Hôm sau là ngày đi làm chính thức, Đông Phương thay quần áo bảo an, được Tống Trình dẫn đi làm quen hoàn cảnh trong công ty.

“Phòng bảo an, phòng quản lí, khu vực phụ trách ngươi đều đã rõ đi?”

“Hừm, cũng nhớ sơ sơ rồi.”

“Tốt lắm, tạm thời ngươi phải chịu oan ức rồi, sau đó ngươi có thể gọi tất cả bảo an đến đây, ta sẽ tuyên bố bổ nhiệm ngươi làm đội trưởng.”

“Cái gì?! Ngươi cho ta quản?”

Đông Phương kinh ngạc hỏi.

“Đó là dĩ nhiên, đây là ý của ông chủ.”

Tống Trình nói xong câu này đột nhiên im lặng, còn liếc mắt ra hiệu cho Đông Phương. Đông Phương hiểu ý, ngẩng đầu nhìn thấy có một người đang đi tới, cả thân âu phục, rõ ràng là địa vị không thấp.

“Trương tổng.”

Tống Trình vừa chào hỏi vừa nhường đường, Đông Phương cũng nhanh chóng né qua một bên. Họ Trương kia dường như không muốn tha cho bọn họ, đi tới bên ngừoi Đông Phương, quan sát chốc lát, sau đó dùng hai ngón tay lấy từ trên vai đn xuống một sợi lông màu trắng, dùng ngữ khí trách cứ nói

“Có lông mèo, đừng tưởng rằng làm bảo an thì không cần để ý đến dáng vẻ, ngươi sẽ khiến khách hàng đánh giá công ty chúng ta thế nào?”

Tống Trình vội vàng điều đình

“Xin lỗi ông chủ, hắn vừa đến làm ngày đầu tiên, rất nhiều chuyện ta vẫn chưa nói với hắn.”

Nam nhân quét mắt qua Tống Trình

“Chuyện không to, nhưng muốn tuyển bảo an cũng phải thông qua ta.”

“Ta hiểu được, bất quá người này là Trần tổng muốn tuyển vào.”

“Trần tổng?”

Tống Trình ý thức được mình vừa lỡ miệng, vội vàng nói

“Hắn tên Đông Phương, lúc trước Trần tổng tuyển hắn, nhưng vì có chút vấn đề nhân sự chưa xử lí xong nên hắn mới nhận việc trễ hai tháng.”

“Hắn làm sao vào đây ta mặc kệ, có phải là Trần tổng tuyển không ta cũng không có hứng biết, bất quá, sự việc như vậy ta cũng không muốn thấy lần nữa, ngươi đừng quên tư cách của mình.”

Người kia rõ ràng muốn mượn chuyện này để nói chuyện khác, tiêu diệt uy phong của Tống Trình.

“Sorry, sau đó sẽ không phát sinh.”

Tống Trình gật đầu nói.

Chờ nam nhân kia đi xa, Đông Phương không nhịn được hỏi Tống Trình

“Vậy đó là ông chủ của ngươi à? Ông chủ ngươi chẳng lẽ không phải ngừoi đã đụng ta?”

Tống Trình nhỏ giọng

“Ông chủ của chúng ta gần đây gặp chút vấn đề, cho nên tiểu nhân đắc thế. Ta không ưa những người như thế, mỗi lần nhìn thấy khách hàng hắn đều nói: Xin chào, ta là ông chủ của công ty này, chuyện nơi này đều do ta làm chủ. – Chính là không nói hai chữ thay quyền.”

Đông Phương không thèm quan tâm những chuyện này, mở miệng hỏi hắn ta

“Ta không rõ giữa các ngưoi xảy ra chuyện gì, không can thiệp đến công việc của ta là tốt rồi.”

Bảo toàn công việc cũng không có gì là khó, hơn nữa những bảo an kia cũng đã quen việc, Đông Phương chỉ cần một hai tiếng kiểm tra công việc thay ca một lần, ngày đầu tiên thuận lợi trôi qua.

Về đến nhà, Đông Phương dùng một cái chậu lớn đựng nước ấm. Còn chưa chờ nước đầy, Trần Tiêu cao hứng đi tới, thăm dò độ sâu cạn của chậu, rầm một cái nhảy vào trong.

Đông Phương nhìn Trần Tiêu nói

“Đều là do tiểu tử ngươi đi khắp nơi cọ lông, hại ta bị nói. Không biết…cạo hết lông ngưoi sẽ thành bộ dạng gì?”

Chính lúc này, điện thoại Đông Phương vang lên, cầm điện thoại lên, hoá ra là anh em hẹn hắn đi uống vài ly, vừa lên tiếng liền không khách khí chất vấn Đông Phương

“Này tiểu tử, sao ngươi bắt điện thoại chậm vậy? Có phải đang cùng bạn gái…”

“Không có a, ta đang tắm cho mèo.”

“Nối dối, thành thật khai báo, có phải đang yêu?”

“Lăn đi, ta làm sao lại chơi nhân thú chứ.”

Mẹ nó, làm cũng làm, còn không chịu thừa nhận. Trần Tiêu ngồi trong chậu nghe thấy có chút tức giận ngoắc ngoắc đuôi, từ trong nước nhảy ra. Không nói tới cũng quên mất, lần trước cứ như vậy bị ăn, oan cũng kể siết, ấm ức khỏi nói. Hắn xoay người nhìn Đông Phương đang nói chuyện điện thoại, vẩy vẩy nước trên người.

“Ngươi không đến uống rượu à?”

“Ngày hôm nay không được.’”

“Kia hôm nào rảnh ta sẽ liên lạc.”

Đông Phương quay đầu lại, con mèo không còn trong chậu.

“Này, Bạch Gia Hắc, ra đây mau.”

Đông Phương gọi hắn, hắn muốn lần theo dấu nước trên mặt đất để tìm tới Trần Tiêu, thế nhưng Trần Tiêu đã sớm tiên liệu được, làm khắp nơi đều là nước.

“Con mèo nhỏ mau ra đây!”

Đông Phương nhìn dứoi đáy giường, không thấy.

“Nếu không ra tối nay liền không được ăn cơm.”

Đông Phương bắt đầu mê hoặc, trong phòng đến một âm thanh cũng không có, chiêu này thất bại.

“Mẹ kiếp, ngươi không sợ lão tử ta đem ngưoi ném đi thật xa sao? Hoặc là bán ngươi cho ngừoi xấu, ngươi cũng biết, mèo là người bạn tốt mà, lông mèo có thể làm bút lông, thịt mèo có thể nấu ăn…”

Đông Phương vừa nói vừa vém rèm cửa sổ, phía dứoi chẳng có gì cả.

Đùa bỡn khiến Đông Phương xoay vòng vòng, Trần Tiêu vui thầm trong lòng, không để ý, hắt hơi một cái.

Thanh âm này không thể tránh được lỗ tai Đông Phương, hắn đi đế trước tủ tv, Trần Tiêu quả nhiên trốn ở khe hở bên cạnh tủ tv.

“Đi ra đi.”

Đông Phương vỗ vỗ chân ra hiệu Trần Tiêu lại đây.

Trần Tiêu lười biếng duỗi người, trước tiên nhảy tới hộc tủ, sau đó bò lên đùi Đông Phương.

“Lúc này mới ngoan.”

Đông Phương biểu dương nói.

Ngoan ngoan cái đầu a. Trần Tiêu nghĩ, lộ ra nụ cừoi tà ác, bắt đầu ầm ầm quăng cả ngừoi đầy nước.

“Được, được, xem như ngươi lợi hại, trước tiên phải tắm cho ngươi xong đã.”

Đông Phương xách hai cái chân trước của Trần Tiêu lên, đem hắn tới chậu nước, sau đó chà sữa tắm lên người Trần Tiêu. Cả người Trần Tiêu đầy bọt trắng, không lộn xộn nữa, mà rất chăm chú nhìn động tác của Đông Phương, không có uy phong dĩ vãng thế nhưng lại rất đáng yêu.

Mỗi lần Đông Phương xoa đến cằm của hắn, hắn liền thích ý nhắm mắt lại. Sau đó Đông Phương dùng nước gội sạch sữa tắm trên người Trần Tiêu, lấy khăn lông bọc hắn lại, mang đến giường, giúp hắn lau khô.

Trần Tiêu cũng phối hợp, thỉnh thoảng lắc lắc ngừoi, đến khi không còn giọt nước nào trên người Trần Tiêu, Đông Phương mới dừng tay, vứt khăn mặt qua một bên. Vì mới tắm xong nên lông mèo chưa khô hẳn mà còn dính sát trên người, nhìn qua thấy nó thật nhỏ, chỉ có đôi mắt thật to, sáng nháy, đôi tai dựng thẳng lên, đuôi tình cờ vung lên, nghịch ngợm. Trên người nó cũng không có mùi khó ngửi, thay vào đó là mùi thơm thoang thoảng.

Nhìn con mèo nhỏ như vậy, Đông Phương không nhịn được bản tính trẻ con, ôm hắn, cắn trên trán hắn một cái.

Động tác tuỳ ý này lại làm cho Trần Tiêu choáng váng một chốc. Hắn đã tiếp xúc qua nhiều nữ nhân như vậy, nhưng vẫn là lần đầu tiên bị nam nhân hôn trên mặt. Sau đó hắn giống như bị uỷ khuất mà lấy móng vuốt mò trán, vừa phát ra âm thanh ùn ục.

“Không sai biệt lắm, ngươi cứ cọ tiếp đi.”

Xoa nắn con mèo nhỏ một hồi, Đông Phương đặt nó lên giường, mở máy tính ra.

Nằm lỳ trên giường, Trần Tiêu nhìn thấy Đông Phương châm điếu thuốc, mở ra web quán cơm Sel, bắt đầu điều tra tư liệu

Cuối cùng, Đông Phương dừng tại một tấm hình của Trần Tiêu. Hắn ngửa về phía sau, đem chân đặt lên bàn, mở miệng nhả ra vòng khói, sau đó tự nhủ

“Người này đến tột cùng là có đùa giỡn ta không? Hay là có mưu đồ khác? Trên trời rơi xuống đĩa bánh, làm gì có chuyện tốt đến vậy?”

Lúc này Trần Tiêu trên giường có chút thương cảm xoay người, hắn nên giải thích cùng ngừoi kia thế nào đây?

Bất quá, bây giờ không phải thời điểm lo lắng về chuyện này, ngày mai hắn còn chuyện quan trọng hơn phải làm.

Ngày thứ hai, Đông Phương đến công ty, thay xong quần áo bảo an, đem balo và quần áo bỏ trong ngăn kéo.

“Ô, đến?”

Có đồng sự chào hỏi hắn.

“Hừm, tới đây, đường trong công ty ta còn chưa quen, ta chờ ngươi, chúng ta cùng đi.”

Đông Phương đáp.

Một lát sau, mọi người ra khỏi phòng nghỉ, cánh cửa tủ Đông Phương bị ngừoi bên trong đẩy nhẹ ra. Trần Tiêu cẩn thận nhô đầu ra, meo một tiếng, sau đó điểm mũi chân đi ra khỏi phòng.