Tòa nhà này nguyên bản là một nơi cực kỳ phi thường náo nhiệt, vị trí tọa lạc trên đường cũng được xem là nơi trọng yếu, chỉ sau một đêm đó liền suy sụp đến tận bây giờ, bị mọi người coi là điềm xấu.

Như thế, ở chỗ nơi tòa nhà này, chung quanh cũng dần dần lạnh xuống dưới. Cho đến hiện tại, có thể nói là một tòa cô trạch, những nhà xung quanh quả thực vắng vẻ một cách đáng thương.

Chung quanh tĩnh lặng như tờ, dưới ánh trăng, một cảnh tượng đổ nát bất ngờ lộ ra mông lung dữ tợn, lại làm cho người ta sợ hãi. Lúc này, như làm mất đi sự thần bí, trên bầu trời lại truyền ra từng trận tiếng sáo êm dịu chắc nịch, phảng phất như đàn sói quay về hướng trăng tròn cất tiếng hú, thật là dọa người.

Người người nghe thấy trong lòng đều bị kinh hồn bạt vía, tìm đường vòng mà đi.

Bỗng nhiên, trong trời đêm lại nghe thúc thúc vài tiếng, mấy đạo nhân ảnh hiện lên hết sức thần tốc, hướng về phía tòa nhà kia mà chạy đi, cực kỳ vội vàng như truy đuổi .

Tìm theo thanh âm, một đạo thân ảnh màu trắng đứng ở phía sau.

Thủy Dạng Hề ánh mắt vi liễm, tiếp tục thổi sáo tím trong miệng. Trong chốc lát, từng đạo thân ảnh chia nhau ra đứng ở bên cạnh thân nàng, đem nàng vây thành một vòng.

Nàng mỉm cười, buông sáo nhỏ trong tay, nhìn mấy người trước mặt, quần áo nhan sắc khác nhau, hồng như lửa, trắng như tuyết, xanh như cây. Nữ tử một thân bạch y này nàng tựa hồ đã gặp qua, hình như là Bạch hộ pháp ở tổ chức thần bí kia của Nam Cung Ngự Cảnh.

Xem ra, tổ chức này thật đúng là tổ chức kỳ bí. Chỉ không biết tại sao lại tới trong tay Nam Cung Ngự Cảnh. Mộc Tư Khê không phải nói là gặp sáo như gặp chủ thượng sao, như vậy phải có sáo tử kim trên người thì mới chứng minh được thân phận. Mà Nam Cung Ngự Cảnh ở trong tình huống không có sáo này lại có thể trở thành chủ thượng, trong đó quả là có chút ảo diệu .

"Người tới là người phương nào?" Nàng lên tiếng hỏi, thanh âm hàn băng không chứa một tia ôn sắc.

"Tiểu thư..." Thanh âm này lộ ra chút vẻ già dặn, tràn đầy ức chế do không được kích động cùng hưng phấn.

"Tiểu thư..." Thanh âm này trái lại là của một người tuổi còn trẻ, có chút không xác định.

Thủy Dạng Hề nhíu nhíu mày, đang muốn ngoảnh đầu lại, lại nghe một tiếng "Tam Hoàng phi?" Vang lên.

Nàng híp lại mắt, thanh âm này không phải của Trương thái y kia thì còn ai vào đây. Do dự một chút, trong lòng ngay lập tức minh bạch, đúng rồi, hắn cũng từng là một người trong tổ chức, như thế nào lại không biết âm thanh đặc biệt của sáo tử kim.

"Là ta." Nàng xoay người lại, đối mặt ba người này, ung dung lên tiếng.

"Thật là tiểu thư," thanh âm thứ nhất kia nguyên là của Tống nương, nhìn bóng lưng thì phảng phất như đặt mình vào trong mộng, bây giờ nhìn chính diện, nếu ngã là có chút không biết làm sao đứng lên. Nàng vẫn luôn luôn không tin tiểu thư lại chết như thế.

Tiểu thư nhà nàng vẫn luôn là một người bình tĩnh, bất luận đối với cái gì uy hiếp, người đều có thể tự nhiên ứng đối. Như thế nào lại có khả năng khinh địch như vậy mà đi, ông trời cuối cùng có mắt, nàng, cuối cùng đã trở về.

"Tống nương, vài năm không gặp, ngươi khỏe không?" Thủy Dạng Hề đem ánh mắt cố định ở trên người Tống nương, cười hỏi.

"Khỏe, khỏe, chính là ngày đêm tưởng niệm tiểu thư. Nay, tiểu thư cuối cùng đã trở lại. Ta vẫn tin tưởng tiểu thư cuối cùng có một ngày sẽ trở về." Tống nương đi lên phía trước, nhanh nhẹn nắm chặt hai tay Thủy Dạng Hề, sớm khóc không thành tiếng. Đau khổ tìm kiếm trong tuyệt vọng, hy vọng đột nhiên đã đến, ngược lại làm cho người ta khó xử.

"Tống nương, ta rất nhớ ngươi." Thủy Dạng Hề khẽ ôm lấy nàng, đây là lời nàng nói thật, trong năm năm qua, trừ bỏ Nam Cung Ngự Cảnh, cái tên còn lại nàng tưởng nhớ chính là bà. Dù sao, bà là thật tâm đối đãi nàng như một người thân.

Kể ra qua lại một hồi, mới ngừng lại được. Mà người chung quanh vẫn cũng chưa lên tiếng. Tuy rằng giật mình, nhưng vẫn tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận.

Thủy Dạng Hề dìu Tống nương, mới nói: "Nguyên lai, Tống nương cũng từng là người trong tổ chức này." Điểm ấy không khó đoán, nguyên nhân là bà vẫn chưa tôn xưng Nam Cung Ngự Cảnh là chủ thượng, hơn nữa bà tựa hồ cũng không biết Nam Cung Ngự Cảnh là chủ thượng đương nhiệm của tổ chức này, tình huống của bà xác nhận cùng với Trương thái y phải như nhau.

"Không sai," Tống nương lúc này mới lấy lại bình tĩnh, nói, "Lúc trước chưa hướng tiểu thư giải thích rõ về thân phận của ta chính là vấn đề đây. Tổ chức quy định, cho dù không vì người trong tổ chức, cũng không thể tiết lộ chút thông tin nào có liên quan tổ chức, nếu không cho dù chân trời góc biển cũng sẽ không được buông tha. Bất quá, tiểu thư lại là thế nào nhận được vật tôn quý nhất của tổ chức ta, sáo tử kim?"

"Không phải là của nương ta, cũng chính chủ thượng của ngươi lưu cho ta." Thủy Dạng Hề hiếm thấy được một người xinh đẹp dí dỏm cười.

“Chủ thượng của ta? Tiểu thư, chủ thượng của ta không phải phu nhân. Phu nhân cũng từng là chủ thượng sao?" Mang theo nghi vấn, Tống nương đề cao âm lượng.

"Không phải nương ta? Thì là ai? Mà ngươi lại vì sao để tâm chuyện nương ta như thế?" Thủy Dạng Hề hí mắt hỏi, vậy xem ra vấn đề trong đó ngược lại không ít đâu, Tống nương nếu ở bên người Mộc Tư Khê bảo hộ, thế nhưng không biết chuyện nàng là chủ thượng[nàng quý vì chủ thượng một chuyện], quả nhiên là kì lạ.

"Quan tâm phu nhân là chức trách của ta. Chủ thượng trước đây sau khi làm cho ta rời khỏi tổ chức, nhiệm vụ duy nhất cũng là cả đời ta chỉ là toàn tâm toàn ý bảo hộ phu nhân. Thân là người trong tổ chức, không thể đối với chủ thượng lén lút tìm hiểu bất luận điều gì, sau khi rời khỏi tổ chức, bất luận là gì cũng không thể can thiệp vào sự tình trong tổ chức. Cho nên từ sau khi rời khỏi tổ chức, ta liền không cùng tổ chức liên hệ, đối với sự tình của chủ thượng và tổ chức phát sinh cái gì ta một mực không biết. Đồng thời cũng không thể thăm dò việc gì liên quan chủ thượng, đây là quy củ." Tống nương cung kính trả lời.

"Quy củ?" Thủy Dạng Hề có chút hồ nghi lặp lại nói, chỉ chỉ Trương thái y nói: "Nói như vậy, ngươi ngay cả hắn đều không biết?”

Tống nương lắc lắc đầu: "Quả thật không biết. Cho tới bây giờ mới biết Trương thái y từng là người trong tổ chức, ta thật sự là ánh mắt vụng về." Nàng đối với Trương thái y gật gật đầu.

"Tống nương khách khí, ta cũng hiện tại mới biết ngươi từng cùng một tổ chức với ta. Nguyên nhân là chủ thượng chúng ta khác nhau, nhưng thật ra chưa bao giờ gặp mặt, đối diện nhau không nhìn ra vốn cũng là chuyện thường tình thôi." Trương thái y cười nói, "Nhưng Tam Hoàng phi thì ngược lại, vài năm không gặp, quả thật biệt lai vô dạng. Mới vừa hiện thân, liền cho chúng ta cái lễ gặp mặt thật to, tùy thời tùy chỗ đều làm cho người ta giật mình không nhỏ a."

Lời nói tuy rằng bình thản vô kì, gắng đạt tới bình tĩnh, nhưng trong này có chút vội vàng, nghe như giận thật ra đã tiết lộ hắn vui sướng nhiều lắm. Một người đã lâu … nhiều năm không gặp thế nhưng xuất kỳ bất ý hoàn hảo không tổn hao gì đứng ở trước mặt, dù cho là tính tình điền đạm hơn, cũng sẽ bị buộc phải cuống lên. Hắn chỉ chưa kích động tới mức ôm một cái trước.

Thủy Dạng Hề chỉ cười gật gật đầu: "Trương thái y, vài năm này vất vả ngươi. Đa tạ ngươi vẫn đối với Nam Cung Ngự Cảnh chăm sóc. Chờ lần này, sau khi mọi sự kết thúc, lại cùng ngươi bàn bạc tiếp." Nói xong liền muốn hỏi những người khác, trong lòng nàng quả thật cũng có một vài câu đố còn chưa có đáp án.

"Tam Hoàng phi, nga không, hiện tại xác nhận Hoàng hậu Nương nương" Trương thái y cười trêu đùa, "Hoàng hậu nương nương chẳng lẽ không có gì hỏi ta sao? Ta khá vậy đã từng là một thành viên trong tổ chức này a."

Thủy Dạng Hề hừ cười nói: "Tình hình của ngươi ta sớm đã biết. Hơn nữa hôm nay Tống nương báo cho biết, càng đã biết được tám chín phần, thật ra thì ta đối với việc Nam Cung Ngự Cảnh làm như thế nào để trở thành chủ thượng tổ chức này, cùng việc Song Nhi vì sao lại là một thành viên tổ chức này có vẻ cảm thấy hứng thú hơn."

Nói xong, ánh mắt hướng về mấy người còn lại lưu đi: "Thanh Hộ pháp, không bằng ngươi theo ta nói một chút, có được không?"

Thanh Hộ pháp là người hộ pháp duy nhất nàng có vẻ quen thuộc, tuy rằng trong tổ chức quy định là không thể bàn luận thăm dò việc riêng của chủ thượng, nhưng Nam Cung Ngự Cảnh tựa hồ vẫn chưa hết sức hướng bọn họ giấu diếm thân phận của mình. Nếu không, thì lúc trúng độc cũng sẽ không thấy được vài thân ảnh hộ pháp này. Hiện tại, hẳn là không có vi phạm mới đúng.

Thanh y nam tử nghe thấy Thủy Dạng Hề đặt câu hỏi, chỉ hơi hơi hướng về nàng khẽ gật đầu, tiến hành thi lễ. Nét mặt vẫn cứng nhắc không có biểu cảm.

Thủy Dạng Hề nhíu mi một cái, đây là muốn nói cho nàng biết, cho dù trong tay nàng có sáo tử kim, chủ thượng bọn họ cũng vẫn như cũ chỉ có một người là Nam Cung Ngự Cảnh. Nàng cũng chưa từng nghĩ tới muốn thay thế địa vị của Nam Cung Ngự Cảnh.

"Hoàng hậu nương nương, xin thứ cho thuộc hạ không thể bẩm báo. Đây là việc tư mật của tổ chức ta, ta thân là người trong tổ chức, không thể bẩm báo cho người bên ngoài tổ chức. Nếu nương nương thật muốn biết, có thể tự hỏi chủ thượng, tin tưởng chủ thượng nhất định sẽ cho nương nương biết." Thanh âm cũng cùng nét mặt hắn cứng nhắc giống nhau, không có độ ấm.

Thủy Dạng Hề ánh mắt lợi hại lóe một cái, đầu ngón tay ra một lực, sáo tử kim liền như một mũi tên bay đến trên tay Thanh Hộ pháp "Ngươi có biết được vật ấy?"

"Biết được."

"Vậy ý nghĩa ẩn trong nó ngươi cũng hiểu biết?"

"Thấy vật như gặp chủ thượng." Trả lời như đinh đóng cột.

"Câu hỏi của chủ thượng, vì sao không đáp?" Thanh âm đã tựa như hàn băng, phảng phất muốn xuyên thấu da thịt người.

"Nương nương cũng không phải là chủ thượng của ta." Vẫn như cũ trả lời không có một tia dao động, trước cơn giận của Thủy Dạng Hề cũng không để ý đến.

Thủy Dạng Hề chỉ trầm mặc nhìn Thanh Hộ pháp, sóng mắt hơi đổi, cước bộ nhẹ nhàng mà chậm rãi bước đi thong thả qua trước mặt vài vị hộ pháp. Trong viện trở nên yên tĩnh, chỉ còn âm thanh xiêm y của nàng cọ xát trên đất. Sự tĩnh mịch trong sân buộc chặt giống như là bất cứ lúc nào cũng có thể đứt dây đàn, hết sức căng thẳng.

Thân là người trong tổ chức, mọi người đều biết đây là quy củ trong đó, không có một người phản đối thanh y nam tử, ngược lại có vẻ Thủy Dạng Hề không đúng.

Cơn gió im lặng thôi qua, cuốn theo một ít cỏ dại, trong trẻo nhưng lạnh lùng.

"Ha ha," sau một lúc lâu, Thủy Dạng Hề mới cười ra tiếng, tựa hồ càng cao hứng, "Quả nhiên không phải tổ chức bình thường, cũng khó trách làm kẻ khác kiêng kị lại hy vọng có nó đến như vậy. Các ngươi nếu như nói cho ta biết, có lẽ hôm nay cũng đừng nghĩ là có thể rời đi được nơi này.”

Nghe lời này, mọi người không khỏi cả kinh, lạnh hết cả sống lưng. Rõ ràng đã là mùa đông, trên mồ hôi trên trán lại không ngừng chảy, cũng không dám lấy tay lau đi, mặc cho nó cứ như vậy không tuôn ra ngoài. Trong lòng so với vào đông lại lạnh đến cực điểm.

"Trương thái y, ngươi đã không còn là người trong tổ chức, mà lại có một vị chủ thượng trên một vị Thanh hộp pháp, bí ẩn trong đó tin tưởng có thể chưa biết." Trong không khí khẩn trương rốt cục truyền ra thanh âm Thủy Dạng Hề, làm cho bầu không khí đang ngưng kết lại có một chút buông lỏng.

Trong không khí truyền đến chút hơi thở dài, Trương thái y nói: "Kỳ thật ta cũng không rõ ràng lắm. Theo như ta đoán, bọn họ phỏng chừng là bị Hoàng Thượng đánh cho thất bại thảm hại, không thể không phục tùng. Có thể nói, tổ chức hiện tại đã không còn là tổ chức ngày xưa nữa, có thể có chút quy định đã thay đổi. Mà bọn họ sở dĩ nghe thấy tiếng sáo liền lại đây, có lẽ bởi vì bọn họ cùng ta giống nhau, đã từng gặp qua việc mẫu thân ngươi là chủ thượng."

"Thì ra là thế, " Thủy Dạng Hề lẩm bẩm nói, đã sớm nghe nói một cái tổ chức thần bí mười mấy năm tung hoành giang hồ trong một đêm bị người lấy mất, từ đó về sau mai danh ẩn tích, có lẽ là do Nam Cung Ngự Cảnh gây nên.

Nam Cung Ngự Cảnh, quả nhiên là không đơn giản, đích thực không đơn giản.

"Như vậy ngươi đâu?" Thủy Dạng Hề quay đầu đối với Song Nhi, "Ngươi cũng không phải người trong tổ chức, vì sao lại ở đây?"

"Tiểu thư minh giám, ta vốn là người trong giang hồ, nhờ Mo65x Phu nhân cứu mới kiếm về một mạng. Trong lúc vô ý, phát hiện ra phu nhân chính là chủ thượng của một cái tổ chức thần bí, lúc đó quyết định từ nay về sau đi theo nàng. Ta mới quen thuộc tiếng sáo tử kim, còn chưa kịp tới gia nhập, phu nhân liền đã xảy ra chuyện. Bởi vậy khi ta nghe thấy tiếng sáo, liền có phần hiếu kỳ, mới cùng lại đây xem đến tột cùng là gì. Không nghĩ tới rốt cuộc lại thấy tiểu thư..."

Nguyên lai là như vậy.

Nói như vậy, cậu không thể nghi ngờ chính là người đảm nhận vị trí chủ thượng trước đây của tổ chức, rồi sau đó có lẽ vì bảo đảm an toàn cho Mộc Tư Khê nên đem vị trí chủ thượng truyền cho Mộc Tư Khê. Lại không nghĩ rằng, ngược lại đưa tới họa sát thân cho nàng. Hoàng hậu trước kia cũng thật lợi hại, thế nhưng có thể điều tra rõ con át chủ bài trong tay Mộc Tư Khê. Có lẽ, đây cần phải quy công lao cho Mộ Dung Tỉnh.

Xem ra vài chục năm trước, bốn người bọn họ ở giữa đã từng có một phen tranh đấu, bất quá kết cục làm Mộc Tư Khê cùng cậu thảm bại nên chấm dứt. Chiến hỏa lại cháy lan đến trên thân nàng.

Nghĩ vậy, nàng có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu, kí thân đến trên thân thể gặp nhiều chuyện như vậy, hiện tại có thể sống, thật sự có thể coi là mệnh của nàng lớn.

Mà cậu hiện tại không thể nghi ngờ là đã bị Thái Hậu cho bắt đi, chỉ không biết bị giam ở nơi nào. Chẳng lẽ bọn họ vẫn chưa hết hy vọng việcmuốn nắm trong tay quyền lực giang hồ của hắn sao? Như vậy, hẳn là sẽ không bị giam quá xa. Mà gần nhất, Mộ Dung Tỉnh tựa hồ không ở trong kinh thành, hắn có thể thả lòng mà đi, đều này giải thích rõ là một nơi bí mật làm cho người ta nghĩ không ra.

Rốt cuộc là cái nơi nào? Thủy Dạng Hề không khỏi lấy tay nâng má trầm tư đứng lên, nàng cuối cùng vẫn cảm thấy đã quên manh mối trọng yếu, nhưng lại không thể suy nghĩ ra được điểm kia là gì. Làm cho nàng có chút khó nhịn.

Nàng nhìn nhìn mấy người chung quanh: "Thôi, các ngươi trước giải tán đi. Bất quá, nếu muốn chủ thượng các ngươi có thể hoàn toàn khỏe lại, thì phải đem hết toàn lực tìm chủ thượng trước đây của các ngươi cho ta, tin tưởng điểm nhiệm vụ ấy các ngươi sẽ nguyện ý đi làm."

"Dạ,” sau thanh âm đồng loạt vang lên, là tiếng động của một đám người rời đi.

"Song Nhi tiếp tục hồi Tướng phủ đi, Tống nương theo ta tiến cung. Trương thái y cần phải nghiên cứu chế tạo ra loại thuốc áp chế độc tính. Sẽ không lâu đâu, chỉ cần cho ta thời gian mười ngày là đủ rồi, có thể không?" Nàng hai mắt sáng ngời nhìn Trương thái y, ngôn ngữ gần gũi thành khẩn, khiến người không thể cự tuyệt.

Nàng không thể chậm trễ, mọi chuyện có liên quan hết thảy đến Nam Cung Ngự Cảnh nàng cũng không thể chậm trễ dù một chút ít, nếu không sẽ là vạn kiếp bất phục.

Trương thái y đón nhận ánh mắt tha thiết của nàng, mày chau lại một chỗ, độc của Hoàng thượng đã đến mức vô phương khắc chế, hắn hiện tại thật sự bất lực. Nhưng là...

Hắn thận trọng gật gật đầu: "Tốt, ta sẽ làm hết sức." Nàng khiến hắn không thể cự tuyệt. Mười ngày, vô luận như thế nào cũng phải bám trụ.

Thủy Dạng Hề nghe xong, lúc này trên mặt mới lộ ra một ít nét cười. Đối với Tống nương nói: "Đi."

Thân ảnh hai người liền biến mất ở trong bóng đêm.

Nơi đây, trời mênh mông, đêm khuya trầm. Đêm yên bình, tâm lại không bình tĩnh.

Sự biến đổi lớn trong lịch sử đang tới gần.