Không biết có phải do những lời xui xẻo của Mã Vĩ Biện hay không, buổi tối lúc ngủ, Trần Tiêu liền nghe dưới lầu có tiếng mèo đang gọi

“Meo”

Một con mèo đang gọi

“Meo nha ”

Quần mèo đáp lại

“Meo nha nha”

Âm thanh tan nát cõi lòng.

Ngay sau đó, từng tiếng thê lương, bi tráng, bao hàm tình ý kêu lên liên tục.

Quả nhiên là mùa xuân đến a! Tại sao trước đây mình lại không chú ý? Trần Tiêu bò lên giường chuẩn bị ngủ. Nằm úp sắp một hồi thì thấy buồn tiểu, bò lên nhà vệ sinh hai lần lại chỉ tè một ít.

Đông Phương nhìn hắn dằn vặt, ý vị thâm trường liếc nhìn hắn, sau đó cảm khái một câu

“Đối với người, một năm kế sách ở chỗ xuân, đối với mèo, một năm kế sách ở chỗ gọi xuân”

Sau đó hắn dùng tay kẹp cổ Trần Tiêu lại, đe doạ nói

“Tiểu tử, ngươi đừng gây thêm phiền phức cho ta.”

Trần Tiêu lườm hắn một cái, ngươi sao lại so sánh ta với động vật? Ta sao có thể không khống chế được chính mình?

“Được rồi, ngủ đi.”

Đông Phương nghiêng người tắt đèn.

Trần Tiêu nằm bên cạnh hắn, cố gắng loại bỏ các loại tạp niệm trong lòng. Buồn ngủ kéo tới, từng chút từng chút câu người đi xa.

Trần Tiêu bắt đầu nằm mơ, mơ đến đang ngồi trên du thuyền của mình, thuyền ở trên biển, hơi mặn theo gió biển thổi vào, thích ý vô hạn. Sóng biển từng làn từng làn nhộn nhạo, mang cho hắn cảm giác thoải mái. Trong chớp mắt, sét đánh giữa bầu trời, bão tố kéo tới. Dưới tình thế cấp bách, Trần Tiêu bắt được một cột buồm, trên dứoi chập trùng, không biết vì sao, tư thế như vậy không khiến hắn khó chịu, trái lại có một tia thích ý.

“Mèo chết! Ngươi liền làm chuyện xấu!”

Một tiếng sét vang lên, Trần Tiêu mở mắt ra, nhìn thấy Đông Phương đang tức giận nhìn chính mình. Mà chính mình đang dùng hai chân trước câu vào cẳng tay Đông Phương, trên dưới ma sát hạ thể, bị Đông Phương doạ, bắn…

“Đệt!”

Đông Phương mắng một tiếng, lấy khăn giấy bắt đầu chùi, sau đó vào nhà vệ sinh rửa tay.

Trần Tiêu tự biết đuối lý, chạy xuống giường, uỷ khuất quay đầu lại liếc mắt nhìn Đông Phương.

Cơn giận còn sót lại, Đông Phương giơ gối

“Thật nên đem ngưoi đi thiếng!”

Trần Tiêu gãi gãi lỗ tai.

Mẹ nó, quy luật thiên nhiên thật sự không thể thay đổi, này cũng không phải lỗi của ta, đều tại mùa xuân gây hoạ.

Sau sự xuất hiện của sự kiện này, về sau Trần Tiêu đã bị Đông Phương đá vào lãnh cung, một lần nữa quay lại hộp giày.

Hơn nữa Trần Tiêu phát hiện, mấy ngày nay Đông Phương có chút khác thường, thường hay mất tập trung.

Nếu chủ nhân tâm tình không tốt, Trần Tiêu thức thời cũng không chọc đến hắn.

Thứ ba, Đông Phương phá lệ không đi làm, ở nhà lười biếng ngủ cả ngày.

Đến ba giờ chiều hắn mới rời giường, sau đó bắt đầu thu dọn phòng, Trần Tiêu ngồi xổm ở góc tường nhìn hắn đi qua đi lại, có chút ngạc nhiên. Lẽ nào tên lưu manh này đổi tính? Cũng biết chú ý vệ sinh?

Dọn rác, lau bàn, quét nhà cuối cùng còn tự tay nấu ăn, thế nhưng lúc làm những việc này Đông Phương có chút mất tập trung.

Lúc này tiếng gõ cửa đúng lúc vang lên, Đông Phương mở cửa.

Đứng ngoài cửa là một nam nhân, tầm tuổi Đông Phương, da dẻ rất trắng, mang mắt kính, bộ dạng có chút câu nệ.

“Đến, vào đi, không cần thay giày, trong nhà loạn cực kì.”

Đông Phương vừa nói vừa kéo người vào.

Trần Tiêu đã sớm biết Đông Phương là một đồng chí, nhưng hắn không nghĩ tới tiểu tử kia lại quang minh chính đại mang ngừoi về nhà. Hắn khom người một cái, vẫy vẫy đuôi, meo một tiếng, kêu lên một tiếng phi thường không thân thiện (tha thứ cho đứa nhỏ này đi, nó vẫn nghĩ nó là một con ngừoi), doạ mắt kính nhảy dựng lên.

Đông Phương vội vàng giải thích

“Ta nuôi mèo, rất nghe lời, không cắn ngừoi…”

Mắt kính ừ một tiếng, ngồi trên salon. Trần Tiêu lại nhảy ra đó, nhìn khắp 360 độ tên mắt kính, mắt kính bị nhìn đến dựng hết lông

“Mèo này…”

“Đừng động nó”

Đông Phương nói chuyện, gắp đồ ăn cho mẳt kính, quay lại uy hiếp Trần Tiêu

“Nếu hôm nay ngươi phạm tội, ngày mai ta sẽ đem ngươi đi bệnh viện làm.”

“Ngươi cái tên tiểu tử trọng sắc khinh bạn.”

Trần Tiêu thầm nghĩ, tàn nhẫn trừng Đông Phương cùng mắt kính kia một cái, bụng kêu vài tiếng, cơm cũng không muốn ăn liền chạy đến ngồi dưới chân hai người.

Ăn cơm không phải vấn đề chính, hai ngừoi vừa ăn vài miếng liền bắt đầu tán gẫu, mắt kính kia rất kiệm lời, phần lớn là Đông Phương nói. Trò chuyện cũng khá tốt, Đông Phương liền trực tiếp vào chủ đề, nhẹ nhàng cúi ngừoi xuống. Trần Tiêu chỉ cảm thấy ánh đèn trên đầu tối sầm lại, hai bóng người tụ thành một đoàn. Hắn có chút phẫn hận cũng có chút bất đắc dĩ dùng móng vuốt cào cào gỗ, sau đó thở dài.

Âm thanh quần áo được cởi ra, thỉnh thoảng cũng có tiếng thân thể ma sát.

“Chờ đã, ta còn chưa chuẩn bị sẵn sàng..”

Mắt kính lúng túng

“Này cần chuẩn bị gì? Theo cảm giác là được rồi.”

Đông Phương nói với hắn.

Tình huống tiếp tục phát triển, Trần Tiêu dùng móng vuốt che lỗ tai, bất đắc dĩ lỗ tai quá lớn, móng vuốt quá ngắn, vẫn nghe được âm thanh hôn môi.

Không bao lâu, hai người liền lột sạch, lên giường. Trần Tiêu rốt cuộc không nhịn được bò từ dưới sopha ra ngoài, tàn bạo nhìn vào mắt kính kia đang chiếm lấy vị trí hắn thường nằm.

Đến khắc cuối cùng, mắt kính lại đột nhiên ngừng động tác, sắc mặt ngày càng tái nhợt.

Đông Phương cũng phát hiện sự bất thường của hắn, ngẩng đầu lên có chút khó chịu nói

“Ngươi làm gì thế? Đừng làm ta giống như đang cưỡng gian ngưoi vậy”

Trần Tiêu không biết bọn họ đã xảy ra biến cố gì, nằm xuống đất, xem kịch hay.

“Đông ca, ta nhớ khi đó vừa chia tay Lâm Hảo, tâm tình kém đến cực điểm, lúc đó ngươi quen biết ta trong quán rượu. Không có ngươi, ta cũng không chống đỡ được đến lúc này.”

Đông Phương ngồi dậy

“Có chuyện gì nói thẳng, đừng dông dài như vậy.”

“Chuyện đến mức này, ta còn …”

Mắt kính muốn nói nhưng lại thôi.

Đông Phương nhìn mắt kính, hồi lâu mở miệng hỏi hắn

“Ngươi là nhất thời tâm tình không tốt mới đáp ứng cùng ta qua lại đi? Nhưng trên giường, ngươi lại cảm thấy không miễn cưỡng được chính mình đúng không?”

Câu nói này như một cây kim đâm vào, ngay trúng yếu điểm, mắt kính cuối đầu, không phủ nhận, xem như là chấp nhận.

Đông Phương cũng không nói, nhặt quần áo lên mặc vào, chỉ chỉ món ăn trên bàn

“Đến ăn cơm, đừng để nguội.”

“Xin lỗi, xin lỗi.”

Mắt kính cứ lập lại câu này.

“Thẻ ngừoi tốt ta đã có rất nhiều, thêm một cái của ngươi cũng không sao.”

Đông Phương lấy bia trên bàn, uống một hớp lớn

“Đừng thấy ta đáng thương, không đến lượt ngươi an ủi ta đâu.”

“Ta thấy ngươi tâm tình không tốt…cho nên…”

Đông Phương đột nhiên nở nụ cười

“Cho nên chữa lợn lành thành lợn què?”

Mắt kính thấp đầu, vẫn là câu kia

“Xin lỗi.”

“Ngươi có gì mà xin lỗi, ngừoi xin lỗi phải là ta.”

Đông Phương đột nhiên mở miệng

“Nếu như ta không thử ngươi lần này, ngươi tính cùng với ta khi nào?”

Mắt kính sững sờ không trả lời, Đông Phương liền tiếp tục nói

“Ngươi yên tâm, kì thực ta đã sớm rõ tâm ý của ngươi, là chính ngươi không biết thôi. Nói cho cùng ngươi cũng không cần hổ thẹn, nếu như là thứ ta thích dù có khó cỡ nào ta cũng phải lấy được, ta là sợ ngươi nhìn lầm tâm ý của chính mình.”

Mắt kính rõ ràng không còn tâm tình, ứng phó gắp mấy đũa, đứng dậy muốn đi, Đông Phương cũng không lưu hắn lại, tiễn hắn xuống lầu.

Trần Tiêu vừa nhìn thấy trò hay, đoán bát quái. Lưu manh quả nhiên có phương thức xử lý của hắn, nếu dây dưa không bằng cứ nhanh chóng giải quyết, đặt mình ở vị trí chủ động, không chịu bị ngừoi khác nắm trong tay.

Trong () là lời của tác giả.

Chương sau có xôi thịt:3 hí hí