Duyên Trời Định

Quyển 2 - Chương 9: Ta không phải là kẻ ưa bạo lực

Những điều đám nô gia nói thường có tỉ lệ phát sinh rất thấp. Khá không may là, vận may của Triệu Tịnh An quá tốt nên những chuyện rất ít khi xảy ra thì y cũng gặp được.

Khuôn mặt mệt mỏi vì cả đêm không ngủ, đôi mắt đỏ với quầng thâm, y đứng lặng trước căn phòng không có gì đặc biệt. Do dự hồi lâu, y chỉnh lại áo, vén lại mái tóc, cử chỉ có vẻ hơi ngượng ngùng. Cuối cùng, Tịnh An tự cảm thấy mình trông đã khá hơn, mới đưa tay lên gõ cửa.

Trong phòng không có tiếng động gì, y nhíu mày, gõ mạnh hơn.

Bên trong vẫn là sự yên lặng. Tịnh An nhếch mép, tự cười bản thân, từ lúc nào mình trở nên phép tắc nghiêm chỉnh là thế? Gõ cửa, hành vi lễ phép lại quân tử như thế hoàn toàn không hợp với y.

“Rầm!”

Vậy là, cánh cửa khó sau bị đạp tung ra, nó vẫn chưa chịu yên phận mà còn lật qua lật lại mấy lần.

Đưa chân bước vào trong phòng, trên sạp phía ngoài chăn màn lộn xộn, khiến Tịnh An sững người trong giây lát. Không nghĩ gì thêm, y lấy lại tinh thần, vén tấm rèm chấm đất, xông thẳng vào bên trong.

“Huynh, sáng sớm tinh mơ không gõ cửa tự ý xông vào phòng của em dâu, huynh không thấy như vậy là có vấn đề sao?”

Tấm màn được vén lên buộc vào móc màn, giọng nói nghe như đắc ý phát ra từ trên giường.

“…” Cảnh tượng này rõ ràng Tịnh An không ngờ tới.

Chiếc chăn đỏ trên giường trông rất chói mắt, hai bóng người ôm nhau trên giường còn chói mắt hơn. Nàng vẫn đang ngủ rất say, ở ngay trước mặt y, đang nép mình trong lòng em trai y, khóe miệng như đang mỉm cười mãn nguyện.

“Nếu huynh muốn xem vở kịch tình cảm thắm thiết thì đã muộn rồi. Nếu huynh có chuyện cần tâm tình với em dâu thì đến sớm quá.” Chàng ngồi dậy, đôi mắt ngái ngủ nhíu lại thành một đường kẻ chỉ, trông như có vẻ thách thức.

“…” Tay nắm đấm, quay người bước ra ngoài, tất cả những phản ứng của y bình tĩnh, quyết đoán. Đó là phong cách vốn có của Triệu Tịnh An.

Trái tim đau nhói không che giấu nổi khiến ngực y như thắt lại.

Nàng từng nói: nếu rảnh thì hãy giúp nàng đốt vài nén hương, phải phù hộ cho nàng hạnh phúc, phù hộ cho sau này tướng công biết yêu thương nàng, phù hộ cho nàng và tướng công mau động phòng, phù hộ cho khi động phòng nàng không quá đau…

Vậy, lúc này đây, liệu y có nên duy trì phong độ lần cuối, cười và nói với nàng: chúc mừng nàng đã được như ý!

“Ha…” Nhìn cái bóng chợt đến rồi lại vội biến mất, Vĩnh An mím môi cười chế nhạo.

Quả đúng là châm biếm. Triệu Vĩnh An ơi là Triệu Vĩnh An, đã đến lúc nào rồi, thật không ngờ ngươi lại mê mẩn tâm trí, vì người con gái này mà không từ thủ đoạn bỉ ổi nào.

Có lẽ chàng hiểu nàng, chí ít cũng biết rằng nàng ngủ rất say, sấm có đánh bên cạnh cũng không biết, dù chàng có trèo lên giường thì nàng cũng không biết. Chàng cũng hiểu rõ Triệu Tịnh An, biết rằng y có tính phóng khoáng nhưng tản mạn, sau khi nhìn thấy cảnh tượng ấy, sẽ biết buông tay một cách lý trí, sẽ điều chỉnh tâm trạng và tìm mục tiêu tiếp theo.

Đó cũng là những điều mà chính Vĩnh An phải ngưỡng mộ, nếu như chàng cũng có thể giữ được và buông tay như vậy thì làm gì phải hạ mình trước nàng như vậy.

Như vậy có đáng không?

Chàng cúi nhìn người con gái nằm gọn trong lòng mình. Khi ngủ nàng rất hiếu động, cứ lôi chăn của chàng, hay huých chàng bằng nắm đấm. Nhưng, khi ngủ nàng cũng rất ngoan, để mặc cho chàng hôn trộm, thả lỏng để chàng ôm chặt. Chàng tự cho rằng những hành động phản kháng có nghĩa là tiềm ý thức, trong tiềm ý thức của nàng, chàng vẫn là tướng công muốn làm gì nàng cũng được.

Nghĩ vậy, tự dưng Vĩnh An nhoẻn miệng cười. Chàng nghĩ, mở mắt ra sẽ nhìn thấy nàng, nhìn nàng đang ngủ ngon lành trên cánh tay mình, cảm giác chân thực vô cùng sinh động, đáng để chàng không từ bất cứ thủ đoạn nào.

“…” Hồn đang phiêu du mãi mới chịu trở về, bóng râm chiếu xuống đầu giường khiến Vĩnh An hơi ngạc nhiên ngẩng đầu lên. Sau khi nhìn người đã đi rồi lại còn quay lại, chàng sững sờ trợn tròn mắt, “Huynh làm cái gì…”

Rõ ràng là Vĩnh An đã đánh giá quá cao Triệu Tịnh An.

Y chỉ phóng khoáng với những người, những việc mà y không quan tâm.

Vĩnh An chưa kịp hỏi xong, y chép miệng đầy ngụ ý, giống như đang cười, nhưng nụ cười ấy nhìn từ góc độ nào cũng cứ lạnh băng băng. Liền ngay sau đó, y từ từ đưa chiếc thau đồng trên tay vào thành giường.

Trong thau đừng cái gì, Vĩnh An không biết, chỉ thấy có hơi nóng bốc lên ngun ngút.

“Đại thiếu gia, đại thiếu gia, sao ngài lại cướp thau của nô tài, nước vừa mới đun sôi xong, vẫn chưa pha nước lạnh vào…” Tiếng bước chân của a hoàn vội vàng dội đến, tiếng hét gọi hổn hển.

Tiếng hét của a hoàn vừa lọt vào phòng của nhị thiếu phu nhân, cũng là lúc chiếc thau trong tay đại thiếu gia đang… nghiêng nghiêng, nghiêng nghiêng, nghiêng nghiêng…

“Triệu Tịnh An! Ngươi định giết em cướp vợ chăng?”

May mà, đúng lúc nước đổ xuống giường, nhị thiếu gia nhanh như cắt nhảy bật dậy. Chàng vẫn có thể hét to như vậy chứng tỏ không hề hấn gì, vẫn còn thời gian phân tích ra ý đồ hành động của sư huynh.

Nhưng vấn đề là… A hoàn chứng kiến toàn bộ cảnh tượng đứng ngẩn người há hốc miệng, đầu quay như một cỗ máy, ánh mắt dán chặt vào nơi nhị thiếu phu nhân nằm. Chết rồi, gây ra án mạng rồi!

“Ừm? Đệ có thể đối xử với nàng ấy như vậy sao? Chỉ quan tâm đến mình, mặc kệ sự sống chết của nàng vậy sao?” Kẻ gây án nói tỉnh bơ, như thể chuyện này không liên quan gì đến mình, vẫn điềm tĩnh chuyển vật chứng trên tay mình cho a hoàn đứng cạnh.

Đờ đẫn nhìn thau đồng trống không, hơi nước nóng còn sót lại bay vào tay, a hoàn nuốt nước bọt, nhanh chóng quyết định… bỏ chạy! Tránh để lát nữa sự việc vỡ lở, lão phu nhân chẳng cần biết trắng đen thế nào lại chuốc giận vào mình!

Đằng kia, bị nhắc trúng tim, Vĩnh An mới bàng hoàng, căng thẳng chuyển ánh mắt sang Hình Hoan.

Chàng chưa kịp nhìn rõ xem nàng có chuyện gì không, người con gái vốn đáng lẽ bị bỏng nặng đã ngồi bật dậy, buột miệng chửi: “Đồ hòa thượng chết tiệt! Ngươi lại lấy nước nóng hắt vào ta?!”

“Ồ…” Không ngờ nàng lại có phản ứng như vậy, Vĩnh An bị đầu nàng đập mạnh vào cằm, chàng kêu đau đớn.

Trong khi Vĩnh An không biết làm thế nào, là anh trai, Tịnh An cần giữ bình tĩnh, kiểm soát cục diện. Thế nhưng, Tịnh An chỉ cúi xuống, tay vỗ vỗ nhẹ đầu Hình Hoan, không nhìn vẻ mặt vô cùng phẫn nộ của nàng, trầm giọng nói: “Mặc xiêm y gọn gàng, đến nhà ăn dùng bữa sáng!”

“…” Không khí thật lạnh. Hình Hoan không hiểu gì, chỉ biết mơ hồ chớp chớp mắt, nhìn dáng y đi ra.

Sắp ra đến cửa, chợt y dừng lại, như có suy nghĩ gì nên sững lại giây lát, bổ sung thêm một câu, “Đúng rồi, nếu còn vết tích gì của buổi hoan lạc thì tốt nhất đi tắm gội sạch sẽ đi, sau đó hãy xuất hiện trước mặt ta. Nếu không, ta khó lòng đảm bảo mình sẽ làm gì. Ta không phải là người ưa bạo lực, chỉ có điều khi đã bạo lực thì không phải là người.”

Hình Hoan sau khi định thần lại nghĩ mãi không ra rất nhiều chuyện…

Rốt cục thì nàng đã gây tội với ai? Tại sao trong thời gian ngắn lại phải bị đối xử nóng lạnh thất thường như vậy?!

Tại sao Triệu Vĩnh An lại nằm trên giường nàng? Rõ ràng nhớ lúc đi ngủ, chàng còn nằm co ro ngủ còn say hơn nàng trên sạp.

Tại sao người đợi đến cóng cả người, suốt đêm không về lại xuất hiện trong phòng của nàng, lại chào buổi sáng theo cách ấy?

Ta không biết, có lẽ ta có thói quen mộng du khi ngủ? Tự dưng lại trèo lên giường của nàng. Thôi, không sao, dù sao cũng là diễn kịch, nên càng giống càng tốt chứ sao. Nàng xem, đến cả sư huynh cũng tin chúng ta đã động phòng, mẫu thân của nàng và của ta chắc cũng không nghi ngờ gì.

Đó là lời giải thích đơn phương của Triệu Vĩnh An.

Dù thật giả thế nào, Hình Hoan cũng muốn đập đầu vào tường chết luôn. Hoặc là dù có hay không có sự hiểu lầm chết tiệt này, mối quan hệ giữa nàng và Tịnh An cũng không có gì thay đổi. Nhưng, dù gì cũng đã xảy ra sự hiểu lầm, chí ít nàng có chút ngại ngần, không thể nào tự tin đối diện với y vô tư như trước được…

Nói là chưa có chuyện gì xảy ra, ai tin? Ngay chính nàng còn chả tin được nữa là.

“Trông mặt nàng tỏ vẻ chê bai bực bội, hối hận, thế là thế nào? Ông nội ta đây đã làm gì nàng tủi thân chưa? Tối hôm qua khiến nàng không thích thú lắm sao?” Khuôn mặt nàng biểu hiện vô cùng phong phú trong suốt quãng đường đến nhà ăn, Vĩnh An không chịu nổi, dừng lại hỏi. Tại sao nàng lại sống như bị oan ức tủi phận lắm? Thì cứ coi như động phòng rồi thì có sao? Làm chuyện đó với tướng công của mình thì có gì là không đúng?

“Chắc là không thích thú thật?” Hình Hoan muốn khóc mà không chảy nước mắt được, muốn khóc mà không nhúc nhích nổi khóe miệng. Chẳng làm gì cả, còn bị tạt nước nóng, bị lườm, cảm giác này, chàng cứ thử trải qua xem. Xì, đúng là cứ đứng mà nói sao biết cảm giác của người ngồi bị đau lưng.

“Hình Hoan!” Cách nói chuyện không kiêng nể ấy khiến Vĩnh An nổi giận. Tất nhiên, chàng đùa rất giỏi, cứ như là tối hôm qua quả thật đã xảy ra một trận mây mưa thật, và kỹ thuật của chàng bị miệt thị vậy.

Nhưng chưa kịp mắng thì một tên nô gia từ đâu chạy tới, “Ái chà chà, ở với nương tử cả đêm, nhị thiếu gia của tôi ơi! Sáng sớm sao ngài vẫn sung sức thế kia?”

“…” Đấy nhìn xem! Đó là thái độ nô tài nói chuyện với chủ nhân sao? Hắn khiến nhị thiếu gia càng ngày càng chẳng còn địa vị gì.

“Bẩm nhị thiếu gia, nô tài có việc gấp cần bẩm báo.” Thấy chủ nhân lườm, tên nô gia nhanh chóng chỉnh đốn lại sắc mặt, định nói gì lại thôi, nhìn sang bên nhị thiếu phu nhân bên cạnh.

“Muốn nói gì thì nói đi!” Úp úp mở mở là sao? Không thấy hôm nay chàng tâm trạng không được tốt sao?

“Ừm, chuyện là thế này…” Đang định bắt đầu, tên nô gia bỗng nói nhỏ giọng lại, không cần biết tôn nghiêm thế nào, ghé sát tai Vĩnh An thì thầm nói tiếp phần sau.

Tiếng hắn rất nhẹ, Hình Hoan bị bỏ mặc bên cạnh không nghe nổi, chỉ thấy cái miệng của hắn cứ chuyển động liên tục, một lát sau, mặt Vĩnh An biến sắc. Xem ra đó không phải là chuyện nhỏ.

“Ta có chuyện gấp phải ra ngoài, bữa sáng, tối hôm nay không ăn ở nhà, tối nàng ngủ trước, không phải đợi ta.” Nhanh như cắt, chàng nhìn về phía Hình Hoan, quyết đoán đưa ra quyết định.

“Ừm.” Hình Hoan đáp lời, không nghĩ ngợi gì nhiều. Chàng là ông chủ của cả nhà họ Triệu, trên giang hồ còn nhiều việc chàng phải lo lắng, đương nhiên không thể ngày nào cũng ung dung ở trong biệt vườn không làm gì. Theo như thói quen và nể tình nghĩa xưa, lúc chàng quay người đi, nàng nhắc nhở một câu, “Cẩn thận nhé.”

Nghe vậy, bước chân Vĩnh An dừng lại. Trước đây, mỗi khi chàng ra khỏi nhà, nàng cũng dặn dò như vậy.

Khi đó, chàng chỉ thấy nó cứ lặp đi lặp lại hàng nghìn lần đến phát chán. Hôm nay, sau quãng thời gian không còn được nghe thấy lời căn dặn ấy chàng mới nhận ra rằng, cảm giác được người khác quan tâm thật ấm áp, thật hạnh phúc. Nghĩ rồi, chàng nghiêng mặt quay lại, ngượng ngùng nhìn nàng giây lát, úp úng nói: “Nàng, … e hèm! Nếu nàng không có việc gì thì đi cùng ta.”

“Thiếp?” Hình Hoan trợn tròn mắt, “Thiếp chẳng biết làm gì, không giúp được gì cho chàng đâu.”

“Không cần nàng giúp gì, chỉ muốn đưa nàng đi cùng.” Hoặc nói một cách khác, chàng rất không yên tâm để nàng ở nhà một mình!

Chàng muốn để chuyện giấu giếm kia được giữ lâu hơn. Luôn tự nhắc nhủ bản thân, lời tỏ tình nàng nói tối qua, thái độ quá đà sáng nay đều chỉ để trêu chọc chàng. Nhưng dần dần, Triệu Vĩnh An càng ngày càng nhận ra rằng không phải vậy, nàng không phải người con gái thích trêu đùa lâu đến vậy.

“Thôi! Khỏi đi, thiếp vụng về lại không hiểu quy tắc giang hồ, chỉ khiến chàng xấu hổ thêm thôi. Chàng cứ đi đi, thiếp ở nhà với mẫu thân và lão phu nhân.” Đó chính là hình ảnh tả thực của Hình Hoan lúc này. Kinh nghiệm trước kia khiến Hình Hoan không còn muốn có ảo mộng gì với người đàn ông ấy nữa. Dù chàng có ý tốt nhưng nàng tự cho rằng chàng chỉ muốn cuộc chơi này thật hơn một chút mà thôi.

“Câu nói tồi tệ là do ai nói vậy?” Nàng mà vụng về không hiểu quy tắc giang hồ sao? Không hề! Trên thực tế, trên giang hồ nàng còn thông thạo hơn cả chàng! Những nam nữ giang hồ ăn nói nhao nhao ấy nhìn thấy nàng đều tỏ ra rất khách khí, ngược lại có vẻ thiếu thiện cảm với chàng.

“Chính chàng nói thế.” Chàng mất trí rồi sao? Đó đều là những lời đánh giá chàng dành cho nàng, từng câu từng chữ, không sai từ nào.

“Tùy nàng!” Quả nhiên chàng không nên có quá nhiều kỳ vọng ở nàng, muốn nàng trong vòng một ngày trở thành người con gái đứng bên cạnh chàng, cùng chàng gánh vác nỗi lo lắng, đúng là nằm mơ nói nhảm.

Nàng có thể lo liệu chuyện nhà đâu vào đó, nhưng nàng không bao giờ biết được gánh nặng chàng đang chịu đựng, càng không thể mong nàng có thể giải tỏa nỗi ưu phiền cho chàng.

“…” Thế là sao chứ? Chàng vứt lại hai từ cay nghiệt ấy, phất ống tay áo, lườm nàng tỏ vẻ chán ghét rồi bước đi.

“Nhị thiếu phu nhân, vậy nô tài cũng đi làm đây. Phu nhân mau về nhà ăn ăn sáng, lão phu nhân và Hình phu nhân đang đợi.” Thấy nhị thiếu phu nhân có vẻ như đang có điều gì giận dữ, nô gia rất biết ý co cẳng rút lui.

“Ồ.” Tuy thấy buổi sáng nay có nhiều điều không hiểu nổi, nhưng dù sao Hình Hoan không phải là người nổi nóng vô cớ. Nàng hắng giọng, đang định bước đi, thấy nô gia ôm trong bọc rất nhiều tương ớt cay, hiếu kỳ, nàng ngước mắt hỏi: “Đợi chút, ngươi ôm nhiều tương ớt thế làm gì?”

“Là do đại thiếu gia. Không hiểu bị kích động thế nào mang về cả một xe tương ớt, mọi người đều đang bận chuyển vào.”

Đi gặp mặt cả đêm, kết quả mang về không phải là một cô nương mà lại là tương ớt? Hình Hoan càng cảm thấy không hiểu nổi. “Tương ớt hiệu “Cha nuôi” phải không?”

“Vâng. Càng ngày đại thiếu gia làm việc chẳng theo lề lối gì. Chắc tứ cô nương nhà họ Vương thích ăn tương ớt?”

“Ý, ngươi chưa nghe nói có một số người có thú vui chốn khuê phòng là thích bày trò sao? Tương ớt, nến, roi… Có thể đại thiếu gia là người có khẩu vị đậm đà như vậy, rất bình thường mà. Ừm, vất vả cho ngươi rồi, từ từ mà làm, ai bảo ngươi có ông chủ như vậy?” Y chịu chạy đi tìm Nhậm Vạn Ngân lấy bao nhiêu tương ớt như vậy chỉ vì sở thích của tứ cô nương sao? Không thể! Nàng không chấp nhận cách giải thích đó.

“…” Nô gia im lặng. Nhị thiếu phu nhân đã ghen, hắn không nhận ra, nhưng những gì nàng nói rất phù hợp với tính cách của đại thiếu gia.

Cứ như vậy, một tin truyền ngôn lại xuất hiện từ Triệu biệt vườn – Đại thiếu gia nhà họ Triệu có khẩu vị rất đậm đà, khẩu vị của tứ cô nương nhà họ Vương còn đậm đà hơn, cần cả một xe tương ớt.

Tương ớt “Cha nuôi” vì thế cũng thêm một công năng.