Editor: Thanh Việt
Tiên Y bình tĩnh lại, dù kiếp trước xem nhiều phim nhưng cũng chưa bao giờ có tình huống thế này. Một thiếu niên quyến rũ diễm lệ, khóe miệng hắn đang cười, tay lại thành thục xử lý thi thể. Tiên Y nhắm chặt mắt, nhịn cơn buồn nôn trong ngực xuống, nghe tiếng lưỡi dao xoẹt qua da thịt trong đêm rất rõ, tiếng các khớp xương đứt lìa. Đôi mắt nàng nhắm nghiền, tai cũng bị nàng che lại, nhưng mũi lại không thể không hít không khí nên nàng đành phải hít vào rất nhiều không khí mang mùi máu tanh. Tiên Y bị mùi gay mũi này hun choáng váng đầu óc, muốn ngã xuống đất mấy lần. “Thế nào? Mới có mùi máu thế này đã chịu không nổi?” Tiên Y vừa mở mắt đã thấy gương mặt thiếu niên dính đầy máu, một thân bạch y của hắn loang lổ vết máu, những vết máu đó như những đoá hồng mai nở rộ, yêu dị đến gai người. Tiên Y bất chấp người này nhìn chật vật thế nào, nàng che bụng quay đầu nôn mửa, đến mức như muốn ói cả mật xanh mật vàng, nàng tái xanh mặt ôm bụng, nước mắt rơi đầy mặt nhưng vẫn không hết buồn nôn. “Chỉ ói thôi à?” Kim Phong Hoa nhìn Tiên Y không e dè cởi bỏ lớp ngoại bào, chỉ mặc trung y đứng trong gió lạnh. Hắn như không cảm thấy lạnh, ném ngoại bào lên đám thi thể kia, đi ra ngoài trực tiếp rút một chiếc khăn từ tay áo Tiên Y, cười nói: “Nhưng ngươi đúng là không như ta nghĩ, những nữ tử khác thấy cảnh này sợ đã chết ngất ngưởng.” Lúc này Tiên Y rất muốn ngất đi cho rồi, nhưng nàng tin nếu mình thật sự ngất ở đây sợ rằng Kim Phong Hoa sẽ không thèm đem nàng về, vậy thì sáng sớm ngày mai tin nàng tự dưng té xíu ở Tử Sơn đình sẽ truyền khắp Kim phủ. Lúc đó cho dù nàng có mẫu thân Trần thị là người đứng trên đỉnh, xem tâm tình của Đại phu nhân mấy hôm nay chắc chắn nàng sẽ phải ăn vài bản tử, thanh danh từ nay về sau cũng bị huỷ. “Chậc chậc, thật đáng thương.” Kim Phong Hoa duỗi tay nắm lấy cằm Tiên Y, cưỡng ép nàng đối diện với chính mình, lại dùng khăn của nàng xoa khoé miệng rồi mới nói tiếp: “Đây mới chỉ là mở đầu thôi, ngươi cố gắng quen dần đi nhé.” Dạ dày Tiên Y lại tiếp tục kêu gào nhưng nàng cố gắng ép cơn nôn khan đang dâng lên họng xuống. Có vẻ Kim Phong Hoa rất hài lòng biểu hiện của nàng, không thèm quan tâm đến mùi chua trong miệng nàng, cúi đầu hôn như chuồn chuồn lướt nước. Nụ hôn này rất giống nhà hàng xóm kiếp trước của Tiên Y làm khi khen ngợi chó nhà họ. Kim Phong Hoa không chờ Tiên Y nói gì đã nắm tay nàng chậm rãi đi đến đống xác chết, Tiên Y năm lần bảy lượt bị kích thích, tự nhéo vào người mình mới có thể tỉnh táo mà không quỳ xuống. Kim Phong Hoa không quan tâm nàng lắm, tự mình lấy một cái xẻng từ trong đình ra, dùng tốc độ kinh người đào một cái hố không lớn nhưng khá sâu. Tiên Y nhìn hắn ném thi thể xuống hố, sau đó hắn xoay người dùng đôi tay đẫm máu túm lão thái giám già chưa kịp phanh thây, đắc ý hỏi nàng: “Ngươi biết hắn là ai không?” Tiên Y liếc mắt nhìn lão ta một cái, thấy một bộ dạng chết rất xấu xí liền quay đi, lắc đầu. “Đúng rồi, ngươi chỉ là một nô tỳ trong nội trạch thì sao biết Long Hành vệ là gì.” Kim Phong Hoa cười tự giễu, sau đó giải thích: “Long Hành vệ là một tổ chức hộ vệ bí mật nhưng chỉ toàn hoạn quan, là người thân cận nhất bên cạnh Hoàng đế. Chỉ tiếc những năm gần đây vị thế của hoạn quan rất cao, Hoàng đế cũng có chút khó khống chế được bọn chúng, mà người này…” Tiên Y nhìn Kim Phong Hoa xách cái xác của lão hoạn quan như xách cổ gà, cái xác đó trong tình trạng bị đưa lên không trung, giống như đang run rẩy hoảng loạn, nhìn mà rợn người. “Chắc ngươi từng nghe Đại phu nhân nhắc tới Thôi công công.” Kim Phong Hoa trực tiếp dùng tay kéo y phục Thôi công công ra, rất quen thuộc sờ soạng trên dưới. (Thanh Việt: nếu như xác chết mà biết nói, chắc chắn lão ta sẽ nói: “Ai nha, sao lại sờ người ta như vậy trước mặt người khác, thật xấu hổ quá!”) Ký ức trong đầu Tiên Y vốn đã phai nhạt lại chậm rãi kéo về, lúc Đại lão gia được lên chức hình như đã từng nói qua với Đại phu nhân về người này. Vậy chắc hẳn là tâm phúc của Hoàng đế rồi. “Hắn là Đô đốc cấp cao nhất của Long Hành vệ, cũng là người kìm kẹp Hoàng đế sâu nhất. Bây giờ ta giết hắn rồi, sợ rằng Hoàng đế cũng cảm tạ ta ít nhiều.” Kim Phong Hoa lục soát ra một tấm da dê từ trên người tử thi, mấy bình thuốc nước và một số quyển sách mỏng, suy nghĩ một lát liền ném thi thể đó qua một bên. Hắn chỉ cảm thán một câu “Đáng tiếc kiếm của ta vẫn phải gặp máu”, rồi cắt đầu lão thái giám xuống. Trừ đầu, các bộ phận khác của lão thái giám bị phanh ra rồi ném vào hố, Kim Phong Hoa lấy một lọ thuốc nước ra đổ vào cái hố đó, chỉ chốc lát sau một mùi tử thi gay mũi bốc lên, mùi máu xộc thẳng vào mũi Tiên Y, nàng vội vàng che miệng và mũi lại rồi lui ra sau mấy bước. Còn tên biến thái Kim Phong Hoa lại giống như đây là hương vị rất quen thuộc với hắn, không những không sợ mà còn hưởng thụ nheo mắt, hít sâu một cái. Một lúc sau không khí dễ thở hơn, Kim Phong Hoa có chút tiếc nuối lấp hố đất đó lại, sau đó quay người đi đến trước mặt Tiên Y, đưa cho nàng một cái lọ khác: “Làm đi, một vết máu trên đất cũng không được để lại.” Tiên Y cố cử động ba lần mới có thể đưa cánh tay run rẩy lên, cố gắng cắn lưỡi cầm lấy chai thuốc, sau đó dưới ánh mắt của Kim Phong Hoa, trong ánh nến mỏng manh dùng thuốc nước xóa bỏ những vết đen, kể cả vết máu nhỏ. Sau khi kiểm tra một lần, chắc chắn không lộ ra sơ hở thì trời đã gần sáng, lưng áo Tiên Y đã sớm mướt mồ hôi lạnh, trung y dính sát trên sống lưng của nàng. “Ngươi thực thông minh, rất hợp ý ta, vậy thì… Sau này ta sẽ không bạc đãi ngươi. Ngươi về trước đi.” Kim Phong Hoa vẫy tay, Tiên Y thấy vậy liền hành lễ với hắn xong liền trở về không chút lưu luyến. Trong đầu nàng vang vọng mãi lời cuối cùng của Kim Phong Hoa, nàng cảm giác trong lời của hắn có ẩn ý gì đó, nhưng nghĩ mãi cũng không đoán ra được. Lăn lộn một đêm, bị dọa đến mệt, chưa đến nửa ngày Tiên Y đã sốt cao, sau đó nàng được đưa ra khỏi chính phòng, về nhà nghỉ ngơi. Bệnh của nàng tới rào rạt, liên tục sốt cao ba ngày như bị thiêu, đến nỗi làm Trần ma ma sợ hãi. Đại phu nhân cũng phái nhiều người dò hỏi, tìm đại phu nổi danh trong kinh thành đến xem bệnh. Sốt vừa lui, bệnh lại đến, đi chậm như kéo tơ, nàng nằm trên giường nửa tháng cũng chưa xuống giường được, cả người tiều tuỵ không ít. Các nét tròn trịa trẻ con trên người Tiên Y cũng biến mất hết, cả người xem như lột xác thành thiếu nữ. Nửa tháng này, chẳng những Kim phủ bị nháo tới gà bay chó sủa vì chuyện của Tào di nương mang thai, mà ngay cả triều đình cũng hỗn loạn không ít. Đầu tiên là không thấy bóng dáng Thôi công công Long Hành vệ đâu, tiếp đó là chuyện nội đấu của Long Hành vệ vì vị trí Đô đốc, làm chết không biết bao nhiêu người, cuối cùng lại bị một tiểu thái giám không biết tên đoạt lấy. Nhưng không may là tiểu thái giám nay trong cung lại đột tử, vì thế Long Hành vệ lại một lần nữa lâm vào khủng bố. Thậm chí cả người đang ốm đau như Tiên Y cũng biết được từ miệng của ma ma đưa cơm, khoảng thời gian này thường xuất hiện không ít thị vệ mặc khôi giáp đi tới đi lui trên đường. Nếu nói lúc trước Tiên Y không biết chuyện gì của Long Hành vệ và cái được gọi là Đô đốc thì giờ nàng đã biết được một số chuyện. Chắc là Long Hành vệ giống thời Đông Hán nàng xem trên tivi ở kiếp trước, mà Đô đốc ở thời Đông Hán gọi là Xưởng công, Long Hành vệ không đến mức rực rỡ như Đông Hán nhưng cũng không kém xa. Hoàng đế Phái quốc từng dùng Long Hành vệ làm một vài việc bí mật cho mình, như là giám thị quan viên triều thần, hay là ám sát phản tặc, thậm chí còn có một số vị Hoàng đế có thể thượng vị ít nhiều cũng liên quan đến Long Hành vệ. Nhưng có lợi ắt có hại, Hoàng đế đã tới tuổi trung niên, mắt nhìn một đám hoạn quan như vậy nhưng lại không có cách khống chế toàn diện được, lại không ngờ Thôi công công là nhân vật được vị Hoàng đế kia kiêng kỵ nhất lại chết trong tay thiếu niên Kim Phong Hoa mới mười mấy tuổi, còn chết rất oan uổng, vô thanh vô tức mà chết. Không hề ít người bên ngoài tìm kiếm Thôi công công, cũng không ít người trong cung đến chỗ của Thôi công công tìm manh mối, ngay cả một vài nhà quyền quý cũng mong tìm được ít dấu vết để sau này chiếm được tiên cơ. Vì họ không biết việc Kim Phong Hoa đã làm nên nửa tháng này Kim gia tĩnh lặng như nước, không có một chút cháy lan đến, ít nhất Tiên Y không thấy Đại phu nhân có gì khó nói, nhưng tính tình bà ta ngày càng kém đi, bệnh đa nghi cũng ngày càng nặng, Tiên Y rất hoài nghi hình như bà ta đang đến thời kỳ mãn kinh. Từ khi nàng đổ bệnh sốt cao, Kim Phong Hoa không xuất hiện trước mặt nàng, cũng không đưa ra yêu cầu gì mới. Nếu không phải lúc Trần thị lau người cho nàng, nàng muốn che đậy vết xăm kia theo bản năng, nhưng lại phát hiện nó biến mất không tung tích. Nàng cứ nghĩ rằng Kim Phong Hoa quên mất mình, nhưng sau khi sức khoẻ bình phục, bệnh lui bớt, nàng hầu hạ ở chính phòng mới phát hiện Kim Phong Hoa chẳng những không tìm nàng mà cũng không xuất hiện ở viện lão thái thái. Tiên Y thoáng lưu ý tin tức một chút liền biết thì ra bệnh Hàn di nương lại tái phát, Hàn di nương té xỉu cách ngày nàng có thể xuống giường không lâu, sau đó bệnh tình vẫn chưa tốt lên, lần này bà ấy bệnh nặng hơn năm vừa rồi, mắt thấy có chút không lành. Lúc Tiên Y biết tin này không khỏi khó tin nổi, tuy Hàn di nương không đến nỗi khỏe mạnh cường tráng nhưng cũng chưa có bệnh gì quá nặng, dù lần trước bệnh nặng một chút nhưng đại phu cũng chỉ nói là bị bệnh thông thường, sao chưa bao lâu thân thể đã bị bệnh tới nông nỗi này? Đừng nói Tiên Y, ngay cả Đại phu nhân và Trần ma ma cũng lắp bắp kinh hãi. Tuy trong phủ ai cũng biết Đại phu nhân hận không thể làm Hàn di nương biến mất nhưng dù sao qua từng ấy năm, Kim Phong Hoa đã lớn như vậy nhưng bà ta chưa từng động thủ. Cho nên không thể lại động thủ với Hàn di nương vào lúc lão thái thái còn sống, lão thái cô tới làm khách, Đại lão gia vừa lên chức ít lâu, Đại thiếu gia cũng đang sắp xếp hôn sự. Dù sao bà ta không muốn người trong nhà nổi lòng nghi ngờ, thứ hai không muốn việc hôn sự của nhi tử dính đen đủi vì Hàn di nương. Lúc này Đại phu nhân không chỉ nghiêm trị một số ma ma, quản sự khinh thường di nương mà còn mời đại phu tốt nhất kinh thành tới xem bệnh cho Hàn di nương, trong lòng muốn dù Hàn di nương không khôi phục lại sức khỏe thì cũng phải chịu đựng đến sang năm. Tiên Y cũng không mong Hàn di nương xảy ra chuyện gì, nàng luôn có cảm giác Hàn di nương là lý do để người đó ở lại Kim phủ, hoặc áp chế hắn. Một khi tấm bùa áp chế mất đi, nàng cũng không dám nghĩ Kim Phong Hoa sẽ trở thành dạng nào trong tương lai.