*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 10: Lá đồng đưa tình.

Từ sau lần đó, Triệu Linh đã mấy hôm không đi đến rừng ngô đồng này. Nàng không biết dung mạo của người trong chỗ tối kia, cũng không biết đối phương là địch hay bạn. Dù đối phương không có ác ý, ở nơi thâm cung này có thể ít đi một chuyện thì càng không nên đi trêu chọc. Nhưng nàng phát hiện mình không nhịn được. Nàng mãnh liệt muốn biết người nàng gặp tối hôm ấy là ai. Cảm giác này chưa từng có bao giờ. Vì vậy, nhiều ngày sau, khi lần thứ hai nàng đến mảnh rừng, nơi nàng từng khiêu vũ. Cánh rừng yên tĩnh, râm mát, nàng đứng ở đó, đột nhiên cảm thấy mất mát khó tả. Tầm mắt chuyển dời, rơi trên một chiếc cành thấp bé, vô tình nhìn thấy chiếc khăn bị mình đánh rơi được quấn trên đó. Triệu Linh bước nhanh đến nhánh cây đó, lấy chiếc khăn xuống, chiếc lá vốn bị che lấp lộ ra hai hàng chữ viết.

Thanh tư trạc hạo nguyệt, bóng hình xinh đẹp ẩn sơ đồng.

( Dung nhan sáng như trăng, bóng hình xinh đẹp khuất sau cây đồng.)

Đây là câu thơ viết trên lá cây. Mặc hương ẩn vào đường vân đã nửa khô, chữ Tiểu Khải thanh tú, rõ ràng, bởi vì đường gân nên hơi biến dạng. Triệu Linh nhẹ nhàng đọc lên, tâm, bỗng rối loạn.

Sau đó, chuyện đã đến thì không thể dừng. Lá cây một chiếc lại một chiếc, là câu thơ trữ tình hoặc là quan tâm, tỉ mỉ. Triệu Linh đem những câu đó chép lại, bắt chước chữ viết của người kia. Điều này, đã trở thành tất cả vui vẻ trong cuộc sống của nàng. Đối phương không tiết lộ thân phận, Triệu Linh cũng không hỏi, hai người ăn ý, cẩn thận từng chút để bảo toàn bí mật nhỏ này. Tựa như ánh sáng trong bóng tối, cảm giác hoang mang, phiêu bạt của nàng, đã tìm được nơi cập bến.

Ta không biết ngươi là ai, nhưng, ta có thể hay không mong chờ?

Nửa năm trôi qua. Triệu Linh đã không còn để ý thân phận người kia. Là nam hay nữ, xấu hay đẹp, đều không sao cả. Người kia cho nàng nếm trải cảm giác lo lắng, chua xót, ngọt ngào, phiền muộn, đây đều là tư vị ái tình đi. Vì lẽ đó, rốt cuộc nàng cố lấy dũng khí ở trên cành cây, ghi lại lời nói, hẹn gặp mặt người kia.

Mặt trăng đã ẩn vào ngọn cây. Nàng ở dưới tàng cây, đứng bất động thật lâu. Thời gian từng chút trôi qua, nàng cảm thấy khí lực từng chút không còn. Nàng đang đánh cược, đánh cược tâm của cả hai, đánh cược dũng khí của một người. Nếu thắng, nàng sẽ mặc kệ tất cả, dũng cảm theo đuổi hạnh phúc, nếu... nếu thua, liền nhận mệnh, tháng ngày còn sót lại, làm bạn với đèn, vượt qua cơ khổ vắng lạnh.

Chỗ tối, cũng có một người đứng bất động thật lâu, nhìn bóng người đơn bạc, quật cường dưới trăng, gó má đẫm lệ.

Mà người thứ ba, ngồi trên thân cây - Tư Đồ Ngu đang nhàm chán dùng móng tay khều chữ viết gồ ghề trên sổ nhân duyên. "Ai nha, chờ người ta biểu lộ thiệt là sốt ruột a!" Tư Đồ Ngu thở dài, khều xong sổ nhân duyên, lại đi chơi ngón tay trắng nõn như ngọc của mình, như có điều suy nghĩ.

Một người là phi tử cơ khổ cả đời phải ở lãnh cung, một người là thị vệ hậu cung độc thân cả đời, theo lý hai người này đại bác bắn cũng không tới đều là người số khổ, hôm nay phát sinh biến số... Không bằng dứt khoát cải mệnh, tác hợp cho hai người này đi! Ừ, nên làm như vậy! Chờ lát nữa liền đi tìm Minh quân mặt đơ. Sau khi nghĩ thông suốt, tâm tình Tư Đồ Ngu rất tốt, cúi đầu nhìn xuống, hai người kia vẫn đứng ở đó. "Chậc chậc, một người so với một người còn bướng bỉnh hơn, xem ra, ta phải ra tay rồi!" Tư Đồ Ngu nộ kỳ bất tranh *, hào hùng dùng tay làm một phù quyết đánh vào trên đùi của Thị vệ trưởng đang đứng chỗ tối.

- ------------

( *) Nộ kỳ bất tranh:

Nguyên câu: Ai kì bất hạnh, nộ kì bất tranh: Vì sự bất hạnh của ai đó mà cảm thấy buồn, vì ai đó không chịu đấu tranh mà tức giận.

- ------------

"A." Đùi của Đỗ Hằng ăn đau, kêu nhẹ một tiếng, muốn im miệng cũng không kịp. Nghe thấy động tĩnh, Triệu Linh xoay người lại, âm thanh gấp gáp kinh hỉ, "Là ngươi sao?". "Ta..." Đồ Hằng đi ra khỏi bụi cây, lộ ra khuôn mặt tuấn tú.

"Cô nương, tại hạ chỉ vừa vặn đến đây giải sầu, cũng không quen biết cô nương." Dưới ánh mắt sáng quắc của Triệu Linh, Đỗ Hằng vẫn nhẫn tâm nói ra câu này, nhìn người kia ánh mắt ảm đạm đi, trong lòng nàng đau đớn liên hồi. Nhưng nàng không thể tỏ ra quen biết nàng ấy, không thể ích kỷ như vậy.

"Thật không, ngươi không phải người kia sao?" Triệu Linh lẩm bẩm, ánh mắt vẫn không dời, đáy mắt thất vọng cùng oan ức khiến Đỗ Hằng không đành lòng. Mạnh mẽ quay lưng không đối diện với Triệu Linh, "Nếu không có chuyện gì, tại hạ đi trước." Thị vệ trưởng nỗ lực để âm thanh của mình không run rẩy, "Buổi tối gió lớn, cô nương đừng ở nơi này quá lâu, tránh bị cảm lạnh."

"Ngươi đứng lại!" Thấy nàng muốn đi, Triệu Linh vội vã chạy đến kéo ống tay áo của nàng, "Ngươi...thật sự..." không phải sao? Nhưng vì sao cảm giác lại quen thuộc như thế.

"Ai nha! Gấp chết ta!" Tư Đồ Ngu từ ngồi thành đứng, nghe các nàng đối thoại quả thật muốn cắn răng. Lại đọc thầm một phù quyết. Ống tay áo của người dưới tàng cây liền rơi ra một thứ.

Triệu Linh nhìn thấy bội hoàn ( vòng trang sức) rơi từ tay áo Đỗ Hằng, đồng tử nàng co rụt lại. Hồng Mộc bội hoàn, là vật đính ước của các nàng. Triệu Linh nhặt bội hoàn lên, trong mắt đã đầy lệ. "Tại sao không chịu thừa nhận, hả?" Câu này, tựa như chất vấn, nhưng lại mang theo oan ức. Thật giống như đang hỏi 'Tại sao ngươi lại không cần ta nữa'. Trong lòng Đỗ Hằng run lên, xoay người lại, mở miệng mới phát hiện nàng cũng nghẹn ngào, "Không phải không chịu, là không thể a, Linh nhi.". "Ngươi sợ?" Triệu Linh gắt gao nhìn chằm chằm nàng, hàm răng cắn vào môi dưới.

"Phải, ta sợ, ta sợ có một ngày ngươi sẽ hối hận, ta sợ sẽ liên lụy ngươi bị người đời phỉ nhổ, thậm chí mất mạng!"

"Nhưng ngươi có biết, ngươi là quyến luyến duy nhất của ta ở trên thế gian này." Triệu Linh giơ tay xoa nhẹ mặt nàng, ngón tay mượt mà lướt qua khuôn mặt tuấn tú, "Ta muốn dũng cảm một lần, dù vạn kiếp bất phục cũng là hạnh phúc."

Nhu tình tràn đầy, suýt chút nữa đánh nát tất cả lý trí của thị vệ trưởng, nhưng cuối cùng nàng vẫn nhịn được kích động muốn ôm Triệu Linh vào lòng, "Linh nhi, ngươi cần phải hiểu, dù hiện tại ngươi thân ở lãnh cung, nhưng bằng vào tài mạo của nàng, rồi sẽ có ngày lấy được quân sủng, tuyệt đối không phải là việc khó, ngươi..."

"Ngươi nghĩ ta như vậy sao?" Triệu Linh không dám tin nhìn nàng, nước mắt rơi xuống, ở gương mặt trắng bệch lưu lại hai vệt nước, "Ta nghĩ ngươi hiểu, nhưng bây giờ ngươi lại nói ra lời như thế! Nếu như ngươi không yêu ta, lúc trước sao lại trêu chọc ta, ngươi thật tàn nhẫn. Ta hận ngươi!" Triệu Linh lắc đầu, từng bước lui về sau.

"Linh nhi, không phải như thế." Đỗ Hằng muốn kéo tay Triệu Linh lại bị nàng tránh thoát.

Dưới trăng, hai mắt đẫm lệ mơ hồ, Triệu Linh lau khô mặt, cười gằn. "Đã như vậy, ta sẽ như ngươi muốn, hôm nay từ biệt, ngày sau gặp lại ngươi với ta là người qua đường. Ngươi yên tâm làm thị vệ trưởng của ngươi, ta tiếp tục làm phi tử trong lãnh cung! A, đúng rồi, ngươi yên tâm, ta sẽ cố gắng --- đem Quốc Quân dụ dỗ đến giường của ta!" Phất tay áo xoay người, bóng lưng quyết tuyệt cao ngạo.

Thị vệ trưởng ngẩn ngơ tại chỗ, đợi người kia dần dần đi xa mới như tỉnh khỏi chiêm bao, nhanh chân đuổi theo, đem người kia ôm vào trong ngực. "Không! Ta không cho!"

"Ngươi buông ta ra, tên khốn kiếp này!" Triệu Linh kịch liệt giãy giụa, nước mắt vừa lau khô lại lần nữa dâng lên, khàn giọng. Thị vệ trưởng mặc nàng ở trong ngực đánh, gắt gao ôm lấy nàng, "Xuỵt, là ta không tốt, ta khốn nạn. Ngươi đừng tức giận, nghe ta nói có được không?" Giọng điệu như dụ dỗ hài tử khiến người trong ngực dần yên tĩnh lại.

Đỗ Hằng hai tay nâng mặt Triệu Linh lên, "Ta biết như vậy không đúng, nhưng ta không cách nào khống chế được muốn đến gần ngươi. Nếu ngươi muốn chúng ta ở bên nhau, thì không cho hối hận. Bắt đầu từ hôm nay, ngươi là của ta, không cho nam nhân khác chạm vào ngươi! Ta, Đỗ hằng, kiếp này chỉ thích một mình Triệu Linh ngươi, nguyện cùng ngươi đồng sinh cộng tử, vĩnh viễn không chia cách. Ngươi --- đồng ý sao?". "Đỗ Hằng..." Triệu Linh nghĩ nếu ngay giờ phút này chết đi, cũng nhắm mắt. Chậm rãi nhắm mắt lại, đem hai tay ôm lấy cổ Đỗ Hằng, kéo xuống. Bờ môi dán vào nhau, triền miên lưu luyến.

Tơ hồng kết thành, Duyên Điền lại thêm một Tình gốc.

Tư Đồ Ngu hài lòng khép lại sổ nhân duyên, cuối cùng nhìn hai người đang hôn nhau dưới tàng cây, trường váy khẽ bay, trong chớp mắt biến mất trong bóng đêm.

Mùa xuân năm thứ hai, Quốc Quân Phong Lâm Quốc đi săn gặp nạn, thị vệ trưởng Đỗ Hằng cứu giá có công, thăng làm Vũ Lâm Đô Thống. Cuối năm, Quốc Quân trong mộng được Tiên nhân chỉ điểm, khôi phục quan tịch cho Linh phi, nhận làm hoàng muội, gả cho Đỗ Hằng.

✂━━━━━━

║Địa phủ, Minh Vương điện║

Tư Đồ Ngu: (∪ ◡ ∪) Haha, Minh Quân a, có chuyện này muốn nói với ngươi.

Minh Quân cúi đầu phê duyệt sổ con, không thèm nhìn Tư Đồ Ngu một cái: (─_─) Vận mệnh không phải dễ dàng thay đổi.

Tư Đồ Ngu: (─‿─) Cái gì cũng không gạt được Minh Quân a... Liền đổi hai người, ta nguyện dâng Hảo Hợp quả cất giấu riêng.

Minh Quân: (─ _ ─)Không được.

Tư Đồ Ngu: ~(˘▾˘)~ Ai nha, sao không thấy Phán Quan đại nhân a, lúc trước ở nhân gian còn nhìn thấy nàng, lúc đó hình như nàng đang tán gẫu thật vui với Thỏ Tinh xinh đẹp a.

Minh Quân dừng bút ヽ(▼ー▼キ).

Tư Đồ Ngu: (;◔ᴗ◔;) Không chỉ lần đó nha, ta đã thấy rất nhiều lần, có điều Minh Quân đại nhân dường như không có hứng thú.

Minh Quân: (キ▼O▼)/ Muốn đổi thế nào?!