót.

"Cậu phải cho người ta thấy được sự chân thành của mình."

Tôi háo hức trả lời tựa như đang tập trung giải một bài toán phức tạp: "Chỉ cần chân thành thôi đúng không?"

"Chuẩn! Điều mà Tạ Chi Hà sợ nhất chính là cậu không thích anh ấy. Thế nên cậu cứ thẳng thắn nói ra đi, cố gắng nói làm sao cho người ta hiểu trái tim cậu là được."

Tôi như ngộ ra, lập tức gửi tin nhắn cho Tạ Chi Hà: "Em rất thích anh!"

Anh gần như phản hồi ngay lập tức: "???"

Sau đó thêm một tin nhắn: "Anh không tin."

Một cảm giác bất lực nhen nhóm lên trong lòng, tôi gửi ảnh chụp màn hình sang cho Trần Đình: "... Tớ phải làm gì đây? Anh ấy không tin tớ."

Trần Đình: "...vãi!"

Sau đó, bất kể tôi có nhắn thêm tin nào đi nữa, Trần Đình vẫn không hề nhắn lại một câu, khiến tôi cứ hoài nghi liệu có phải là cô ấy đang gạt tôi, lừa lấy hai trăm tệ của tôi không nữa.

Điên mất thôi, tôi vẫn phải tự lực cánh sinh rồi.

Trong một tuần tiếp theo, việc đầu tiên tôi làm mỗi sáng khi thức dậy chính là nhắn cho Tạ Chi Hà một cái tin "Em rất thích anh!"

Mất một tuần để anh chuyển từ câu trả lời "Anh không tin" sang "...", sau đó là "Hà Duyệt, em có thật sự biết cách thích một người là như thế nào không?"

Tối hôm đó, tôi vừa nhắn "Chuyển nhà một mình khổ chếc được mà chẳng ai thèm đón!" cho Tạ Chi Hà xong thì phát hiện cửa phòng bị mở toang ra.

Triệu Điềm đã quay lại!

Cô ta đã bị nhà trường đuổi học vì làm việc sai trái và hối lộ giáo viên, kể từ hôm đó tôi chẳng thấy cô ta đâu.

Lúc này, Triệu Điềm đang trang điểm đậm đến mức không nhìn ra nét mặt ban đầu nữa, mái tóc xoăn gợn sóng nhuộm vàng rực như thể muốn che giấu con người thật của mình trước mặt người khác.

Đôi mắt tôi nhạy bén nhìn ra được vết sẹo trên cổ cô ta, nó được một lớp kem nền che phủ: "Cậu bị đánh đấy à?"

Triệu Điềm hốt hoảng đưa tay lên che cổ, vẻ mặt mất tự nhiên: "Không phải việc của cậu."

Tôi hờ hững nhún vai, kéo vali chuẩn bị rời đi thì bị cô ta ngăn lại: "Cậu không muốn biết vì sao tôi lại nhắm vào cậu sao?"

Tôi quay lại: "Không phải vì cậu bỗng nhiên trở nên nổi tiếng hơn à?"

Triệu Điềm nhìn tôi hồi lâu, cười buồn: "Đương nhiên không phải!"

"Cậu còn nhớ Thẩm Tống không?"

Tôi cau mày, cố gắng nhớ lại, trong đầu cuối cùng cũng xuất hiện một người có cái tên ấy: "Hình như là lớp trưởng lớp cấp ba của tôi."

Một hình ảnh ùa về trong đầu tôi: Vào một buổi chiều mùa hè oi bức, máy điều hòa trong phòng học bị hỏng nên cả phòng cực kỳ nóng và ngột ngạt, tôi đang nằm bò ra bàn ngủ với một cuốn sách che đầu. Một cơn gió mát mẻ thổi tới, tôi cất cuốn sách đi, ngơ ngơ ngác ngác trừng mắt nhìn. Một cậu bạn mặt mày bình thản đang dùng quạt giấy quạt mát cho tôi.

Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, Thẩm Tống đã tỏ tình với tôi nhưng bị tôi từ chối.

"Hồi đại học, tôi từng hẹn hò với một người. Tôi thực sự rất yêu cậu ấy, đó là mối tình đầu tiên trong đời tôi. Nhưng bất kể tôi có cố gắng cách mấy để làm cậu ấy vui vẻ, cậu ấy vẫn luôn tỏ ra lạnh nhạt. Sự dịu dàng duy nhất cậu ấy có thể dành cho tôi chính là hôn lên nốt ruồi trên chóp mũi của tôi."

Triệu Điềm nói xong, ánh mắt dừng lại trên mũi tôi.

Tôi thực sự thấy khó hiểu. Vãi chưởng, cái tên khốn Thẩm Tống dám chơi trò thế thân!

"Cậu ấy quyết định bỏ rơi tôi chỉ sau ba tháng hẹn hò."

Triệu Điềm cụp mắt xuống: "Sau khi trở thành một streamer, tôi muốn mua thêm nhiều món đồ hàng hiệu để tạo nét cho mình nhưng lại bị lừa ký một hợp đồng cho vay trên mạng. Sau đó, có một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi sẵn lòng thay tôi trả món nợ đó nên tôi đã đồng ý làm nhân tình của ông ta. Không ngờ, bà vợ của ông ta phát hiện được, bắt tôi ký cam đoan và hoàn trả đủ số tiền ông ta đã chi cho tôi."

"Sau này, tôi lại gặp phải một tên lừa đảo khác tự nhận mình là Tạ Chi Hà. Tất nhiên không phải là Tạ Chi Hà thật. Bọn chúng là cả một nhóm lừa đảo. Những tin nhắn trò chuyện tôi cho cậu xem đều là của tên lừa đảo kia. Nhưng lúc đó tôi thật sự ngu ngốc, hoặc có lẽ là vì tôi nóng lòng muốn trả xong khoản nợ. Tôi cứ ôm vọng tưởng, nếu như có thể trở thành bạn gái của một ngôi sao lớn như Tạ Chi Hà, liệu tôi có còn thiếu tiền nữa không?"

"Hai tháng trước, tôi đã bị lừa gần hết số tiền tiết kiệm của mình. Cũng chính hôm đó, tôi vô tình xem được tấm ảnh chụp ngày tốt nghiệp cấp ba của cậu. Khi ấy, tôi mới biết, hóa ra cậu chính là ánh trăng sáng mà Thẩm Tống luôn nhớ nhung."

Tôi ngán ngẩm: "Nhưng tôi chưa từng thích cậu ta."

Triệu Điềm trợn mắt nhìn tôi: "Nếu không thích thì tại sao cậu ấy lại si mê cậu đến thế? Đàn ông đích thị là lũ hèn, cứ thích mãi một người không bao giờ có được."

Tôi cuộn nắm đấm, hỏi: "Hai tháng trước cậu bị lừa tiền, nhưng cậu vẫn luôn giữ bí mật. Vậy tại sao tháng trước cậu lại đột nhiên nói với tôi, cậu là bạn gái của Tạ Chi Hà?"

Triệu Điềm im lặng. Hồi lâu sau, cô ta đảo đôi mắt nhìn tới nhìn lui trên người tôi với vẻ nghiền ngẫm: "Tất nhiên là vì tôi phát hiện ra cậu thích anh ta rồi."

Tôi choáng váng.

"Tôi tìm được một cuốn nhật ký trong phòng cậu. Ở thời buổi này mà vẫn còn có người viết nhật ký," Triệu Điềm khịt mũi: "Cậu có viết rõ, mẹ cậu bị bệnh vào năm thứ hai trung học. Cậu vừa phải chăm sóc mẹ vừa phải ôn thi đại học nên áp lực tâm lý rất lớn, gần như mắc bệnh trầm cảm. May mà có một bộ phim của Tạ Chi Hà đã cổ vũ tinh thần cậu. Sau đó, cậu vô thức chú ý nhiều hơn đến anh ta, tìm xem tất cả những bộ phim anh ta đóng để ủng hộ, cứ có cuộc phỏng vấn nào về anh ta, cậu đều xem đi xem lại nhiều lần."

"Dần dần, cậu phát hiện ra tình cảm cậu dành cho anh ta không chỉ đơn thuần là hâm mộ thần tượng."

"Hà Duyệt, cậu đã yêu một người rất xa vời, khó mà chạm tay tới được."

"Hồi cấp ba cậu không thích ai, lên đại học cũng chẳng yêu ai. Cậu phát hiện ra cậu chẳng thích ai ngoài Tạ Chi Hà."

Triệu Điềm nhìn thẳng vào mắt tôi: "Dù sao thì tôi cũng chẳng còn gì cả, thế nên đương nhiên tôi sẽ không để cậu được sống thoải mái rồi. Là tôi cố tình khoác lác với cậu rằng bạn trai tôi là Tạ Chi Hà đấy, tôi cố ý tận dụng các mối quan hệ để lấy được thông tin lịch trình của anh ta, cố tình đi gặp anh ta để tạo cơ hội cho mấy tên săn ảnh chụp được. Là tôi cố tình nói đi nói lại cho cậu nghe, Tạ Chi Hà đối tốt với tôi tới mức nào."

"Đêm đó cậu khóc nhiều lắm nhỉ? Tôi đã đứng tựa cửa nghe lén suốt mấy tiếng đồng hồ."

"Có điều, tôi không thể ngờ…" ánh mắt của Triệu Điềm chợt trở nên u ám: "...hai người thực sự đang hẹn hò."

"Thấy cậu dễ dàng buông tay Tạ Chi Hà đến thế, tự dưng tôi lại thấy những việc trước kia tôi làm hóa thành vô nghĩa."

"Bởi vậy, tôi mới cố ý tung tin đồn cậu là tiểu tam, dùng số tiền moi được từ bố đường mới kiếm được để hối lộ ban giám hiệu nhà trường, cướp trắng dự án tâm huyết cả năm qua của cậu."

Tôi ngắt lời cô ta: "Thế nên, những vết thương trên người cậu hôm nay đều là do vợ của người đàn ông đó gây ra?"

Triệu Điềm ngừng lại, không phủ nhận cũng chẳng công nhận.

"Tôi thật không ngờ, người hẹn hò với cậu thật sự là Tạ Chi Hà đấy. Hà Duyệt, vì sao cậu lại luôn gặp may vậy chứ?"

"Thẩm Tống yêu cậu, Tạ Chi Hà cũng yêu cậu."

Triệu Điềm nức nở, nghẹn ngào, đôi mắt đỏ hoe hiện lên sự bất lực, ghen tị tới cùng cực.

"Tôi cứ giống như con sâu con bọ chui rúc trong cái mương hôi hám. Không một ai ưa tôi, làm việc gì cũng là sai trái cả!"

"Nhưng mà Triệu Điềm này, tôi chưa từng làm gì có lỗi với cậu cả."

Tôi bình tĩnh nhìn cô ta: "Cậu thích ca hát, thích livestream, dần dần trở nên nổi tiếng và có nhiều người hâm mộ. Cậu nói cậu muốn mua đồ hiệu để tạo nét trong mắt người hâm mộ của cậu, nhưng việc cậu lên sóng trong một bộ đồ hàng hiệu với lên sóng trong một bộ đồ đơn giản có khác biệt gì trong lòng họ không? Hay đơn giản chỉ là để thỏa mãn thói phù phiếm của bản thân cậu? Cậu để mặc cho những h@m muốn cá nhân tự do tung hoành, cuối cùng lại phản tác dụng, thế là cậu vin vào đó, đổ lỗi do cuộc đời bất công."

"Mỗi một con đường cậu đi qua trong đời đều là sự lựa chọn của chính cậu và cậu phải tự chịu trách nhiệm với bản thân mình vì sự lựa chọn ấy."

Triệu Điềm cúi đầu, bả vai run lên. Tôi không nhìn cô ta nữa, xoay người rời đi. Vừa mở cửa ra, tôi trông thấy Tạ Chi Hà đã đứng đó, không biết đã nghe được bao nhiêu.

9.

Tôi ù ù cạc cạc theo chân Tạ Chi Hà lên xe, im lặng suốt cả chặng đường về nhà anh ấy.

Ơ? Nhà anh ấy?

Mãi cho đến khi Tạ Chi Hà mở cửa vào nhà, tháo đồng hồ ra, ôm eo, nâng cằm tôi lên, đặt nụ hôn xuống, tôi mới có phản ứng lại: "Sao vừa nãy anh lại đột nhiên tới nhà em?"

Anh ôm eo tôi, vuốt lại mái tóc rối bù của tôi: "Lúc em nhắn tin than thở phải chuyển nhà một mình, tình cờ anh cũng đang ở gần đó."

Tôi nắm bắt được điểm mấu chốt trong lời anh nói, tin chắc không phải là tôi tự mình đa tình: "Sao lại ở gần đây được? Là vì anh cũng nhớ, cũng muốn tới gặp em đúng không?"

Bất ngờ thay, Tạ Chi Hà sảng khoái thừa nhận: "Bé yêu, anh rất nhớ em!"

Tôi hít một hơi thật sâu, nhìn Tạ Chi Hà đang ở rất gần tầm tay với của mình, đôi mắt anh nóng bỏng, trào dâng cảm xúc mãnh liệt.

"Anh đã nghe thấy hết rồi."

Bàn tay ấm áp của anh ôm lấy mặt tôi, vuốt v3: "Sao em không nói với anh sớm hơn?"

Tôi không phục: "Ngày nào em cũng nói đấy thôi."

Anh im lặng vài giây rồi cúi đầu hôn lên môi tôi, nói nghiêm túc: "Anh không nên nghi ngờ em."

Sự chân thành của anh khiến tôi cảm thấy bối rối: "Không phải là em chưa từng nghĩ tới chuyện nói cho anh biết, khi ấy em phát hiện ra anh không phải là lừa đảo, nhưng bộ dạng anh lúc đó rất tức giận, em sợ muốn chếc, ai còn nhớ được để mà nói đâu? Sau này em muốn nói thì lại không biết phải mở lời kiểu gì nữa cả."

"Sao lại không biết mở lời kiểu gì?"

Tôi lảnh tránh ánh mắt của anh, cảm thấy mình ngốc nghếch bội phần.

"Là vì tính em háu thắng. Em đã yêu thầm anh bốn năm, còn anh mới thích em có nửa năm gần đây."

"Thế nên em nghĩ, chính vì em quá yêu anh cho nên mới đồng ý hẹn hò với anh suốt một tháng dù cho khi ấy em đang xem anh là lừa đảo."

Anh nhếch môi, nhìn thẳng vào mắt tôi: "Ai bảo anh mới thích em có nửa năm?"

Tôi ngơ ngác nhìn anh, không hiểu lúc ấy nghĩ gì, tim bất giác đập mạnh: "Hồi ấy anh mới có mười một tuổi mà."

Mặt anh không đổi sắc: "Thế mà hồi ấy, em bé hơn anh nhưng đã luôn mồm tuyên bố lớn lên muốn làm vợ anh đấy."

"Thật á?" Tôi cứng đầu không phục: "Em chả nhớ chuyện gì từ trước khi em mười tuổi hết."

Tạ Chi Hà nheo mắt lại: "Chắc chưa?"

Tôi sờ mũi, không dám nói một câu "Chắc" trái lương tâm.

Chỉ trong một tuần, làm sao tôi có thể dám nói "Em yêu anh" với Tạ Chi Hà được?

Tôi đã xin tài khoản Wechat của dì Trần, từ đó biết được rất nhiều chuyện hồi bé của tôi và Tạ Chi Hà.

Hồi đó, bố tôi mới mất, mọi việc lộn xộn từ nhà tới công ty đều do một tay mẹ quán xuyến. Mẹ tôi bận tối mắt tối mũi, không còn thời gian chăm sóc tôi nên thường vứt tôi lăn lóc bên nhà Tạ Chi Hà, chính là hàng xóm nhà tôi khi ấy. Đỉnh điểm là khi, suốt ba tháng liền bà không hề ghé qua đón tôi về.

Có thể nói, tôi lớn lên cùng với Tạ Chi Hà.

Anh rất tốt với tôi, thường kèm cặp tôi làm bài tập về nhà, dạy tôi chơi đàn piano. Sau mỗi giờ học, anh luôn đợi tôi ở cửa lớp, ngăn chặn bạn học bắt nạt tôi.

Tôi nói với dì Trần: "Anh Chi Hà thật tốt, từ giờ về sau, con có thể làm con dâu của dì được không ạ?"

Hồi nói câu đó, Tạ Chi Hà đứng gần đó nghe được, vẻ mặt bình tĩnh nhưng hai tai đỏ bừng.

Không ngờ nghe tôi kể lại, Tạ Chi Hà bỗng dưng mỉm cười: "Thật ra trước đây anh đối với em không tốt lắm, còn khá lạnh lùng."

Tôi: "???"

Chẳng lẽ là dì Trần nhớ nhầm rồi?

"Là vì mẹ anh cảm thấy có lỗi với em, còn đối với đứa con trai ruột của bà là anh thì chỉ đang chiếu cố thế thôi."

Tôi đáp lại một tiếng "ồ" khô khốc.

"Cho đến sinh nhật của anh, mẹ anh dẫn cả hai đứa mình đi khu vui chơi. Vì đông người nên hai đứa mình bị tách nhau ra. Lúc bảo vệ dẫn hai mẹ con anh đi tìm em, em đang lúi húi giúp bác bán hàng rong nhặt những chiếc vòng cao su người ta chơi ném vòng mới xong."

"Nhặt vòng á?"

Tạ Chi Hà ậm ừ: "Em mê mẩn một chiếc ly trà cực đẹp nhưng biết có chơi cũng không thắng được, không có tiền chơi lại không chịu đi, bác ấy không biết làm sao đành bảo em giúp bác ấy nhặt vòng gom lại, chờ khu vui chơi hết giờ hoạt động, bác ấy sẽ cho em ly trà đó."

"Lúc anh và mẹ tới nơi, em vẫn nhất quyết không chịu đi. Đó cũng là lần đầu tiên mẹ anh mắng em, nói em không biết gì cả, muốn cái gì phải bỏ tiền mà mua. Em vẫn nhất quyết phải dựa vào sức mình."

"Trên đường về, em ôm khư khư ly trà đó trong tay, đầu tựa vào vai anh, mơ mơ hồ hồ nói em biết anh không thích em, lý do không chỉ vì anh cho rằng em tranh mất tình thương của mẹ dành cho anh mà còn bởi con mèo hoang em ôm về nhà đã làm vỡ ly trà bà anh yêu thích nhất khi còn sống."

"Lúc chiếc ly đó bị vỡ, em đã nói sẽ đền cho anh, nhưng anh tức giận, nói những gì em có đều là bố mẹ em cho thì đền kiểu gì. Cho nên khi thấy chiếc ly giống hệt ở quầy trò chơi đó, em rất muốn có được nó."

"Sau đó, em mở lòng bàn tay anh ra, đặt chiếc ly đó vào, nhỏ giọng hỏi anh có thể đừng ghét em nữa không."

Qua lời kể của Tạ Chi Hà, từng dòng ký ức lâu đời dường như xuyên qua thời gian ùa về trước mắt tôi. Từng mảnh vụn vỡ mờ nhạt dần dần chắp nối và rõ ràng hơn.

Cậu bé lạnh lùng, kiệm lời hồi đó lần đầu tiên dịu dàng nhìn tôi, xoa đầu tôi, bảo: "Được, sau này anh sẽ không ghét em nữa."

"Nhớ ra chưa?"

Tôi gật đầu, ký ức xen lẫn hiện thực, trong lòng trào dâng cảm xúc, nước mắt không hiểu sao lăn dài.

"Vậy đã có chuyện gì xảy ra lúc anh gặp em vào nửa năm trước?"

Tạ Chi Hà khẽ chạm tay lên vành mắt đỏ hoe của tôi, đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên mặt tôi.

"Lúc ấy, anh bị mấy tay săn ảnh bám riết, đi ngang qua một cửa hàng thì thấy em đang đi thử giày cao gót, hình như em với cô bạn đi cùng cãi nhau chuyện gì đó rồi cô bạn kia đùng đùng bỏ đi. Em hốt hoảng vứt vội đôi giày ra sàn rồi đuổi theo sau."

"Cả hai đi ra ngoài bỗng dưng nhìn nhau cười. Bạn của em cười hối lỗi, nói đã hứa tặng em một đôi giày cao gót, cuối cùng lại phải nhờ em phối hợp diễn một màn như vậy chỉ vì giá hơi chát. Em chỉ hờ hững chỉ vào một chiếc ly bày trên quầy hàng gần đó, bảo cô ấy tặng nó cho em là được."

Tôi cảm thấy thật kỳ diệu: "Anh nhận ra em chỉ vì một chiếc ly sao?"

Tạ Chi Hà cười cười: "Tất nhiên là không rồi. Anh có ảnh của em, em của hồi xưa với bây giờ chẳng khác gì nhau cả, không thay đổi tí nào."

Tôi cười ngượng nghịu, bất chợt nhớ ra người bạn mà anh nhắc đến, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Trần Đình: "Đã được như ý, chớ lo lắng."

Trần Đình: "Tớ đang ở trước cửa nhà mới của cậu này. Không phải cậu kêu tớ tới phụ à? Lăn tới đâu rồi?"

Tôi áy náy: "Nhà bạn trai tớ."

Trần Đình: "...vãi chưởng!"

Ngay sau đó là một tin nhắn khác: "Nhớ dùng biện pháp cẩn thận đấy!"

Sau đó bất kể tôi có nhắn thêm tin nào, cô ấy cũng không thèm trả lời.

Tôi nhìn chằm chằm tin nhắn sau cùng cô ấy gửi tới, tim đập dữ dội, vô thức thở hụt hơi.

"Em đang nghĩ gì đó?"

Tôi nói luôn không thèm suy nghĩ: "Em đang nghĩ trong nhà anh có…"

Chợt định thần lại, tôi đỏ mặt, lúng ba lúng búng: "Em… không phải đâu."

Nhưng lại nghe thấy anh đáp: "Có!"

Tôi sững sờ, ngước nhìn lên, bắt gặp đôi mắt sâu lắng của anh, tôi vô thức lùi về sau một bước, chỉ kịp thốt lên một tiếng cảm thán ngắn ngủi đã bị Tạ Chi Hà ôm ngang eo. Anh kiên nhẫn hỏi tôi: "Duyệt Duyệt, em đã sẵn sàng chưa?"

Tôi đỏ mặt, hai mắt long lanh, miệng không nói nên lời.

Suốt cả đêm, tôi cật lực lấy tay đẩy anh ra không cho chạm vào người mình. Tạ Chi Hà dịu dàng hôn lên d ái tai tôi, phớt lờ sự van nài của tôi.

Đêm nay là một đêm thật dài.

(Hoàn toàn văn)