Chờ đợi trong vô vọng đối với Hoắc Dịch Thành mà nói chẳng khác nào đang lăng trì thể xác và tinh thần anh. Trên hành lang bệnh viện đều có vô số vệ sĩ, ai nấy đều mang gương mặt lạnh băng đứng ở đó. Một cảnh tượng hùng hồn khiến không ít người trong bệnh viện sợ hãi, hành động cũng trở nên nhỏ nhẹ hơn bao giờ hết. Họ sợ bản thân chỉ một khắc lơ là mà làm kinh động đến anh thì cái mạng nhỏ này cũng không thể giữ nổi.

Đèn phòng phẫu thuật vẫn sáng, bên trong đã phẫu thuật được hơn hai tiếng đồng hồ nhưng vẫn chưa có chút tin tức gì. Cảnh Tử thấy anh đang chối chọi với mệt mỏi nên khuyên amh nghỉ ngơi một chút thế nhưng anh không hề để tâm, một mực ở bên ngoài cửa phòng phẫu thuật chờ đợi. Đám vệ sĩ cũng không ai dám hé nửa lời, chỉ im lặng làm theo lệnh của anh. Thời gian từng chút từng chút trôi đi tựa như cả ngàn năm. Có lẽ tột cùng của đau khổ chính là chờ đợi, chờ đợi sẽ dần ăn mòn đi ý trí cùng niềm tin khiến con người không lường trước được tiếp đến sẽ phải đối diện với hoàn cảnh đau khổ thế nào.

Một chốc sau đó đèn phòng phẫu thuật đột nhiên tắt, cảnh cửa ngay sau đó mở ra. Hoắc Dịch Thành bật dậy, bước đến chỗ bác sĩ vừa bước ra ánh mắt gắt gao tỏa đầy khí lạnh.

"Thế nào rồi?"

Tâm trạng anh lúc này kích động không thể kìm chế. Khoảng thời gian dài đằng đẵng chờ đợi này so với chờ chết thực sự còn đau đớn gấp vạn lần! Sự nóng ruột cùng sợ hãi ngay lúc này đang nuốt trọn lấy tâm hồn anh tựa như quái vật đáng sợ.

Sắc mặt bác sĩ bị Hoắc Dịch Thành làm cho sợ hãi thậm chí còn đổ mồ hôi lạnh. Ông khẽ nuốt nước bọt, lại nhìn về hướng anh, mãi sau mới dám lên tiếng.

"Tiểu thư... đã không còn gì đáng lo nữa rồi. Viên đạn đã được gắp ra khỏi lồng ngực. Giờ chúng tôi sẽ đưa cô ấy về phòng hồi sức đặc biệt."

Hoắc Dịch Thành vừa khi nghe xong lời cuối cùng, linh hồn như thoát khỏi quỷ môn quan. Trong lòng như thể đã bỏ xuống một khối đá nặng trĩu. Sắc mặt anh hiện giờ đã có chút huyết sắc, đôi đồng tử đã có nét vui mừng. Bất chợt, thân hình cao lớn liền loạng choạng... Đông Khiết hoảng hốt, vội vàng đỡ lấy anh.

"Lão đại, anh mau nghỉ ngơi đi. Cơ thể đã không chịu được nữa rồi!"

Không sao! Mau... mau chuẩn bị máy bay..." - Anh lên giọng có chút khó nhọc.

Vị bác sĩ vốn còn chưa hoàn hồn, vừa khi nghe anh nói liền sửng sốt, ngữ khí lo lắng khuyên ngăn.

"Hoắc tiên sinh không thể được, tiểu thư vừa mới phẫu thuật xong, không thể đi đâu lúc này!"

Nhưng nói xong ông liền phát hiện bóng dáng cao lớn đã rời đi được một đoạn xa. Cảnh Tử thở dài bước đến chỗ bác sĩ, giọng uy thế.

"Ông nghĩ bác sĩ ở chỗ này tốt hơn bác sĩ tư nhân của Hoắc gia?"

Cậu thốt ra lời cuối cùng đầy châm chọc rồi cũng rời đi ngay sau đó. Sở dĩ Cảnh Tử có thể khẳng định như vậy là vì không ai không biết bác sĩ của Hoắc gia luôn là những tiến sĩ nổi danh thế giới với năng lực vô hạn. Bất kì một bệnh viện hay nhà quý tộc danh giá nào cũng muốn mời họ về nhưng tiếc thay những con người đó không phải có tiền là được. Vậy nên Hoắc gia có được họ chứng tỏ năng lực, địa vị cùng tiền tài nhất định vô cùng lớn. Sở Du sau khi phẫu thuật xong liền được đưa lên máy bay riêng có chuẩn bị hộ sĩ chuyên nghiệp chăm sóc cho cô.

-----------------------

Trong bóng đêm bất tận, người đàn ông huyền bí tỏa ra khí thế vĩ ngạn đang từng bước đến gần cô. Thân thể bé nhỏ, yếu ớt co rụt lại, ra sức lùi về phía sau.

Nhưng càng lùi người đàn ông đó lại càng tiến đến cô nhanh hơn, giọng thấp thoáng đầy quen thuộc.

"Du nhi, đừng chạy, lại đây với ta!"

"Anh là ai?"

"Anh rốt cuộc là ai?"

Cô cố mở to mắt nhìn cho rõ khuôn mặt đó nhưng vẫn không thể trông thấy diện mạo. Hắn mỗi lúc càng gần cô hơn, thân thể cao lớn lộ ra trước mặt cô khiến cô sợ hãi. Cô có thể cảm nhận được hắn đang cười, một nụ cười gian tà.

"Ta là ai không quan trọng. Chỉ cần em nhớ rằng cả cuộc đời này chỉ có thể là của ta thôi."

Lời nói cứng rắn thấy rõ sự độc chiếm, Sở Du vô cùng hoảng sợ. Người này rốt cuộc là ai, tại sao cô lại phải ở cùng hắn. Ánh mắt run rẩy không thể kìm chế, quyết định tiến lên xem diện mạo như thế nào. Nhưng càng nhìn gần cô lại càng thấy quen thuộc: gương mặt này, khí chất này, giọng nói này sao lại giống một người như thế. Khi khuôn mặt uy quyền ấy hiện ra trước mắt cô, thần trí như bị cứng đờ. Đôi ngươi mở to đầy hoảng hốt.

Cha nuôi!

Không thể nào! Làm sao có thể là cha nuôi. Người đàn ông của cuộc đời cô lại là cha nuôi ư?

"Không!... "

"Sở Du tiểu thư, Sở Du tiểu thư! Cô mau tỉnh lại!"

Giọng nói ấp ám vang lên kéo cô ra khỏi mộng ảo. Sở Du giật mình tỉnh dậy, đôi mắt to tròn sửng sốt, trên trán sớm đã ướt đẫm mồ hôi. Hơi thở gấp gáp đầy khó nhọc. Bất chợt cô cảm thấy phong cảnh trước mắt có phần quen thuộc, đây hình như... là phòng cô? Sở Du lại nhìn người phía bên cạnh, là Á Lan quản gia, nhìn thấy bà trong lòng cô giống như được an ủi. Mấy ngày nay chịu uất ức lại không có ai bên cạnh đối với cô không khác gì nhà giam. Hốc mắt cô đã đỏ hoe, Á Lan quản gia thấy cô tỉnh lại thì không khỏi vui mừng.

"Tiểu thư, cô cuối cùng cũng tỉnh lại rồi, làm tôi lo chết khiếp."

Sở Du vừa định ngồi dậy nhưng vết thương vẫn còn chưa đông máu lạu bị hành động mạnh làm chảy máu. Cô nhăn mặt đau đớn, gắng gượng để thân thể nặng nề tựa vào thành giường. Á Lan quản gia thấy dáng vẻ quật cường của cô thật sự thương tâm. Một cô gái trẻ như vậy lại bị cướp đi lần đầu tiên bởi chính cha nuôi của mình, bất kể ai đều cũng không thể chịu nổi cú sốc này. Nhưng Sở Du lại không hề khóc lóc, náo loạn, cứ lẳng lặng chịu đựng nỗi đau cả thể xác lẫn tinh thần.

Bà giờ đây mới phát hiện chỉ sau mấy ngày một đứa trẻ lại có thể trưởng thành nhanh đến vậy. Gương mặt kiều diễm, tiều tụy đầy bi thương, đôi môi nhợt nhạt thiếu huyết sắc. Ánh mắt vô cảm, mơ hồ nhìn về phía Á Lan, cô cất giọng yếu ớt.

"Cha nuôi đâu ạ?"

Á Lan quản gia chợt nhớ ra điều gì, giọng có chút vui mừng nói với cô.

"Tiên sinh có việc nên phải đến công ty rồi. Mấy ngày nay cô hôn mê đều do một tay tiên sinh chăm sóc cẩn thân, không rời đi nửa bước."

Nghe lời Á Lan nói, Sở Du cười nhạt ẩn trong đó lại có gì đó tự giễu.

"Một tay chăm sóc? Cha nuôi đột nhiên tốt với con thế sao?"

Con ngươi trong suốt ánh lên chút ướt át nhưng lộ rõ vẻ tang thương trong đó. Bảo thành, nơi từng là cung điện, thiên đường của công chúa nhưng thời khắc này Sở Du cảm giác nó đã biến thành chiếc lồng giam giữ cô lại. Mọi thứ đẹp đẽ, hạnh phúc trước kia đều hóa thành hư vô.

Tâm trạng cô lúc nào đang rất bài xích, tình cảm cô đối với cha nuôi mười năm qua với sự chiếm đoạt tối hôm ấy như một đòn trí mạng vào thẳng trái tim cô. Sở Du cứ mơ màng nhìn vào khoảng không vô định, xinh đẹp nhưng thương tâm, hệt như pho tượng không sinh mệnh, đẹp đến nỗi khiến người ta ngạt thở. Thứ tình cảm mơ hồ ấy cứ từ từ gặm nhấm tâm hồn cô, từng chút một nảy mầm trong gang tấc. Như vậy là sao? Giờ khắc này ngay chính bản thân cô còn không thể hiểu nổi mình. Cô rất muốn cha nuôi quay trở lạu như ngày trước: ấm áp, dịu dàng khiến con người ta cảm thấy an tâm mỗi khi ở bên. Nhưng rốt cuộc là vì cái gì, vì cái gì mà mối quan hệ của cha nuôi và cô lại biến thành thế này?