Cô dậy rất sớm, nếu không vì lạ chỗ thì cũng là thói quen. Thế nhưng bà cụ còn dậy sớm hơn, bà đang chuẩn bị đồ ăn sáng.

Cô đến bên cạnh, mỉm cười như chào hỏi bà, ra hiệu như có thể giúp gì không.

Như thể hiểu được cô muốn nói gì, bà liền ra hiệu cho cô đem đồ ăn ra bàn, còn mình tiếp túc nấu món cuối cùng.

-“Con phải nhớ uống thuốc điều độ, vậy mới nói chuyện được. Có phải không nói chuyện được bức bách lắm đúng không?”

Cô vừa đặt bát phở lên bàn đã nghe cụ nói. Lúc đầu có hơi ngưng động tác nhưng lúc sau lại mỉm cười, đại khái là không biết nói gì lúc này.

Vừa lúc đấy ông cụ và Hàn Phong cũng từ phòng mình ra.

Hắn chào hai cụ xong liếc mắt nhìn qua bàn ăn, rồi lại nhìn cô.

-“Bà có bánh mì với sữa tươi không ạ!”

-“Sữa thì có nhưng bánh thì hết rồi, ta chưa có dịp đi mua.”

Hắn nghe xong, lại nhìn cô nhíu mày. Nói không cảm động thuwjwc sự là quá dối người rồi. Lúc này mà hắn còn nhớ được.

_Không cần đâu, em ăn thứ này vẫn được.

Hắn cũng bất lực, đi rót cho cô cốc sữa. Bốn người cùng ăn phở bà cụ nấu. Thật ra cô ăn thứ gì cũng được, nhưng ăn một vài lần thôi, cô vẫn sẽ quay về món ăn quen thuộc của mình. Nếu bỏ đi quá lâu, cô sẽ bức bách người mà sinh ra nóng nảy.

Sáng đó được đi lên chùa “Tiểu Đức”, nghe nói chùa này còn có suối nguyện ước tâm linh, rất hựu nghiệm. Giống như có thể cầu gì được nấy. Cô thì không mê tín rồi, nhưng vì người ta nói chùa đẹp, lại cầu duyên tốt nên cũng đành đi.

Đúng là chùa có phong thái của chùa. Lễ nghi và trang nghiêm. Hôm nay là ngày chính của Quốc Khánh, vậy nên chắc nhiều người đến chùa cũng không có gì lạ.

Cả hai cùng thắp nhang niệm phật. Thấy bên cạnh có xem quẻ, không biết nghĩ thế nào cô lại kéo tay hắn qua.

-“Xem đi xem đi, đường của tương lai.”

Cô ngồi bệch xuống tấm đệm, tiện tay kéo hắn ngồi xuống rồi vui vẻ rút quẻ.

Tấm quẻ ghi “Linh còn tâm chết”, đọc xong thật sự cô không hiểu, liền đưa cho bà xem quẻ.

Bà đọc xong, nhíu mày, hết nhìn quẻ rồi lại nhìn cô.

-“Cô bé, hiểu ý nghĩ của cây quẻ này không?”

Cô lắc đầu.

-“Tương lai con chắc chắn sẽ nhiều hồng họa, đến một ngưỡng cửa nào đó, tâm của con, cũng như trái tim con sẽ chết hoàn toàn, mặc dù linh hồn của con vẫn tồn tại. Con người khi mất đi trái tim, mất đi tâm linh, con biết hậu quả là gì không?”

Cô lại lắc đầu, hoàn toàn mù mờ khi nghe những lời đó, có nghĩa là gì.

-“Con chỉ cần biết, tương lai chính con sẽ đánh mất trái tim mình.”

_Có nghĩa là sao, con sẽ không chết đi, nhưng trái tim sẽ chết dần.

Bà hơi ngạc nhiên khi thấy cô viết giấy mà không nói chuyện, nhưng cũng không hỏi, bà chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Cô bé này, tương lai sẽ trải qua một nỗi đau khổ mà tưởng như chết đi sống lại, nhưng bà nhìn ra, cô bé này có thể tự mình tìm dũng cảm vượt qua, nhưng tâm sẽ chết hoàn toàn.

Cô không tin lắm, nhưng cũng hơi lo lo. Nhíu mày đứng dậy nhườn ghắn rút quẻ. Hắn sau khi nghe bà nói sơ qua quẻ của cô, thật sự hắn không muốn rút nữa nhưng khi thấy cô tỏ ra bình thường, như không có gì thì cũng miễn cưỡng.

“Kiếp trước phải trả, kiếp này đành nợ.

Kiếp sau có gặp, tương ngộ đồng duyên.”

Quẻ của hắn giống như câu thơ, cô và hắn cũng có thể hiểu chút xíu nhưng vẫn phải đợi bà xem qua.

-“Cậu bé, con đã hiểu được gì. Con có tin đời người sẽ có kiếp trước, kiếp sau.”

Hắn không biết trả lời như thế nào vì đơn giản hắn không tin.

-“Con phải tin, vì kiếp trước con nợ duyên một người, bây giờ con phải trả cho họ. Nhưng kiếp này con lại nợ tiếp một người, kiếp sau cũng nhất định phải trả họ đầy đủ. Người con nợ ở kiếp này, là người con yêu vô cùng, con yêu đến mức nghĩ mình kiếp sau vẫn không thể nào trả hết được.”

Không tin, ừ thật sự không tin. Nói tâm không lung lay vì lời kia thì quả thật đầu hai người làm bằng đá rồi.

Cô khẽ nhìn hắn, hắn lại nhìn cô. Thật sự không biết nói gì lúc này.

-“Tin làm gì ba chuyện vặt vãnh.”

Cô dối mình, tin tưởng chính mình nên nhìn hắn mỉm cười gật đầu. Cả hai cùng lại cây nguyện ước treo vải tâm nguyện.

Vải ren màu đỏ, bút lông màu đen để viết chữ, miếng vải của hai người vẻn vẹn đều hai chữ.

Của cô là “Duyên trời”, còn của hắn là “Nguyện yêu”.

Viết xong, cả hai buộc chặt hai miếng vải lại với nhau rồi mới treo lên cây. Cây có vẻ già cõi lâu năm, rất to những người đến đây cũng không ít nên trên cây có vô số miếng vải. Giống như nhắc nhở chúng ta rằng phải nhớ chính xác nơi treo lên để mai này muốn tìm lại còn nhớ rõ.

-“Em viết gì?”

hắn đan xen tay cô, mắt thì nhìn về phía trước nhưng miệng vẫn hỏi cô.Cô cũng không có ý định trả lời, cô biết hắn cũng hỏi vậy thôi, hẳn sẽ không muốn nghe câu trả lời của cô.

-“7 năm sau chúng ta sẽ đến đây, cùng lấy rượu phu thê, cùng xem nguyện ước của nhau, cũng như cùng nhau chứng minh với bà xem quẻ rằng những điều bà ấy là hoàn toàn sai.”

Cô mỉm cười, gật đầu, rất giống với ý nghĩ của cô.

Cả hai cùng bỏ qua chuyện xem quẻ nhảm nhí ấy, đến khu vui chơi ở đây. Toàn trò chơi dân gian, đa số là người du lịch đến đây.

Ăn cơm trưa xong cả hai mới bước vào khu vui chơi dân gian.

Vào một hội trường, cô trợn mắt kinh ngạc. Xưa nay đua xe, đua ngựa, đua trâu cô đều có nghe qua, xem qua, không ngờ hôm nay lại tận mắt chứng kiến kiểu đua lợn thế này. Buồn cười chết mất, nhìn những chú lợn buột bao ni lông nhỏ ngang bụng, tự mình kéo cát để chạy về đích mà khóe môi cô co giật mãi không thôi.

Toàn là chú lợn con, đáng yêu cực kì.

-“Chơi không, em nghĩ con nào sẽ thắng.”

Cô đưa 3 ngón tay lên, ý muốn nói trận này con số ba sẽ thắng.

-“Con 7 cơ.”

Cô đưa ánh mắt như khiêu chiến với hắn, xem rốt cuột ai sẽ đến đích trước.

Đường đua hoàn toàn là đường thẳng, khoảng 100 mét. Hai mép bên cạnh đường đua có vô cùng nhiều người xem. Cô và hắn chen mãi mới xem được.

Nhìn người ta hò hét con của mình, bất giác cô cũng muốn, nhưng âm phát ra tới cổ, lại bị chặn lại. Đúng là tủi thân cực kì.

-“Số 3 thắng.”

Sau một hồi xem, đúng như cô đoán, cô thắng, hắn thua. Hắn nhìn cô cười cười, xong lại chạy nhanh đi mua kem cho cô, như muốn trả vụ thua này vậy.

Cô cũng không chấp, cùng hắn đi xem tiếp.

Đến một vùng lầy, qua một cây cầu, cô cực kì hưng phấn khi thấy dưới cầu có vô số cá sấu, nhiều và dữ tợn vô cùng.

Thấy người ta cho cá sấu ăn, cô cũng muốn nên kéo kéo tay hắn. Hắn hiểu ý liền qua bên kia mua thức ăn.

Nguyên một đùa heo được chặt ra từng khúc. Lúc quẳng muốn cầu, nhìn cả bầy cùng lại giành giật như đói ba năm mà cô bất giác chau mày. Lúc này mà có ai té xuống chắc không còn xác để vớt lên.

Qúa nguy hiểm đi!

Tiếp đó, cô và hắn cùng ngồi câu cá trong hồ nhân tạo, lại nói chuyện với vẹt, cho thỏ ăn, đùa vui với khỉ. Vui vô độ.

Đêm xuống, cùng nhau ăn tố ibên ngoài rồi xem vũ hội giấu mặt. Năm nào ở đâ yvào dịp này người ta cũng tổ chức trò chơi này.