" Em đúng là không biết chăm sóc bản thân a! " 

Hai cánh tay Đình Quân đỡ dưới nách Vương Khánh, gượng cả cơ thể của cậu đứng dậy, sau đó quàng một tay cậu qua cổ mình rồi bế cả người kia lên.

Theo như hồ sơ điều tra được thì nhà Vương Khánh nằm ở lầu ba, phòng 303. Ai nha, tận lầu ba lần đó, Vương Khánh, em định giết anh à, haiz. 

Đình Quân vẻ mặt hơi nhăn, Vương Khánh không nặng nhưng mà bế cơ thể này lên đến lầu ba thì thật phi thường rồi. Bước lên đến được lầu hai, anh dừng lại đặt Tiểu Khánh xuống bậc thang cho cậu dựa vào tường, còn anh thì ngồi thở hồng hộc trông đến là thương.

Ngồi cạnh Vương Khánh đang ngủ say không biết gì kia, Đình Quân trong lòng nở cả vườn hoa. Tâm tình bỗng chốc tốt hẳn lên. Lúc nãy trong quán rượu, không khí ở đấy đặc một mảng mùi chua, anh là ghen đến mức muốn nện cho tên kia một cước. Mà nghĩ lại, Vương Khánh đúng là lấy vải thưa che mắt thánh.

Nhìn tên kia sán lại một cách không bình thường đã đành, lại nhìn đến hành động, cử chỉ của Tiểu Khánh có chút gượng gạo, miễn cưỡng. Thế không phải là đang đóng kịch à?

Em là tên ngốc tử, Vương Khánh!

Đình Quân bật cười trong màn đêm tĩnh mịch kia, nụ cười trông khá ngốc, nhưng là nụ cười của sự hạnh phúc. Anh đang hạnh phúc lắm. 

Đình Quân quay sang phía Vương Khánh, nhẹ đưa tay chạm vào khuôn mặt gầy gầy, trắng nõn của cậu, sau đó trong vô thức mà nhích lại gần một chút nữa, môi anh dán lên đôi môi nóng như lửa của Vương Khánh, bất ngờ lùi lại. 

Vương Khánh bị sốt rồi?

Trong một phút, cả người cậu đã nằm gọn gàng trong lòng Đình Quân. Ở ngoài trời lâu quá, em sẽ bệnh nặng thêm mất. Nghĩ vậy, bước chân của anh ngày càng nhanh hơn. 

Đứng trước phòng 303, đôi mày Đình Quân lúc này mới được dãn ra. Đến nơi rồi, mệt đứt hơi luôn nha. 

Một tay đỡ Vương Khánh, một tay tìm chìa khóa...trong túi áo mình. Cả cái chìa khóa nhà Đình Quân cũng không buông tha!!

Cạch. Đẩy cửa đi vào nhà. Căn phòng tối om một mảng, bầu không khí trong đây hơi ngột ngạt. Đưa tay rà chỗ công tắc, đèn sáng vụt lên. 

Thì ra đây là chỗ Vương Khánh sống đó sao. Đơn giản thật!

Một căn bếp nhỏ, một ghế sô pha giữa phòng khách, một phòng ngủ. Vật dụng trong nhà cũng không được nhiều, cực kỳ đơn...sơ! 

Đình Quân đặt Vương Khánh trên giường, nhẹ nhàng vén chăn đắp cho cậu, sau đó xoay người ra ngoài. 

Bước chân của Đình Quân tiến thẳng vào căn bếp nhỏ, anh đưa mắt ngó dáo dác tìm thứ gì đó có thể nấu cháo cho Vương Khánh. Lục lọi tất cả các ngăn trong tủ lạnh, anh may mắn tìm được một ít rau củ, hành lá, một chén thịt nạc v..v.. 

Sau khi tìm đủ nguyên liệu cần dùng, anh xoay người đến bếp bắt tay vào việc.

Hình dáng lom khom cúi người xuống thái rau củ của Đình Quân trông không kém phần đảm đang tí nào cả. Tay nghề của anh cũng rất tuyệt, không hề vụn về như thường ngày. Anh là đang cố gắng làm gì đó cho người mình yêu cảm thấy hạnh phúc. Đơn giản thế thôi!

Cuối cùng Đình Quân cũng xong công đoạn chuẩn bị nguyên liệu, giờ đợi cháo sôi lên rồi bỏ tất cả vào, nêm nếm một chút gia vị, sau đấy chờ cho nguyên liệu chín mềm, thế là hoàn tất. 

Nghĩ đến đây, Đình Quân khóe miệng cong lên mãn nguyện. Anh lấy khăn lau đi hai bàn tay ướt nhem, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ.

Vương Khánh vẫn ngủ một cách ngon lành. Tấm chăn không còn nằm như cũ, nó bị vén lên một nửa để lộ đôi chân thon thon gầy gầy của ai đó. Đình Quân mỉm cười đi đến giường, ngồi xuống bên cạnh. Đôi mắt Vương Khánh lúc ngủ thật đẹp, hàng mi đen cứ run run, cái miệng lại hay mím chặt rồi thả ra. 

Em ngủ kiểu gì vậy hả, tên ngốc này. Đình Quân khom người xuống hôn lên trán cậu rồi rất nhanh đã thu người lại. Đôi mắt đen láy kia đang nhìn chăm chăm vào anh, vẻ mặt hơi ngỡ ngàng.

Ai vậy? Hình dáng này sao giông giống Đình Quân nhỉ? Cơ mà anh ta làm gì ở đây được chứ? Mình nằm mơ nữa sao? Nãy giờ cứ mơ thấy anh ta hôn mình a...

Vương Khánh ngồi dậy, tựa lưng vào thành giường. Hai tay dụi dụi mắt, đồng thời cũng nhéo đùi mình một cái.

Đauuuu!!!!!!!

Mình không nằm mơ, người đối diện chắc chắn là...Đình Quân.

Người ta dậy rồi, người ta đã thấy mày làm bậy trong lúc người ta ngủ rồi, Đình Quân à. Thế  thì có mất hình tượng với người ta không nhỉ? Chắc không đâu, dù sao mình cũng mặt dày đến cạ được mặt đường rồi còn gì..

Đình Quân nghĩ ngợi một lúc rồi liền mở miệng:

" Em dậy rồi sao? Có mệt lắm không? "

Anh ta ân cần như vậy từ bao giờ thế. 

" Ừm...tôi chỉ hơi nhức đầu thôi. Nhưng làm sao anh ở đây được vậy? " - Vương Khánh né đi ánh mắt người kia mà nhìn xuống giường, hai bàn tay siết chặt tấm drap.

" Đứng đợi trước nhà em. Lúc thấy em về, định ra gặp em một lát nhưng em lại ngất đi, nên anh đã đỡ em lên nhà. " - Đình Quân dịu dàng kể lại.

" Làm sao anh vào nhà được? Anh biết chỗ cất chìa khóa à? " - Vương Khánh nhíu mày, nghi hoặc hỏi. Không lẽ anh ta có chìa khóa riêng..?

" Nó đây! " - Vừa nói anh vừa huơ huơ chiếc chìa khóa trước mặt Vương Khánh.

Khuôn mặt trắng nõn kia bỗng chốc tối sầm lại, đôi mày chau vào nhau, hai mắt chớp chớp như không tin điều mình thấy. 

"  Anh cũng ghê gớm thật nha. Hay thật á! " - Vương Khánh ngước mặt, nhìn thẳng vào Đình Quân, cười giễu.

" Em muốn nói gì cũng được. Trước tiên phải ăn cháo cái đã. " - Đình Quân nhún nhún vai, xoay người ra ngoài.

Vương Khánh lúc này tâm tư đang dao động, à không, là rối loạn mới đúng. Tim cậu đập mạnh đến nỗi nghe được cả tiếng thình thịch. Tim à, mày hãy ngoan ngoãn đập nhẹ một chút đi, đừng làm loạn. 

Vương Khánh đưa tay lên ngực trái kìm lại mấy tiếng thình thịch xấu hổ kia.

Bỗng cánh cửa phòng mở ra làm cậu giật cả mình, ngước mắt lên vừa vặn thấy Đình Quân hai tay đang bưng một cái mâm đi vào. Cậu hít hơi thật sâu rồi nhẹ thở ra. 

" Đây, em ăn liền cho nóng. Chỉ là cháo thị nạc thôi, em ăn thử xem có vừa miệng không? Đây là lần đầu anh nấu nên anh cũng không chắc nữa..ha.." - Đình Quân đặt mâm xuống bàn, trưng ra vẻ mặt cười khổ.

Chưa bao giờ cậu thấy anh trong bộ dạng này, người đứng đó cứ đưa tay vò vò tóc, cười lên trông rất ngốc. Chợt khóe miệng Vương Khánh cong lên. 

" Được, để em thử. " - Vương Khánh đưa tay cầm chén cháo lên rồi từ từ húp từng muỗng còn bốc khói nghi ngút.

Vị không tệ. Đúng hơn là rất ngon. Vương Khánh à, sao tim lại đập mạnh nữa vậy? Lại còn cảm động muốn ôm người ta nữa chứ...

" Sao? Ngon chứ? "

" Hơi mặn. " - Vương Khánh mắt vẫn dán vào chén cháo.

" Ấy, thế để anh nêm lại. Đừng ăn mặn quá, không tốt! " - Đình Quân đứng bật dậy, đưa tay định lấy lại chén cháo thì bị Vương Khánh đẩy ra.

" Đùa đấy, cháo rất ngon." - Nói xong cậu ngửa mặt lên cười với anh. 

" Ồ, ra là đùa. Trêu anh làm em vui lắm à? " Hai tay khoanh trước ngực, Đình Quân nghiêng đầu dò xét.

" Vui chứ. " - Vương Khánh không khách khí mà gật đầu cái rụp.

" Thế thì tiếc cho em rồi. Anh không muốn làm hề để mua vui cho em, anh chỉ muốn làm gì đó ý nghĩa hơn cho em thôi, Vương Khánh. " - Dứt lời Đình Quân hơi cúi người xuống, một cái hôn nhẹ nhàng đặt lên chóp mũi người kia.

Vương Khánh giương mắt nhìn anh, không chớp cũng không nhắm lại, cứ thế mà nhìn chăm chăm vào Đình Quân. Sau đấy cậu nhướn người lên gần sát tai anh, cười nhẹ:

" Cảm ơn anh." 

" Hình như vẫn còn thiếu... " - Đình Quân vẫn nghiêng nhẹ đầu nhìn Vương Khánh, tay còn sờ sờ cằm chờ đợi.

Vương Khánh lúc này đã dẹp bỏ toàn bộ sự ngượng ngùng ra sau đầu, hai tay ôm quanh cổ Đình Quân, gương mặt cậu nằm gọn trong hõm cổ anh, thì thào:

" Em cũng thích anh nữa! "