Editor: Thanh Việt

 

Ăn tết đối với Tiên Y là gì? Mấy năm trước còn ở Kim phủ được lĩnh tiền thưởng cùng quần áo, đồ ăn lại cao cấp hơn bình thường một bậc, nếu Đại phu nhân tâm tình tốt còn có thể đưa nàng đi đến thăm một số nhà, gặp gỡ nịnh bợ vài phu nhân còn có thể thu được không ít lá vàng trần, đối với nô tỳ mà nói, tân niên có thể ít nhìn mặt chủ tử hơn, thu một ít tiền tài. Nhưng mà ở cổ đại nhiều năm như vậy, Tiên Y chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày, nàng ngồi trong phòng ngủ của Kim Phong Hoa, nhìn tỳ nữ đem mấy lá vàng bỏ vào trong túi tiền trung đẳng, chờ chia cho người khác. Có lẽ nàng đã từng ảo tưởng gả cho chưởng quầy, mua vài nha đầu, nhưng đối với chuyện trở thành thê tử đứng đắn của quan lại như thế này, nằm mơ nàng cũng chưa từng thấy qua.

 

“Thiếu phu nhân, đã chuẩn bị tốt rồi.” Bích Tỉ đem túi tiền đặt vào hộp, nói.

 

“Ngươi cũng đi nghỉ đi, đã nhiều ngày vất vả.”

 

Đừng nhìn trong phủ chỉ có ba chủ tử Tiên Y, Kim Phong Hoa và Du nhi, nhưng nô bộc vốn lúc trước chỉ có vài người linh tinh, dần dần lại được tăng thêm nhiều. Chính viện ngoại trừ đại nha đầu Bích Tỉ còn có hai tiểu nha đầu vẩy nước cùng một bà tử thô sử, nơi của Du nhi hiện giờ chỉ có một mình Hổ Phách, qua tết sẽ thêm một nhũ nương nữa, trong viện cũng có hai nha đầu vẩy nước và một bà tử thô sử. Hơn nữa hậu hoa viên muốn xử lí, trước kia có hai sư phó làm vườn lại thêm một người trợ giúp nữa, trong phòng bếp cũng từ một đầu bếp thành một người làm điểm tâm, một người phụ việc. Tiền viện ban đầu chỉ có một xa phu đánh xe, một gã sai vặt, sau Kim Phong Hoa vì thấy tiền viện cũng cần người quét tước nên lại thêm hai người tạp dịch, chỗ hồi sự cũng thêm một người. Như thế số người của Kim trạch càng ngày càng nhiều, đây là điều Tiên Y lúc đầu qua cửa không nghĩ tới, nhưng nô bộc trong phủ phần lớn chỉ làm vài việc lặt vặt như vậy, thực tế được chủ tử sử dụng thì không nhiều lắm. Nhưng theo tương lai Kim Phong Hoa muốn làm quan, Tiên Y còn định thêm một ma ma thiếp thân nữa, ít nhất có thể làm một chút việc mà nha đầu chưa lập gia đình Bích Tỉ không làm được.

 

Nhìn Bích Tỉ đi xuống, Tiên Y lấy chiếc hộp trong hòm của mình ra, đem sổ sách ra nhìn lại một lần, tổng cộng của hồi môn của nàng đại khái còn một ngàn lượng, trừ những đồ vật Kim Phong Hoa cho nàng là không thể đụng vào ra, bạc ước chừng còn ba trăm lượng, đó là khoản tích cóp của mẫu thân nàng cùng với rương tiền hai trăm lượng Kim Phong Hoa cho nàng, tổng cộng là năm trăm ba mươi hai, đó là tiền của nàng, quan phủ cũng không nhúng tay vào được. Tuy rằng Kim Phong Hoa nói hắn không thiếu tiền, nhưng đó đều là của cải do hắn làm ra, nàng không hỏi xuất xứ không có nghĩa là nàng có thể yên tâm thoải mái tiêu xài. Kim Phong Hoa đã nói tiền trong nhà không cần nàng phí tâm tư, như vậy nàng nghĩ sẽ dùng của hồi môn của mình mua chút sản nghiệp, nói như thế nào đi nữa, chỉ cần nữ nhi có của hồi môn, ai mà không mua cửa hàng hay thôn trang gì đó, chỉ là tiền vốn nàng không được nhiều lắm, nếu mua ruộng đất, vạn nhất sau này trở lại kinh thành thì không còn tiện quản lí nữa. Cân nhắc trên dưới, nàng chuẩn bị chờ Kim Phong Hoa đến huyện thi nàng cũng sẽ đến phủ thành xem một chút, nếu thật sự không mua được cửa hàng, tốt nhất là có thể mua một căn nhà, như vậy dù nàng không ở đây thì vẫn có người thuê rồi thu tiền hộ, nếu tương lai xảy ra chuyện gì thì nàng còn có chỗ để đi. Như thế xem ra, Tiên Y luôn vẫn không yên lòng đối với Kim Phong Hoa.

 

Sau đêm trừ tịch*, ăn ăn uống uống lại nhìn nhi tử lăn lộn một cách dễ thương, qua một đoạn thời gian vội vã vừa rồi Tiên Y còn chưa kịp thương cảm mẫu thân phải đón tết một mình đã bị Kim Phong Hoa kéo vào trong phòng, mơ màng hồ đồ hoang đường một đêm. Thực ra Tiên Y đã sớm phát hiện Kim Phong Hoa có một loại tham luyến kì lạ với nàng, nhưng dù sao nàng cũng đã gả cho hắn, tất nhiên sẽ mừng rỡ, huống chi ai lại không hi vọng phu thê hài hoà, ngọt ngào đường mật, chẳng sợ giữa bọn họ không có tình yêu, lấy bộ dáng của Kim Phong Hoa đối với nàng là “vật đáng đồng tiền bát gạo”, cho nên đôi lúc thật đúng là không biết ai gạt được ai.

 

*Đêm trừ tịch: đêm ba mươi tết, giao thừa.

 

Mùng một đầu năm là ngày phải đi bái kiến trưởng bối, Tiên Y cùng Kim Phong Hoa vốn muốn đi bái kiến Tưởng phu tử, nhưng bọn họ vừa mới cùng nhau rời giường nàng liền phát hiện đồ lót nàng chuẩn bị sẵn một ngày trước không thấy đâu, thậm chí cả yếm cũng không thấy. Khó hiểu, nàng suy nghĩ một lát, quay đầu nhìn về phía Kim Phong Hoa đã đứng dậy hỏi: “Quần áo ta hôm qua đã chuẩn bị, phu quân có nhìn thấy không?”

“Ta ném.” Kim Phong Hoa nói xong câu đó thần thanh khí sảng nói.

 

“Ta ném rồi.” Kim Phong Hoa nói với điệu bộ rất thoải mái.

 

“Hả?” Tiên Y không biết Kim Phong Hoa lại phát bệnh thần kinh gì, đành căng da đầu hỏi: “Phu quân có gì hiểu lầm sao?”

 

“Không, nội y cùng yếm kia làm thật khó coi, ngươi là nữ nhân của ta, sao có thể mặc đồ vật thô tục như vậy.” Kim Phong Hoa duỗi tay lấy một bộ quần áo trong ngăn tủ, đặt trước mặt Tiên Y, tuỳ ý nói: “Đây là một loại nhung được dệt từ vải bông, so với sợi của Phái quốc vừa mềm vừa đủ mỏng, ta biết ngươi không thích quần áo bằng tơ lụa cho lắm, loại này tốt hơn, ngươi thử xem.”

 

Tiên Y kinh ngạc sờ áo lót, quả nhiên so với quần áo nàng từng mặc thì mềm hơn, mỏng hơn, hơi giống cảm giác trường nhung của Ai Cập kiếp trước, Kim Phong Hoa chắc phải khó lắm mới tìm ra được.

 

Tiên Y mở đồ ra, phát hiện bên trong còn có một cái yếm , Kim Phong Hoa đã tự mặc đồ xong, chuẩn bị đi ra gian ngoài, Tiên Y quay người vừa đi vừa cảm thán đoá mẫu đơn trên yếm sinh động như thật, không khỏi lẩm bẩm: “Thật không hiểu là tay nghề của ai, chẳng những đường may trên áo lót tinh mịn, ngay cả hình thêu thùa cũng thực bất phàm.”

 

Kim Phong Hoa đứng ở cửa, vẻ mặt đương nhiên nói: “Vật bên người ngươi sao có thể qua tay kẻ khác.”

 

Tiên Y cứng đơ, chuyện này tất nhiên nàng hiểu, cho nên dù để ngoại bào cho tiệm quần áo xử lí nhưng áo lót cùng yếm mặc đều là do nàng tự may từng đường kim mũi chỉ mà ra, cả đồ của Kim Phong Hoa cũng vậy. Nhưng nàng lại không ngờ tới Kim Phong Hoa lại tặng nội y cho nàng.

 

“Vậy, phu quân, mấy thứ này…” Tiên Y vẫn không biết là nên mặc hay không mặc thì tốt hơn.

 

“Tất nhiên là do vi phu động thủ làm ra.” Kim Phong Hoa quay đầu nhìn nàng, mặt mày giãn ra, lời nói mang hơi hướng bá đạo: “Nữ nhân của ta cho dù một tấc da tấc thịt cũng không cho người khác được động vào, cho dù là làm quần áo cho ngươi.”

Nói xong, tâm tình sung sướng vén mành đi ra ngoài, lưu lại Tiên Y như bị sét đánh ôm áo lót ngây ngốc ngồi trên giường.

 

Ngồi trên xe ngựa đi đến thư quán, Tiên Y có chút bi phẫn nhìn túi thơm dắt trên eo Kim Phong Hoa, lại nhìn túi tiền của mình, lập tức liền có phần xấu hổ và tức giận muốn chết. Nàng biết Kim Phong Hoa may đồ lúc ở Kim phủ là do không còn cách nào khác, tính tình của Hàn di nương lại nhu nhược, còn bị quản sự cắt xén tiền, cho nên nếu hai người họ muốn có chút tiền dư thì phải tự thêu đồ mang ra ngoài đổi lấy bạc. Còn nghe người trong phủ bát quái nói, Kim Phong Hoa từ lúc còn nhỏ đã giúp nương hắn may vá thêu thùa, nàng còn từng hoài nghi Kim Phong Hoa có thể lớn lên sẽ thích thêu mi vẽ mặt ẻo lả hay không, hơn nữa Đại thiếu gia còn thường xuyên bắt nạt Kim Phong Hoa, không thể rõ được khả năng một ngày tên này nào đó sẽ bị bẻ cong. Không ngờ rằng chẳng những người ta thâm tàng bất lộ, trong xương cốt căn bản tràn đầy bá khí đại biến thái, đừng nói bẻ cong, nàng và hắn thành hôn lâu như vậy rồi, một tia ẻo lả nàng cũng chưa thấy hắn lộ ra lần nào. Cho dù hắn lớn lên không giống nam nhân, nếu hắn không giả vờ yếu đuối, đứng đứng đắn đứng một chỗ, ngạo khí thiếu niên toả ra từ hắn có thể ép người khác cong lưng xuống.

 

Có lẽ dạo gần đây cuộc sống quá bình đạm, nàng cứ cho rằng hắn đã bình thường lại, không nghĩ rằng hắn căn bản là bỏ việc trị bệnh. Nhìn túi tiền của nàng là mùa xuân lay động, xuân ý dạt dào, lại nhìn hoa mai kiêu ngạo trên nền tuyết của Kim Phong Hoa nhưng lại tràn đây không khí mùa xuân linh động, vui mừng. Kĩ thuật thêu nàng tự cho là không tồi, cư nhiên khi so với nam nhân lại biến thành cặn bã.

 

“Quần áo cùng trang sức của ngươi tuy rằng không tồi, nhưng cũng quá bình thường.” Kim Phong Hoa dựa vào vách xe ngựa, nhìn túi tiền trên người Tiên Y nói.

 

Lông mi Tiên Y khẽ run, cười gượng nói: “Đây là loại mới nổi ở kinh thành đấy.”

 

“Ngoan, ngươi chỉ cần nói cho ta biết ngươi thích kiểu gì là được.” Kim Phong Hoa đứng dậy ôm Tiên Y vào lòng, vuốt gương mặt mềm mại của nàng, nghĩ phải làm lại cả đôi giày của nàng vậy.

 

Tiên Y dựa vào ngực Kim Phong Hoa, đột nhiên có loại cảm giác sởn tóc gáy.

 

Tưởng phu tử không chỉ có một mình Kim Phong Hoa là học trò, toàn bộ ước chừng tầm 12, 13 người, gần tuổi nhất với Kim Phong Hoa là Trương học sinh, Tiên Y cùng nương tử Lương thị của hắn có quan hệ không tồi, cho nên sau khi vào cửa, các nam nhân đều đi chúc tết Tưởng phu tử, còn bọn nữ tắc thì đến hậu viện chúc tết Tưởng phu nhân. Tiên Y vừa mới đến hậu viện liền cảm giác mấy ánh mắt của mấy nữ nhân xung quanh không đúng, nàng vốn dĩ là không để ý có chuyện gì, Lương thị lại kéo nàng nhỏ giọng nói: “Bọn họ đều nói ngươi không ra khỏi cửa là vì chuyện Trần gia ở kinh thành bị mắng.”

 

“Bọn họ chỉ nói một chút thôi, không cần để ý.” Tiên Y đã sớm hiểu trong vòng tròn ngoại giao này không có khả năng có bằng hữu thực sự, cho dù là Lương thị, nếu thật sự Kim gia kia xảy ra chuyện gì, cô ta cùng lắm sẽ chỉ phái người tới hỏi một câu, sẽ không tới cửa an ủi. 

 

“Ta nói cho ngươi biết, gần đây ngươi cẩn thận một chút. Ta nghe nói chính phòng của huyện lệnh hỏi thăm chuyện của phu quân ngươi đấy.” Lương thị do dự một chút, cuối cùng vẫn nói bên tai Tiên Y.

 

“Hỏi thăm phu quân ta làm gì?” Tiên Y khó hiểu, hay là đang phá án? Có người đã biết Kim Phong Hoa giết người không chớp mắt sao?

 

“Nói ngươi ngốc thì ngươi ngốc thật sao!” Lương thị hận sắt không thành thép, nói: “Huyện lệnh có một nữ nhi năm nay mười ba tuổi.”

 

“Con vợ cả hay con vợ lẽ? Sẽ không phải là gả cho phu quân nhà ta làm thiếp đi.” Trong lòng Tiên Y nhảy dựng, cảm giác không tốt tràn lên.

 

“Đồ ngốc, làm thiếp cái gì, nhà người ta là chướng mắt thân phận ngươi, căn bản chính là muốn…” Lương thị vỗ nhẹ Tiên Y một cái, lời nói mang theo ý tứ.

 

“Phu quân ta chỉ là một đứa con vợ lẽ, còn chưa có công danh…” Tiên Y vẫn luôn cho rằng lấy thân phận con vợ lẽ của Kim Phong Hoa, cho dù có vẻ ngoài không tồi, cũng rất khó được quan gia nào đó để ý.

 

Lương thị châm chọc nói: “Nữ nhi nhà người ta chính là xem trọng tấm da mặt đẹp của phu quân người, hiện tại bên ngoài không ai không nói phu quân ngươi có thể tự xưng là đệ nhất mỹ nam đó. Nhà đó hiện còn đang quan sát, chỉ chờ phu quân ngươi thi đậu công danh, thân phận thứ tử tất nhiên sẽ bị người ta bỏ qua rất nhanh.”

 

Đối lập với sự sốt ruột thay nàng của Lương thị, Tiên Y lại khá vui vẻ thoải mái nghĩ, nếu có người buộc Kim Phong Hoa hưu thê, nàng có thể có phí phụng dưỡng gì đó hay không nha, tương lai có gia sản muốn tái giá cũng không phải chuyện khó.