Editor: Thanh Việt

 

Lúc mới dọn vào nhà, Tiên Y vẫn luôn cảm thấy bất an, nàng không biết Kim Phong Hoa sẽ chơi trò chơi đóng vai gia đình này trong bao lâu, hiện tại Hàn di nương đã an bình xuống mồ, thiên hạ rộng lớn này còn ai có thể dẫn dắt Kim Phong Hoa đây. Nàng không đoán được nội tâm của hắn, cũng không hiểu được dã tâm của hắn, hắn bây giờ giống như một đứa trẻ vẫn luôn bị quan lại giam giữ, đột nhiên lại được thả khỏi nhà tù, đối mặt với phồn hoa cuộc sống hắn tất nhiên sẽ cảm thấy mới mẻ. Nhưng khi cảm giác mới mẻ qua đi, hắn sẽ biến thành ai?

 

Nhưng việc đó cũng không phải thứ Tiên Y lo lắng nhất, kì thực nàng lo lắng nhất chính là trạng thái của mình hiện tại, nhiều hưng phấn tò mò làm nàng sợ hãi lùi bước, nàng muốn thấy tương lai của Kim Phong Hoa, không sợ sự nguy hiểm quanh thân hắn…

 

Những bất an này theo thời gian dài ở trong nhà mới chậm rãi biến mất, đã dần quen thuộc với cảnh vật chung quanh, Tiên Y tính toán bắt đầu ngoi đầu, nàng mặc kệ thói hư tật xấu an tâm mà sống, tuỳ ý ném phiền não của mình vào một góc không thấy được trong lòng.

 

Hiện giờ Tiên Y ngủ có thể tự tỉnh dậy, trừ việc mỗi ngày nhấm nháp những mỹ thực bên ngoài còn có thể thường thường mang theo Bích Tỉ đi ra khỏi cửa. Không cần hầu hạ phu nhân, không cần sợ hãi Đại cô nương, không cần quan tâm những việc lung tung rối loạn như sửa sang lại phòng ốc, không cần cả ngày tuân theo quy củ, nàng dường như đã giống với những nữ quyến nhà khá giả xung quanh, bĩnh tĩnh mà giàu có, đây là cuộc sống nàng và mẫu thân từng trông mong nhất.

 

Sinh hoạt như vậy đối với Kim Phong Hoa mà nói hiển nhiên càng thêm mới lạ, mỗi sáng sớm hắn đều ra khỏi cửa, chạng vạng mới trở về, phần lớn thời gian đó đều du tẩu trong những con hẻm nhỏ của trấn, hoặc bàng quan hoặc tham dự sinh hoạt bình thường của cổ trấn, trải nghiệm hỉ nộ ái ố thế nhân, cố sức dung nhập vào. Khoác lớp vỏ bọc một nhi tử con vợ lẽ nhà giàu có tính cách ôn hoà, thẹn thùng hướng nội, nội tâm đẹp cười cũng đẹp, đến là làm cho những người xung quanh yêu thích.

 

Cũng có lúc Tiên Y đi cùng Kim Phong Hoa ra cửa, có đôi khi là do tâm huyết dâng trào, mang theo Bích Tỉ và gã sai vặt Quan Kỳ đi bỏ đến hẹp Khẩu Kiều, đi dạo chợ ẩm thức mua mấy thứ linh tinh, có đôi khi là cùng nương tử của lão bản tửu lầu nói chuyện văn hoa tao nhã, nói chuyện nhà, cũng có đôi lúc sẽ cùng Kim Phong Hoa đến một gian thư quán của Lâm Thanh huyện, chọn vài cuốn tạp thư mới mẻ, mua một ít giấy mực, ngày qua ngày đều bình thường trôi qua như vậy. Nhưng cho dù Tiên Y hưởng thụ sự an bình giả dối này, cuộc sống lâu lâu vẫn luôn nhắc nhở nàng Kim Phong Hoa là người bất phàm, ví như nô bộc trong nhà đều sẽ biết võ, ví như thường thường sẽ có chim bồ câu đến đưa tin, hoặc ví như lâu lâu Kim Phong Hoa trở về vào ban đêm, trên người đều có những sợi máu nhàn nhạt.

 

Tiên Y không hỏi Kim Phong Hoa bất kì tin tức gì về nó, Kim Phong Hoa cũng không tự đề cập tới, chỉ là ngày hôm nay này khá đặc biệt, mỗi khi hắn thu được tin tức liền lập tức gọi Tiên Y vào chính phòng. Tiên Y đầu tiên là nghi hoặc, nhưng không kéo dài thời gian liền đến chính phòng, vừa vặn nhìn thấy Kim Phong Hoa đang buông trang giấy trong tay, khoé miệng lộ ra một tia châm biếm.

 

“Nơi kinh thành muốn hỏi chúng ta khi nào sẽ trở về.” Kim Phong Hoa buông thư xuống để bên cạnh ghế dựa, không chút để ý nói.

 

Tiên Y biết Kim Phong Hoa tuyệt đối sẽ không trở về cho nên không hề hoảng hốt, chậm rãi vén váy đi đến ngồi trên ghế, không nhiều lời.

 

“Tào di nương mất đi đứa con trong bụng.” Kim Phong Hoa vẫy vẫy tay, Bích Tỉ lập tức đi ra, hắn nghiêng người nhìn chằm chằm vào đôi mắt Tiên Y, nói.

 

Tiên Y chỉ là hơi kinh ngạc, nhưng chỉ chốc lát đã hiểu rõ, trước khi bọn họ đi phu nhân và Tào di nương đã bắt đầu làm ầm ĩ, Tào di nương còn hoài nghi phu nhân động tay động chân, còn phu nhân lại cho rằng Tào di nương vu oan hãm hại, chỉ có người ngoài cuộc mới có thể nhìn ra sự cổ quái trong đó, đúng là hoài công phu nhân tín nhiệm Tằng ma ma như vậy.

 

“Nói là Phấn Hà bên cạnh Tào di nương ghen ghét Tào di nương được sủng ái, bà ta lại còn đang mang thai, ả muốn làm thông phòng cho Đại lão gia. Tào di nương tuy mặt ngoài đáp ứng nhưng căn bản là không làm, Phấn Hà trong cơn tức giận bỏ hồng hoa vào.” Kim Phong Hoa dùng cặp giấy bạch ngọc gắp nó lên, quơ quơ nói: “Làm hai lần, lần đầu tiên không thành công liền vu oan cho Đại phu nhân, lần thứ hai thành công lại bị người ta bắt được.

 

Tiên Y nhếch nhếch khóe miệng.

 

Kim Phong Hoa đưa người qua, vuốt cằm Tiên Y, không đứng đắn chạm vào đầu nàng: “Ngươi không tin?”

 

“Nếu nói Phấn Hà muốn làm di nương ta rất tin tưởng, nhưng nếu nàng ta muốn làm thông phòng cho Đại lão gia thì thật quá buồn cười, nàng mới bao lớn? Mười hai? Sợ là đến cả quỳ thuỷ* cũng chưa có nữa, nàng ta sao phải cấp bách làm thiếp của Đại lão gia?” Tiên Y tuỳ tiện Kim Phong Hoa sờ mó tay mình, giọng nói hơi mang vẻ khinh thường.

 

*Quỳ thuỷ: ngày đèn đỏ của con gái.

 

“Cũng chưa chắc, đạo lí dễ hiểu đến nỗi một cô nương gia như ngươi còn không tin, nhưng lão gia lại tin, như vậy sẽ tuỳ tiện đánh chết nha đầu đó, chậc chậc…” Ống tay áo của Kim Phong Hoa lướt nhẹ, Tiên Y tận mắt nhìn tờ giấy trên bàn trà bay lên, sau đó hoá thành tro tàn, tâm nàng không nhịn được run rẩy một chút.

 

“Trong kinh cũng chỉ là hỏi qua một chút, thật sự muốn chúng ta trở về mới là lạ.” Kim Phong đứng dậy đi đến trước mặt Tiên Y cầm lấy một sợi tóc đén của nàng, làm như vui đùa nói: “Dù sao còn có thời gian, chi bằng đi gặp thân thích, chơi đùa một chút.”

 

Đúng là như thế, Lâm Thanh không lớn, tộc trưởng đã biết Kim Phong Hoa trở về Lâm Thanh nhưng cố tình lão thái cô đến tận bây giờ cũng chưa biết tin tức, có thể thấy được là do hắn tạm tời lười ứng phó bà ta, cho nên không đưa tin tức vô tai lão thái cô, đây cũng giống việc mà Kim Phong Hoa làm, chỉ là thời gian… Con ngươi Tiên Y tối xuống, quả nhiên ngày tháng thoải mái sẽ không kéo dài được lâu.

 

“Ngươi thích sống như vậy sao?” Kim Phong Hoa thoáng kéo mái tóc dài của Tiên Y, làm cho nàng phải ngẩng đầu nhìn về phía hắn, lúc sau lại dùng tay còn lại sờ lên gò má, mềm mại đến mức như có thể bắn ra nước.

 

“Thích.” Tiên Y rất thành thật, không vì vuốt mông ngựa mà lựa chọn nói chuyện Kim Phong Hoa muốn nghe, trong tiềm thức nàng biết Kim Phong Hoa thích nàng nói thật.

 

“Ta cũng thích.” Kim Phong Hoa chậm rãi kéo Tiên Y, ôm nàng vào ngực, ôn hoà đến mức không giống như kẻ điên giết người như ma, “Ta vẫn luôn muốn sống một cuộc sống như vậy, có lẽ từ đời trước ta đã muốn như vậy, nhưng đen chính là đen, cho dù tẩy thành trắng được, đó cũng chỉ là một người khác, không phải ta.”

 

Tiên Y dựa vào lồng ngực của Kim Phong Hoa, chẳng sợ cảm xúc sai trái dày đặc trên người Kim Phong Hoa, nàng cũng không dám lắm miệng an ủi, nàng chỉ chậm rãi thích ứng việc sống bên cạnh Kim Phong Hoa, nếu nàng muốn sống an ổn lâu dài nhất định phải biết được tính tình của hắn, hiểu được điểm mấu chốt của hắn.

 

“Ngươi là người nương để lại cho ta, cho dù ngươi phạm nhiều sai lầm ta cũng có thể sủng ngươi, nhưng có một thứ, đừng có suy nghĩ muốn rời đi hoặc phản bội ta, ngươi không trả giá nổi cho việc đó đâu. Nếu là người khác, ta có lẽ sẽ thiện tâm làm cho hắn được chết thoải mái, nhưng nếu là ngươi…” Kim Phong Hoa vuốt đầu Tiên Y, dùng ngữ khí ôn nhu nhất nói lời tàn khốc nhất: “Ta sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết.”

 

Tiên Y cảm thấy mình điên thật rồi, nếu là một nữ nhân khác nghe câu nói đó sợ đã bị doạ đến nỗi chảy nước tiểu, hoặc dứt khoát hận người này không thể uống máu ăn tươi hắn, còn nàng cư nhiên lại nhẹ nhàng thở ra. Kim Phong Hoa đã nói cho nàng nghe điểm mấu chốt của hắn, kể từ đó, nàng không cần mang theo sự lo lắng đề phòng trước mặt hắn nữa, nhiều ngày ở chung, Tiên Y rất rõ ràng, trừ phi Kim Phong Hoa không nói, một khi đã nói, thì đó như là miệng vàng lời ngọc, tuyệt đối không sửa đổi.

 

Cảm giác thiếu nữ trong lòng hơi hơi thả lỏng, hai mắt Kim Phong Hoa nặng nề đến doạ người, phản ứng của nàng như vậy thật sự không hề giống người thường, nhưng trước khi nói chuyện này hắn đã cảm thấy hẳn phản ứng của nàng sẽ như vậy, kì lạ lại hưng phấn làm cho hắn phát run.

 

“Tiên Tiên…… Đừng chết quá sớm.”

 

Tiên Y cứ cho rằng Kim Phong Hoa sẽ đi diện kiến lão thái cô, không ngờ rằng qua ngày hôm sau hắn lại mang theo nàng lên xe ngựa, rời khỏi Lâm Thanh đến thôn xa nhất trong huyện, đến tận lúc nàng ngồi lên xe ngựa mới biết, nơi đó là quê quán của Kim Đại lão gia, cũng là nơi hiện tại mà Kim Nhị phu nhân cùng thê tử của con trai sống. Kim Nhị lão gia là con dòng thứ của Kim lão thái gia do một nha hoàn sinh ra, luôn luôn không được lão thái thái yêu thương, nghe nói vị di thái thái này lúc tuổi trẻ cũng đã từng hiếu thắng tranh đua, chỉ tiếc bà ta sinh không gặp thời, Phái quốc vẫn là nơi phân định đích thứ rõ ràng, hơn nữa tướng công và nhi tử của bà đều mất sớm, con dòng chính của Đại lão gia lại là một mảnh xuân quang vô hạn. Vì thế bà ta chỉ có thể mang theo con dâu và tôn tử về mảnh ruộng được Đại lão gia phân cho, sống một cuộc sống thôn quê, rốt cuộc vì sao vinh quang nhi tử lại rớt lên người một di nương chứ.

 

Khi bọn Tiên Y vừa mới tới đầu thôn, hỏi vài người, di thái thái không ở trong nhà cũ nữa mà mang theo người nhà đến nơi được phân, cho dù bà ta đanh đá hay hồ nháo Kim gia tộc trưởng cũng không dám đồng ý, tổ trạch dù sao cũng do con vợ cả khống chế, còn con vợ lẽ thì không được ở nhờ, bọn họ còn ngại Kim Đại lão gia đang làm quan ở kinh thành, thôn trưởng trong thôn hay các thôn phụ cận đều nịnh bợ không kịp, sao có thể giúp đỡ di thái thái làm loạn, huống hồ di thái thái cũng không phải là người phải ăn ngủ đầu đường xó chợ, còn được cho một toà nhà để ở. Cho dù luật pháp hay nhân tình, Đại lão gia cũng làm không để lọt giọt nước nào, người ta không có gì để bàn tán.

 

Kim Phong Hoa có vẻ ngoài như thế nào? Chính là loại có thể làm mọi nam tử đều muốn phạm tội, bất luận hắn mặc bố y thì vẫn như được dệt bằng tơ lụa, không thể che đậy ý vị của hắn, giống như một đoá mẫu đơn vàng ròng được đặt trong phong cảnh đạm mạc, làm loá mắt, đoạt mất thần trí của người ta. Vì thế hắn vừa tới đã làm cho những người có mặt như bị câu hết hồn phách.

 

Tiên Y thở dài, kéo Kim Phong Hoa nấp vào trong, ho khan một tiếng, cười hỏi một bé trai còn tính là đang thanh tỉnh, hỏi: “Tiểu đệ đệ, nhà của lão Kim viên ngoại Nhị di thái nằm ở đâu vậy?”

 

Tiểu tử kia vừa thấy Tiên Y quơ tay một cái, chớp mắt nàng đã lấy ra một khối đường đưa cho nó, nó lập tức để vào ngực áo, chỉ tay về phía sau nói: “Tại Thạch Đầu phường ở phía sau sườn núi.”

 

Đoàn người như bị giọng nói của nó đánh thức, bọn nhỏ còn lại nhìn khối đường mà phát thèm, người lớn thì xấu hổ với sự bất nhã hồi nãy của mình, khung cảnh im lặng trong nhảy mắt lại được đánh thức. Bích Tỉ theo lời Tiên Y đưa cho mỗi đứa nhỏ một viên đường, còn mấy người lớn lại như cố ý hoặc vô tình hỏi thăm lai lịch của Kim Phong Hoa, sau khi nghe được Kim Phong Hoa là con của Đại lão gia cùng Hàn di nương, phần lớn mọi người đều lộ ra thần sắc tiếc hận, có thể thấy được Hàn di nương rất được yêu quý trong thôn, nhưng Đại lão gia thế lớn, bọn họ cũng không dám nhiều lời.

 

Lúc này, có một hài tử nhìn thấy một vị nông phụ mặc thô y đang đi ra từ một bên bờ ruộng liền hô lớn: “Thím Kim, nhà thím có khách kìa!