Editor: Thanh Việt

 

Tiên Y cho rằng mình sẽ rất khẩn trưởng, nói như thế nào đi nữa, từ kiếp trước đến kiếp này đây cũng là lần đầu tiên nàng kết hôn, đối tượng kết hôn cũng không phải do nàng tự chọn. Nhưng giờ phút này, một mình ngồi trên giường, trong lòng nàng lại bình tĩnh ngoài ý muốn, nàng biết mình là người có dây thần kinh thô, hơn nữa từ năm năm tuổi đã sống ở thời đại này, chịu sự giáo dục và ước thúc của nó, không có bất kì sự ảnh hưởng nào là điều không thể có khả năng. Vì thế từ thời khắc Kim Phong Hoa lấy hôn thư ra, tâm nàng vốn vẫn luôn dao động liền chậm rãi lắng đọng lại. Bất kể là hắn là ai, bất kể thủ đoạn của hắn như thế nào, chỉ cần hắn không uy hiếp nàng, lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó, nửa đời sau của nàng đã được định rồi. Còn những cuốn tiểu thuyết nói cái gì mà phản kháng, đào hôn gì đó, lấy thực lực của Kim Phong Hoa và chế độ của thế giới tàn khốc này, đó đều là những thứ đáng chê cười.

 

Nàng không có lựa chọn, chỉ có thể tiếp nhận, huống chi cho tới tận bây giờ Kim Phong Hoa mới chỉ uy hiếp nàng vài lần, không hề phạm tới nàng thực sự, hơn nữa do hắn tương trợ một tay, nàng mới có cơ hội được sống một cuộc sống tự do, thoát khỏi bi kịch làm nô tài, tận sâu trong đáy lòng nàng, cho dù nàng không thừa nhận thì nàng cũng đang rất cảm kích hắn. Đây có lẽ là sự ích kỉ của con người, đã biết rõ người này đối xử với người khác rất tàn nhẫn, nhưng nàng lại dựa vào, lại nghĩ rằng tính ra hắn cũng không có tội ác tày trời gì.

 

Thời gian đã quá nửa đêm, trong lúc Kim Phong Hoa đi vào vén khăn voan của nàng, tuy nàng tự nhận dung mạo của bản thân không hề kém coi, nhưng đối với tân lang một thân hồng y, phong tư trác tuyệt kia mà nói, không những nàng không có tự tin làm cho Kim Phong Hoa giống như trong mấy cuốn tiểu thuyết kiếp trước, vừa gặp kinh diễm, tái kiến khuynh tâm, mà còn bị tư sắc của hắn làm cho mê muội, đành xấu hổ buồn bực tránh đi, không xem được biểu tình của Kim Phong Hoa khi đó. Sau hôm tiệc cưới diễn ra, phần lớn bá tánh Lâm Thanh đã biết được trong hẻm Mái Ngói có một vị Kim gia công tử đến tử kinh thành có dung mạo đẹp như nữ tử, lang diễm độc tuyệt.

 

Cửa phòng bị người đẩy ra, tuy bên cạnh Tiên Y không có ma ma hầu hạ, nhưng trước khi xuất giá mẫu thân đã cẩn thận dạy dỗ, Tiên Y cũng không đến nỗi hoảng loạn, chỉ là tiếc vì thân thể này còn rất nhỏ, lập thu năm nay mới cập kê, chỉ mong Kim Phong Hoa đối với nàng có ba phần thương tiếc, không làm nàng bị thương. Nhưng cũng chỉ nghĩ như vậy, Tiên Y nhớ tới Kim Phong Hoa bây giờ cũng chỉ mới chưa đến mười sáu, khoảng mùng hai tháng hai mới đến sinh nhật, nếu như ở kiếp trước thì hai người bọn họ chính là hai đứa con nít, nhưng ở nơi này lại được trải nghiệm qua rất nhiều chuyện kiếp trước nàng chưa từng ngờ tới.

 

“Phu… Phu quân.” Tiên Y thấy Kim Phong Hoa đi đến, đôi má hơi nóng, nhưng may rằng lúc trước nàng đã từng làm nô tỳ, đã từng một tay hầu hạ người khác, chẳng sợ dù lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi, nhưng cũng thích ứng hoàn cảnh rất nhanh, giúp Kim Phong Hoa thay đồ.

 

Kim Phong Hoa mặc trung y như tuyết đứng trong phòng, nhìn Tiên Y bận trước bận sau, ánh nến long phượng làm ý thức hắn hơi mông lung. Kiếp trước hắn chỉ có thể gặp mẫu thân qua trí nhớ, sau này lại trải qua một cuộc huấn luyện như địa ngục như vậy, hắn đã có thói quen không để bất kì ai vào nhà của mình, nhưng người thê tử hôm nay đứng đây được mẫu thân vì hắn lựa chọn lại rất tự nhiên chăm sóc cho hắn ngay dưới mí mắt, đúng là điều không thể tưởng tượng được, nhưng cũng không khó tiếp thu.

 

Hắn thấy Tiên Y đi đến bên cạnh, sẵn hơi men duỗi tay kéo nàng vào trong lòng, mái tóc đen dài như mực không có mũ quan trói buộc rơi rớt lên vai của Tiên Y, hắn mang theo ba phần mê mải ba phần thanh tỉnh hỏi: “Ngươi sẽ đối tốt với ta sao?”

 

Tiên Y sửng sốt, nàng chưa từng nghĩ tới, một nam tử gần như không gì không làm được trong cảm nhận của nàng, cư nhiên ở trong đêm động phòng hoa chúc hỏi một vấn đề chỉ có nữ nhân mới hỏi này. Nàng hơi nghiêng đầu, nhìn da thịt bị ánh nến chiếu vào làm sáng lên của Kim Phong Hoa, nhìn cánh môi mềm mại, một góc nào đó trong tâm không hiểu sao lại mềm nhũn. Nàng trước giờ chỉ thấy hắn bá đạo, hắn hung ác, hắn tự tiện làm theo ý thích, lại không thấy được rằng hắn cũng chỉ là một thiếu niên mười lăm tuổi, ngay cả thời kì vỡ giọng còn chưa tới, giọng nói của hắn nhẹ nhàng còn mang theo âm thanh của một đứa trẻ, một đứa trẻ bị bắt phải trưởng thành cô độc.

 

“Ta sẽ đối tốt với ngươi.” Tiên Y nghe thấy mình nói như vậy, nàng không biết Kim Phong Hoa sẽ để nàng ở cạnh trong bao lâu, cũng không biết thời gian di ngôn của Hàn di nương còn có thể bảo vệ nàng trong bao lâu, nhưng khi nhìn thấy một Kim Phong Hoa như bây giờ, nàng đột nhiên không muốn chuẩn bị cho thời điểm Kim Phong Hoa sẽ không cần nàng, ý nghĩ tiêu cực sẽ cùng mẫu thân rời Phái quốc cũng đột nhiên biến mất. Có lẽ… có lẽ nàng cũng nên thử liều một lần, nắm chắc cuộc hôn nhân kì lạ này.

 

Khoé miệng Kim Phong Hoa nhếch lên, cảm nhận được những lời vừa rồi của Tiên Y với hắn là thật tình, chỉ là… Sự thật tình này còn có thể tiếp tục trong bao lâu đây? Nữ tử này có thể hay không bởi vì một nguyên nhân nào đó mà vứt bỏ hắn hay không? Che dấu sự lạnh lẽo đang dần lan ra nơi đáy mắt, hắn hi vọng tương lai như vậy vĩnh viễn không bao giờ xảy ra.

 

Một li rượu giao bôi, đối với Tiên Y đã từng phải tham gia tiệc xã giao ở kiếp trước, rượu trắng này đối với nàng cũng không tính là khó uống. Bởi vì nàng đã rửa mặt qua rồi, cho nên nàng chờ Kim Phong Hoa đi ra tịnh phòng phía sau liền an tâm trải ga giường ra, tấm chăn thêu uyên ương hí thuỷ không phải là một hình gì đặc biệt nhưng từng đường kim mũi chỉ làm nên nó lại được nàng dụng tâm thêu lên. Nhìn căn phòng ngập tràn ánh đỏ, lại nhớ đến vành mắt đỏ của mẫu thân khi xem hôn thư, nàng thở dài một hơi, cho dù thế nào, nàng cũng đã thoát li Kim phủ, là chính thê.

 

Phía sau đột nhiên ấm áp, còn mang theo hơi ẩm nhàn nhạt, gương mặt Tiên Y đỏ lên, tim đập nhanh hơn, nàng không phải là người từng thấy heo chạy nhưng lại chưa từng ăn thịt heo, nhưng thiếu niên phía sau chỉ là thiếu niên, làm nàng nhất thời không thể động khẩu.

 

Kim Phong Hoa ôm thiếu nữ ấm ấm mềm mềm, nàng khác biệt so với những người mang mùi hương kinh tởm trong trí nhớ của kiếp trước, cũng không có những tiếng rít làm hắn đau đầu, càng không có lão thái giám ngồi ở giữa nhà làm hắn muốn bằm thây vạn đoạn kia. Lúc này, chỉ có hơi thở ấm áp của thiếu nữ, còn có ánh nến mờ nhạt rải xuống, làm cho người ta an nhiên như sắp mơ màng ngủ.

 

Hai bên đều đã không còn là người mới, nhưng đều chỉ là kiếp trước thôi, lúc này thân thể sạch sẽ non nớt như đang sưởi ấm, nép vào trong chăn, mang theo tò mò cùng sự thăm dò. Hai người mới, thuận theo tự nhiên, cơ thể dần dần nhũn ra như nước hoà vào nhau chậm rãi, không còn phân rõ ai là ai nữa.

 

Ánh mặt trời rọi vào trong nhà chiếu lên bàn trà, Kim Phong Hoa lúc này mới nhấc cặp lông mi đen dày lên, hai mắt như lưu li, sáng loáng, nhìn chằm chằm lên nóc giường. Trong lồng ngực hắn còn đang ôm một cơ thể thiếu nữ, gò má khi ngủ phiếm hồng tựa phấn, an tĩnh như không có hô hấp. Tuy rằng ngoài mặt hắn không có tia kinh ngạc nào, nhưng nội tâm bên trong lại cuồn cuộn sóng trào, một buổi sáng yên tĩnh thế này, không tồn tại mùi hương ghê tởm, không có sự buồn nôn đến tận cùng, không có mất khống chế nhìn hai tay nhiễm đầy máu tươi, càng không có một hoạn quan mang đầy nỗi sợ hãi trong mắt vọt từ bên ngoài vào.

 

Đây là một buổi sáng của một người bình thường, nhưng đối với hắn mà nói lại giống như người gặp ác mộng lâu ngày cuối cùng đã được tỉnh dậy, mà cơn ác mộng kia dường như hắn đã dùng hết cuộc đời để mơ.

 

Cảm giác này thật cổ quái, Kim Phong Hoa nâng tay lên, ngón tay thanh khiết như ngọc, nhờ ánh nắng mặt trời tôn lên lại không thể tìm thấy một tia tối tăm nào.

 

“Làm sao vậy? Tay chạm vào đâu à?” Tiên Y dụi dụi mắt, mông lung nhìn Kim Phong Hoa. Tối hôm qua không tính là kịch liệt, nhưng thân thể này của nàng dù sao cũng còn nhỏ tuổi, vẫn cảm thấy mất hết sức lực, may là hôm nay không có trưởng bối yêu cầu kính trà, cho dù nàng nằm đến trưa cũng không ai dám quản.

 

“Không có gì.” Buông tay xuống, Kim Phong Hoa ôm Tiên Y chui vào chăn, da thịt ấm áp, chăn bông mềm mại, thoải mái đến nỗi làm người ta muốn thở dài.

 

“Nương ta ngày hôm qua đã về khách điếm rồi?” Làm tổ trong ngực Kim Phong Hoa không động đậy, Tiên Y có chút ghen ghét dán lên ngực hắn, một thiếu niên lại có làn da còn đẹp hơn cả nàng, không biết hắn có phải đã từng ăn linh đan diệu dược gì không nữa.

 

“Ngày mai sẽ về, nhạc mẫu nói bà ở nơi này thì không thích hợp lắm.” Kim Phong Hoa gọi từ nhạc mẫu mới mẻ, hưng phấn giống như một hài tử.

 

Tiên Y đồng ý, chần chờ một chút liền hỏi nói: “Lão thái cô còn có Thái di nương bọn họ……”

 

“Ngày hôm qua cũng đã trở về.” Kim Phong Hoa đối với mấy người hắn không hứng thú luôn không thèm bỏ vào trong lòng.

 

Tiên Y cũng không hỏi nhiều, nàng không tin mấy người hám lợi Kim gia đó lại không ham món lợi thân thích mà bỏ qua lễ kính trà ngày thứ nhất sau tân hôn. Nhưng mà lão thái cô đã gả đến Mạnh gia, còn Thái di nương chẳng qua chỉ là một thiếp thất, Hà thị chỉ là một bà vợ của con dòng thứ, cho dù Kim Phong Hoa chỉ là con vợ lẽ nhưng hai người đó cũng không có tư cách ngồi lên đầu.

 

“Chúng ta đã thành hôn, kinh thành bên kia có thể hay không sẽ…” Sự hiểu biết của nàng đối với Đại phu nhân làm cho nàng biết, Đại phu nhân tuyệt đối sẽ không cho nàng thành hôn sớm như vậy, khẳng định sẽ lấy chuyện nàng cập kê mà nói, sau đó lại làm vài hành động. Hơn nữa nếu Đại phu nhân bên kia biết bọn họ có hôn thư, bà ta lập tức sẽ biết Kim Phong Hoa đã lấy cắp giấy bán mình của Tiên Y.

 

Kim Phong Hoa nằm trong ổ chăn, lười biếng nói: “Không cần để ý tới bọn họ, bọn họ nhất định không thể lo lắng cho chúng ta được.”

 

Hai người lại nằm thêm một lúc nữa, vẫn là Tiên Y nhớ đến hài tử mới nhận kia rồi gian nan bò lên khỏi giường, mặc đồ xong lại hầu hạ Kim Phong Hoa đứng dậy, hai người lúc này mới cùng đi ra khỏi phòng, Đương nhiên, lúc Tiên Y không để ý, chiếc khăn lạc hồng đã bị Kim Phong Hoa dùng một chút tiểu tâm để vào trong hộp.

 

Đương lúc dùng đồ ăn sáng, Thạch nương tử ôm đứa bé kia đi vào, trải qua nhiều ngày điều dưỡng, sức khoẻ của thằng nhóc còn nằm trong tã lót đã dần dần được cải thiện, miệng cũng bắt đầu nhú thêm chút thịt. Như vậy chỉ cần qua một thời gian để tịnh dưỡng thêm thì nó sẽ giống như lời Thạch nương tử nói, chậm rãi trở nên bình thường như mấy đứa nhóc cùng tuổi. Hai mắt của nam hài đen bóng, lúc cười má phải lộ ra một lúm đồng tiền, đáng yêu đến nỗi làm cho người ta muốn cắn một cái. Tiên Y rất cẩn thận ôm nó vào trong ngực, hài tử kia rúc vào lòng nàng, nhìn chằm chằm sinh vật trước mắt, nếu không phải tuổi Tiên Y không đúng thì nhìn vào thật giống một đôi mẫu tử.

 

“Đặt tên cho nó là gì đây?” Tiên Y đung đưa hài tử, đột nhiên nghĩ đến.

 

“Ta đã nghĩ kỹ rồi, gọi là Kim Ngôn Du.” Kim Phong Hoa cơ hồ buột miệng thốt ra, giống như là đã sớm suy nghĩ thật tốt.

 

“Vậy còn nhũ danh?” Tiên Y không có ý kiến gì.

 

“Ngươi tuỳ ý đặt đi, chỉ là đừng là cái tên quá kì cục là được.” Không biết nghĩ đến cái gì, sắc mặt Kim Phong Hoa nhìn đứa trẻ đột nhiên hơi kì lạ.

 

“Vậy gọi là Du nhi đi.” Những cái gì mà phú quý đoàn viên, Tiên Y cũng không dám gọi bậy, còn không bằng đặt theo đại danh, dựa theo lệ thường của nơi này mà gọi.

 

“Đợi chút, đi cùng ta đến nhà Tưởng phu tử một chuyến đi.” Kim Phong Hoa nhìn Tiên Y ôm hài tử đột nhiên cao hứng, liền mở miệng nói.

 

Tiên Y không nói hai lời liền đưa đứa nhỏ cho Thạch nương tử, nói như thế nào đi nữa thời đại này cũng là nơi tôn sư trọng đạo, càng đừng nói phu thê nhà người ta hôm qua đã sắp xếp hôn sự cho bọn họ, nếu không đi bái kiến một chút thì thật sự không thể nói nổi