"Ông nội, cháu về rồi." Lâm Gia Hào vừa đi lên lầu vừa chào ông Lâm đang ngồi xem thời sự.

"Đã ăn tối chưa?" Ông Lâm không nhìn Gia Hào hỏi.

"Cháu ăn với Minh Ngọc rồi." Gia Hào dừng lại trả lời.

Ông Lâm đột nhiên gõ mạnh cây gậy xuống đất tức giận nói:" Lại là cô gái đó, ta đã nói cháu bao nhiêu lần là tránh xa người phụ nữ xảo quyệt đó ra. Minh Nguyệt là cô gái tốt cháu không thèm để ý chỉ suốt ngày qua lại với người không ra gì."

"Ông nội, Minh Ngọc là cô gái tốt. Cháu và cô ấy ở cùng nhau hơn mười năm rồi chẳng lẽ cháu không hiểu con người cô ấy sao? Còn về Lý Minh Nguyệt ông không cần nhắc nữa, cho dù cháu không kết hôn với Minh Ngọc thì cũng tuyệt đối không kết hôn với cô ta." Gia Hào tuy tức giận nhưng cũng không lớn tiếng trả lời.

"Mày..." Ông Lâm định nói nhưng bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang.

"A lô, chuyện về cuộc họp ngày mai sao? Được, được cô nói đi. Cháu xin phép ạ!" Gia Hào vừa nghe điện thoại vừa nói ông Lâm rồi đi lên lầu.

Ông Lâm tức giận nhưng không làm gì được đứa cháu này nên chỉ đành cố nén lại. Gia Hào đứng trên lầu nghe điện thoại xong thì nhìn ông Lâm một lúc rồi mới trở về phòng. Khi đi ngang qua hành lang thì anh nghe tiếng nói chuyện.

"Ông xã, chúng ta có nên mời con lợn mập kia đến đám cưới không?" 

"Cũng được,  dù sao trong đám cưới cũng cần người làm hoạt náo nhỉ!?"

"Em nghe bạn cũ nói cô ta đang làm việc ở một công ty mai mối gì đó thì phải."

"Gia Hào, anh ở đây làm gì vậy?" Lâm Gia Dương mở cửa phòng thì thấy Gia Hào nên ngạc nhiên hỏi.

"Anh chỉ đang đi về phòng vô tình nghe thấy cậu đang nhắc tới công ty mai mối nên không biết có phải nhân viên của công ty anh không thôi." Gia Hào hai tay đút vào túi quần nhìn Lâm Gia Dương nói.

"Anh Gia Hào, công ty anh tên là LF đúng không?" Cô gái trong phòng đi ra ôm lấy cánh tay Lâm Gia Dương nhìn Gia Hào hỏi.

"Đúng vậy."

"Hay quá, vậy mai em sẽ đến đó gửi thiệp cưới." Lâm Gia Dương cười nói 

Nhìn nụ cười của Lâm Gia Dương khiến Gia Hào khó chịu nên anh chỉ nói qua loa một hai câu rồi đi về phòng. Không biết con lợn mập bọn họ nhắc tới là ai nhưng chỉ cần đúng là nhân viên của anh thì Gia Hào chắc chắn không để cho bọn họ đạt được như ý muốn.

* Sau này khi biết được Boss bảo vệ mình như vậy nội tâm Đồng Đồng đã gào thét, tự mình đọc bản tuyên thệ trung thành quên mình vì Boss *

--- ------ -----

Đồng Đồng nắm tay bé Kiệt dắt vào nhà, thằng bé do sợ nên bám chặt cánh tay cô. Đồng Đồng xoa nhẹ đầu bé trấn an.

"Dì Lan phòng của bé Kiệt đã chuẩn bị xong chưa ạ!" 

"Xong rồi cô hai, hay dì giúp cô đưa bé Kiệt lên phòng?" Dì Lan định nắm tay bé Kiệt nhưng bé lại lùi về trốn phía sau Đồng Đồng.

Đồng Đồng thấy vậy nên tự mình đưa thằng bé về phòng tắm rửa cho bé sau đó thì cho bé ăn tối. Nhưng rắc rối chính là thằng bé lúc nào cũng dính chặt lấy Đồng Đồng nên không chịu ngủ một mình, bất đắc dĩ Đồng Đồng phải đưa thằng bé về phòng ngủ chung.

"Sao thằng bé lại ở đây?" Phương Tuấn Khải chỉ chỉ đứa bé đang nằm trong lòng Đồng Đồng hỏi, anh chỉ mới không đi theo cô một lúc mà cô đã đưa thằng bé vào địa bàn của anh.

"Thằng bé chưa quen với hoàn cảnh mới, có lẽ cần chút thời gian để thích ứng. "Đồng Đồng vẻ mặt vô tội, thật ra cô còn muốn nói: có thằng bé ở đây tôi sẽ không sợ bị anh doạ nữa!  Đương nhiên câu này Đồng Đồng không ngốc để nói ra.

Phương Tuấn Khải không nói gì đi đến chỗ ghế gần cửa sổ ngồi.

--- -----

Vì hôm nay phải đến công ty họp nên Đồng Đồng dậy sớm sửa soạn một chút. Nhưng khi ra khỏi cửa thì bé Kiệt lại bám dính lấy không chịu ở nhà, Đồng Đồng đành đưa bé theo đến công ty.

"Sao cô không lái xe mà đi taxi vậy?" Phương Tuấn Khải ngồi kế bên Đồng Đồng hỏi.

"Tôi không biết lái xe." Đồng Đồng nhỏ giọng nói, khi cô ngước lên thì bắt gặp ánh mắt khó hiểu của tài xế qua kính chiếu hậu. Đồng Đồng bèn giả vờ đeo tai nghe ra vẻ như đang gọi điện thoại. Phương Tuấn Kiệt thì ngoan ngoãn ngồi kế bên cô ăn bánh.

"Cho tôi hỏi có phải Lâm Đồng Đồng làm việc ở đây không?" Lâm Gia Dương hỏi một cô gái đang vừa đi vừa uống cà phê.

"Đúng vậy, anh tìm Đồng Đồng có việc gì không?" Lưu An Nhiên gật đầu nói.

"Cô ấy đã đến công ty chưa? Tôi có đồ muốn đưa cho cô ấy." Lâm Gia Dương cười nói.

Lưu An Nhiên nhìn thấy Đồng Đồng từ xa thì định gọi nhưng khi thấy Đồng Đồng xua xua tay thì mới lắc đầu. Cô gái đi chung với Lâm Gia Dương không kiên nhẫn lôi kéo anh ta đi nên Lâm Gia Dương đành gửi lại thiệp mời rồi ra về.

Đồng Đồng khi vừa xuống xe thì đã thấy Lâm Gia Dương ở sảnh nên cô nấp sau bức tường ra hiệu cho An Nhiên, đợi đến khi anh ta đi rồi thì cô mới vào công ty.

"Đồng Đồng người đó là ai vậy?" An Nhiên chạy tới cạnh Đồng Đồng nhỏ giọng hỏi.

"Bạn trai cũ." Đồng Đồng trả lời ngắn gọn  .

Lưu An Nhiên thấy tâm trạng Đồng Đồng không tốt nên cô rất biết điều mà im lặng đưa thiệp mời cho Đồng Đồng.

"Tớ không sao đâu. Đi thôi có lẽ Boss đang đợi." Đồng Đồng nhận thiệp mời cất vào túi xách rồi vỗ vai An Nhiên.

Cả hai người đến phòng họp thì đã trễ năm phút nên mới lén lút nhẹ nhàng mà bò vào.

"Đồng Đồng, An Nhiên hai cậu làm gì vậy? Boss vẫn chưa tới." Lý Mai vừa cười vừa nói.

"Hết cả hồn, cứ tưởng Boss vào rồi chứ. " Đồng Đồng và An Nhiên đi đến ghế ngồi xuống thở ra một hơi.

"Đứa bé này của ai thế? Đẹp trai quá nha!" Dương Ân Di vừa bẹo má Phương Tuấn Kiệt vừa nói.

"Ha hả, là con trai tớ." Đồng Đồng bị mấy ánh mắt nhìn nên gãi đầu nói.

"Con trai??" Cả bốn cô gái còn lại đồng thanh nói 

"Cậu không phải mới kết hôn sao?"

"Đúng là vậy. Nhưng.." Đồng Đồng gật đầu.

"Cậu, cậu ăn cơm trước kẻng!"

"Không có. Đây là con trai của chồng tớ nên cũng là con trai của tớ." Đồng Đồng lắc đầu nhỏ giọng nói.

"Cái gì? Vậy cậu với chồng cậu là yêu nhau thật à?" Dương Ân Di lớn giọng nói nhưng bị Lý Mai kịp che miệng cô lại 

"..." Đồng Đồng im lặng.

"Không trả lời. Vậy hỏi câu khác nhé!" Trần Hải Linh cười cười nói.

"Vậy đêm tân hôn hai người là * tập thể dục * hay * trao đổi võ thuật * thế " Trần Hải Linh kề sát mặt Đồng Đồng hỏi.

"Này Hải Linh, sao cậu lại hỏi trắng trợn như vậy? Nhưng mà Đồng Đồng tớ cũng muốn biết." Lưu Ân Di cũng cười nham nhở góp vui.

"Tập thể dục là gì vậy?" Lưu An Nhiên suy nghĩ một chút rồi hỏi.

"Thì là chuyện vợ chồng xxoo đó." Dương Ân Di nhỏ giọng nói.

"A, vậy còn trao đổi võ thuật?"

"Là hai người đánh nhau đấy." Lần này là Lý Mai trả lời 

"Vậy sao lại đánh nhau? Giống trong mấy bộ phim truyền hình ấy hả?" An Nhiên vẫn ngây ngốc hỏi.

"Đánh nhau để giành váy ngủ ấy. Đừng hỏi tớ tại sao vì đàn ông mà giành váy với phụ nữ thì chỉ có một khả năng thôi: anh ta bị cong." Trần Hải Linh kéo ghế ngồi xuống.

"Tớ bị doạ nên ngất đi." Cái này là Đồng Đồng nói thật.

"Doạ đến ngất ~ không lẽ là.... " Người nói vô tình người nghe có ý nên không thể trách bốn cô gái kia suy nghĩ đen tối được. May là khi họ nói chuyện nhạy cảm thì Lý Mai đã lấy tay bịt hai tai của bé Kiệt lại khiến thằng bé ngơ ngác không hiểu gì.

"Hừm hừm." Tiếng hắng giọng khiến năm cô gái đứng hình từ từ ngồi vào chỗ.