Editor: Thanh Việt

 

Phỏng đoán thánh ý là việc đâm đầu vào đường chết, tất nhiên Đại lão gia không có lá gan đó, nên Đại phu nhân cũng tin những lời này không phải người khác tuỳ ý nói. Nếu lời này là thật, chẳng những có lợi đối với trượng phu của bà mà phụ nhân như bà về sau sẽ ngày càng có thực quyền. Đúng là thiên đại hỉ sự, lại nghĩ tới phần tặng lễ nhiều hơn năm ngoái của nữ nhi thì ý cười càng sâu, lưng cũng thẳng hơn. Trong lúc này nếu hai lão thái bà kia mà muốn giận dỗi gì bà thì cũng không thể phát tác được, một nữ nhân có nhà thân mẫu làm chỗ dựa cho dù bà bà không ưa gì mình nhưng phu quân nhất định sẽ yêu thương che chở bà. Giống như lão gia bây giờ, mặc dù lão thái thái không thích nhưng ông vẫn ở trong phòng bà mấy ngày, Tào di nương được sủng ái kia cũng bị đá bay luôn.

 

Trừ tịch, nét mặt Đại phu nhân ngày càng tỏa sáng, chẳng sợ những lúc xử lý công việc nặng nề trong lúc Tết, cũng chẳng sợ lúc thỉnh an lão thái thái bị lạnh nhạt thì nàng cũng không để trong lòng. Ngay cả đối với Hàn di nương Đại phu nhân cũng để lộ ba phần cười, có vẻ rộng lượng hơn so với lúc trước.

 

Trong Tết, ba vị thiếu gia đến tiền viện không khó khăn như ngày thường, nên bọn hắn thường xuyên đến nói chuyện với lão thái thái. Tam thiếu gia Kim Phong Hoa vì Hàn di nương tạm thời được lão thái thái yêu thích nên liên tục xuất hiện ở hậu viện, tiện cho bọn nha đầu đang tuổi xuân xanh, hắn đi đến đâu bọn nha đầu cũng núp một góc, vẻ mặt xuân tình phiếm hồng mà nhìn lén. Ngay cả Đậu Miêu luôn ổn trọng trong viện lão thái thái cũng nghĩ biện pháp để thường ra sân, muốn được ngẫu nhiên gặp Tam thiếu gia.

 

Chuyện đó cũng không liên quan gì tới Tiên y, nàng chỉ vui vẻ xem náo nhiệt, nhưng nàng chưa từng nghĩ một chuyện náo nhiệt cuối năm lại chậm rãi thay đổi cuộc sống của nàng ở Kim phủ.

 

Vừa qua năm mới, Đại phu nhân mang theo vẻ mặt không nén được vui mừng, không chỉ Tào gia phái người tới tích cực bàn bạc chuyện hôn sự của Đại thiếu gia, mà cũng có người tới hỏi Nhị thiếu gia. Nhà thân mẫu bà cũng truyền ra tin tức Yên tỷ nhi vào cung biểu hiện rất tốt, chỉ cần con bé không gây ra chuyện gì lớn thì được ở lại trong cung sẽ không có vấn đề gì. Nếu Trần gia có một sủng phi thì nữ nhi Trần gia như bà dù có trượng phu thế nào, cũng không ai dám xem thường bà.

 

Nhưng ông trời luôn không cho người ta quá nhiều điều tốt, Đại phu nhân vui vẻ không được mấy ngày thì chỗ Đại cô nương lại truyền ra tin tức nói Đại cô nương sinh non, là một nam hài. Tiên Y cẩn thận tính ngày, đứa bé kia mới chỉ 7 tháng đã sinh non. Ở cổ đại lạc hậu có thể tưởng tượng được thân thể của nó sẽ ốm yếu ra sao, thậm chí có thể sống đến lớn được hay không cũng là chuyện khó nói. Khi nghe tin Đại phu nhân rất tức giận, chuyện nữ nhi sinh non có chút kỳ quặc, vì thế bà không màng Đại lão gia khuyên ngăn mà đùng đùng nổi giận đến phủ Hữu Tư Lang trung ngay trong lễ Tết. Đại cô gia nhìn có vẻ yên phận kia vậy mà lại giấu giếm trắc thất ngoại thất bên ngoài, nhưng ai dè tin tức bị lộ, càng không ngờ ngoại thất kia có thai. Đại cô nương tức giận, liên luỵ đến hài tử trong bụng.

 

Lần này đại phu nhân để lại Trần ma ma giữ nhà, tự mình mang theo hai đại nha đầu và Tằng ma ma đến phủ lang trung. Tiên Y vốn cho rằng chuyện này không liên quan đến mình, không ngờ Trần ma ma chờ phu nhân vừa đi đã thu xếp chọn phu gia cho Tiên Y, thậm chí mời cả mẫu thân đối phương đến nhà. Người được giới thiệu cho Tiên Y là một gã sai vặt ở tiền viện, qua mười lăm sẽ được đưa đến làm nhị chưởng quỹ của một cửa hàng trong kinh thành, cha mẹ hắn cũng là người hầu của Trần gia, có quan hệ không tồi với Trần ma ma. Lại nói năm kia phụ thân nam hài đã mất, theo phép tính nô tài, cuối năm vừa vặn hết kỳ hiếu, tuổi cũng thích hợp với Tiên Y. Hơn nữa mẫu thân nam hài này là người yếu đuối, với cá tính Tiên Y gả qua có thể khống trụ toàn gia, rất thích hợp.

 

(*) Kỳ hiếu: để tang cha mẹ trong 3 năm, trong thời gian này không được cưới hỏi, theo nhiều tài liệu còn không được lên kinh ứng thí…

 

Tiên Y đứng từ xa đánh giá người kia, vẻ ngoài không có gì khó coi, coi như anh tuấn, tạo cho người nhìn cảm giác mới mẻ sạch sẽ thoải mái, điểm này làm Tiên Y rất vừa lòng. Huống chi tâm tư hắn linh động, có chí tiến thủ, nếu không cũng không được làm chưởng quỹ ở độ tuổi này. Như vậy nếu sau này kinh doanh tốt thì cuộc sống sẽ không quá kém, huống chi mẫu thân hắn có giao hảo với Trần ma ma, nếu hai người thành thân thì hai quả phụ bọn họ ở chung nhà cũng không có bất tiện gì.

 

Cuối cùng, Tiên Y rất nguyện ý, dù sao đối với nàng mà nói tình yêu không quan trọng, hai người sống cùng nhau lâu ngày chắc chắn sẽ sinh tình, chỉ cần tương lai có những ngày tháng an lành tốt đẹp là được, cái này tốt hơn nhiều so với tình yêu đích thực gì đó.

 

Tiên Y đồng ý, Trần ma ma coi như gỡ được tâm sự, tuy rằng nô tài không báo cáo lên chủ tử là không được định thân, nhưng định hôn bằng miệng cũng được, Trần ma ma chờ ngày nào đó tâm tình Đại phu nhân tốt hơn chắc chắn sẽ nhắc tới. Tiên Y đánh giá lực ảnh hưởng của mẫu thân nàng với Đại phu nhân, nghĩ rằng chắc khi nàng mười tám sẽ được gả đi. Có hôn phối hay không cũng không ảnh hưởng gì đến tâm trạng Tiên Y, nhưng nàng không nghĩ gì, người xung quanh lại bắt đầu nhìn nàng bằng ánh mắt ám muội, đặc biệt là Tú Châu. Kể từ sau lần Tiên Y giúp nàng ta, lại biết nàng đã định chung thân với một gã sai vặt, không làm thiếp của người ta thì nàng ta càng đối đãi thân mật với Tiên Y hơn, ngày thường mang chuyện này ra trêu Tiên Y, Tiên Y thấy không sao cả, cùng lắm giả làm bộ thẹn thùng rồi thôi. Bọn nha đầu trong viện trừ Tuyết Song còn nhỏ tuổi, Vân Song hâm mộ, Lộ Song không để ý, Vũ Song lại không có biểu hiện đặc biệt, chỉ ngày càng thêm trầm mặc.

 

Đại phu nhân ở phủ Lang trung ba ngày chưa về, cũng may trong phủ có Trần ma ma chống đỡ, Đại lão gia tấn chức Hình bộ Lang trung mà càng thêm bận rộn. Nhưng vì nữ chủ nhân không có trong phủ, vốn ông định mời đồng liêu đến nhà dùng tiệc rượu cũng phải lùi lại. Không có Đại phu nhân đè trên, Đại lão gia lại bắt đầu ôm ấp các di nương, mà tôn nữ của lão thái cô lúc đầu còn làm bộ nhã nhặn lịch sự, chậm rãi lại lộ ra bản tính, mỗi ngày đều kiếm cớ tiếp cận Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia, cực kỳ khinh thường Tam thiếu gia của Hàn di nương được tổ mẫu nàng ta nhìn trúng. Người này ngoài là đích nữ họ hàng xa ra lại chẳng có tài gì, đừng nói Tiên Y, thua kém ngay cả Tú Châu.

 

Cũng may vị cô nương này không dám đến tiền viện làm ầm ĩ, lão thái cô lại muốn gả Mạnh Huệ Lam cho gia đình trong kinh nhưng chưa từng nghĩ gả cho nhi tử của Đại phu nhân. Vốn dĩ bà vừa mắt Kim Phong Hoa nhưng tôn nữ lại không chịu phối hợp, bà chỉ có thể dùng lời buộc nàng ta. Tú Châu thấy Mạnh Huệ Lam muốn hướng tới Đại thiếu gia nên càng không cam lòng yếu thế, hơn nữa nàng ta lại có ưu thế là nô tỳ trong phủ, trải qua chuyện bị Tiên Y phát hiện nên dù thái độ nhiệt tình cũng không vượt quá quy củ, ngược lại càng làm tên Đại thiếu gia chú ý nàng ta hơn, làm nàng ta mừng đến nỗi cả ngày không khép miệng được.

 

Chỉ tiếc ngày lành không được bao lâu, Đại phu nhân ở nhà thông gia vài ngày liền đưa đại nha đầu và ma ma vội vã hồi phủ, vốn bà đã khó chịu vì chuyện của nữ nhi, ai dè vừa đặt mông chưa kịp uống chén trà nóng đã nghe bên ngoài báo Tào di nương có hỉ.

 

“Đều là hồ ly tinh!” Đại phu nhân ném cái ly trong tay, Trần ma ma đang muốn khuyên bảo lại thấy Tằng ma ma bước lên vài bước, giống như đang chặn Trần ma ma lại. Bà ta khuyên nhủ Đại phu nhân vài câu, phu nhân thế mà không hề tức giận, không đuổi Tằng ma ma ra ngoài.

 

Tiên Y đứng một bên nhìn về phía mẫu thân, thấy bà nhìn nàng lắc đầu, tất nhiên trong này có gì mờ ám nhưng không thể giải thích cho nàng ngay.

 

Đại lão gia nghe tin liền trở về trấn an Đại phu nhân, biết chuyện Đại phu nhân đã cho ả ngoại thất kia một chén thuốc phá thai, rồi gọi người bên ngoài đưa đi không khỏi nhíu mày, nhưng cũng chưa nói gì, chỉ nói ông ta vừa thăng quan và chuyện Hoàng đế quyết tâm đuổi Trung Thư Tỉnh. Tiên Y chưa nghe rõ đã bị đuổi ra ngoài, chỉ nghe được mấy chữ, hình như là liên quan tới Thôi công công trong cung, vị Thôi công công này hẳn là tâm phúc bên người Hoàng đế.

 

Đêm nay Tiên Y không phải trực đêm, mẫu thân nàng cũng chưa về, nàng nằm trên giường một mình lại nghĩ đến thái độ sáng nay của Đại phu nhân đối với Tằng ma ma thì không khỏi lo lắng bà ta sẽ thay thế vị trí của mẫu thân. Nàng hiểu nếu Đại phu nhân đưa mẫu thân mình đi nhất định sẽ không có chuyện như vậy với ngoại thất kia, ít nhất sẽ chờ ả ta sinh hạ hài tử mới xử trí. Nhung sự tình đã như vậy, dù phu gia Đại cô nương có khoảng cách với Kim gia thì cũng không có cách nào cứu vãn nữa.

 

Trằn trọc một lúc, Tiên Y nghe tiếng gì đó, lúc đầu còn nghĩ là mấy con chuột náo loạn, nhưng nếu nghe kỹ sẽ thấy tiếng đó phát ra trên nóc nhà. Tiên Y duỗi tay mặc ngoại sam chỉnh tề, trong lòng càng bất an, nàng quấn chăn nghĩ cách đối phó, lại lấy khăn che mũi phòng ngừa vạn nhất. Đúng lúc nàng nghĩ chỉ là thần hồn nát thần tính thì cửa sổ bị người mở ra, người kia cố tình không che giấu tiếng động, ngã thật mạnh xuống đất, phát ra tiếng kêu rên, giọng người đó không hề tin tưởng nói: “Ngươi lại làm như vậy?”

Tiên Y run run, giọng nói này có vài phần tương tự với giọng nói ở Thiên Phụng Quan.

 

“Tha cho ngươi một mạng, đi về nói với chủ tử nhà ngươi, nếu có hứng thú thì tự đến tìm ta.”

 

Tiên Y cảm thấy trước mắt như tối sầm lại, giọng nói vừa vang lên rất quen thuộc, là Kim Tam thiếu Kim Phong Hoa.