CHƯƠNG 22

Hạ Mẫn nằm trên giường, ấn đường khẽ cau lại. Hàn Băng thì đang lúi húi dưới đuôi giường giúp hắn xoa bóp chân.

“Mẫn, ngươi đỡ hơn chưa?” Y ân cần hỏi.

Hắn gật đầu. “Khỏi rồi.”

Y ngẩng đầu lên nhìn hắn. “Mẫn, khổ cực ngươi.”

Chưa đợi hắn đáp lại, cánh cửa phòng đã bật mở. Hàn Lân không chú ý nhiều chạy nhanh đến trước giường hắn.

Hạ Mẫn chỉ kịp đưa tay kéo chăn lên che lấp cái bụng đã hơi nổi của mình.

Hàn Lân cười. “Mấy hôm rồi không gặp ngươi. Hạo Triệt, ngươi vẫn khoẻ chứ.”

Hàn Băng ngồi cuối giường cau mày nhìn cả hai.

“Ta vẫn khoẻ.” Hắn cười lấy lệ.

Hàn Lân nhanh chóng ngồi xuống bên giường, quay mặt vào Hạ Mẫn hỏi thăm cười đùa.

Hàn Băng nơi góc giường tức muốn xì khói. Tên Hàn Lân kia quả thật vẫn tiếp tục dụ dỗ Hạ Mẫn, lại còn không coi y ra cái gì. Từ lúc vào đến giờ, người kia vẫn chưa hỏi thăm y. ‘Dám không để ta vào mắt. Coi ta xử ngươi kiểu gì.’ Hàn Băng kéo cao ống tay áo, giơ chân, một cước đá bay tên kia xuống đất.

Hàn Lân vẫn chưa hiểu gì lắm. Ngồi dưới đất ngơ ngác. Lúc bấy giờ hắn mới biết ở đuôi giường có người. Lại còn là tình địch của hắn nữa.

Hàn Băng lao lại ôm Hạ Mẫn rồi liếc mắt Hàn Lân. “Ngươi dám khinh thường ta.”

Hàn Lân từ sau lần chết hụt chẳng sợ gì cả, phủi đuôi áo, đứng dậy đối diện cùng Hàn Băng. “Ta không có khinh thường.”

“Vậy sao ngươi dám không nhìn thấy ta đang ngồi chứ.”

“Ai bảo ngươi úp mặt vào tường, còn có… Đâu phải ngươi đang ngồi.”

“Ta rõ ràng đang ngồi.”

“Ngươi không có.”

“Có.”

“Không có.”

“Có.”

“Không.”

Hai ngươi họ cứ vậy, cãi qua cãi lại một hồi. Tròn một tháng rồi, hai người cứ cùng gặp nhau trong phủ xứ giả thì kiểu gì cũng một đợt tranh cãi, chim bay cái lặn, sấm sớp đánh uỳnh uỳnh.

“Câm mồm hết cho ta.” Hạ Mẫn bịt tai lại thét lớn.

“Ngươi bình tĩnh, bình tĩnh…” Hàn Băng lập tức dừng cãi cọ, quay sang ôm lấy Hạ Mẫn.

Hàn Lân đứng cạnh giường cũng không dám nói gì hết.

“Ngươi…. Các ngươi… Ra ngoài hết.”

Hàn Lân nhìn Hạ Mẫn một hồi. “Vậy Hạo Triệt, ngươi nghỉ ngơi cho tốt.”

Hắn khẽ gật đầu. Lúc này người kia mới lặng lẽ lùi ra khỏi phòng. Hàn Băng bên cạnh cười vui vẻ, đem đầu rúc vào ngực hắn.

Hắn đẩy y ra. “Cả ngươi cũng ra ngoài luôn.”

“Ta… Ta không…”

“Không vời có cái gì? Ra ngoài.” Hạ Mẫn co chân đạp thẳng người kia xuống đất, nằm xuống quay mặt vào trong.

Biết Hạ Mẫn bực nên y cũng không dám nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi bên bàn, lấy bình rót một chén trà.

Bỗng ngoài cửa sổ truyền đến tiếng đập cánh. Y liền lại gần xem thử. Một con chim bồ câu nho nhỏ đang đậu trên bệ cửa, chân mang theo một lá thư. Hắn rút thư ra rồi lại thả chim bay về trời.

Ngồi trước bàn trà, Hàn Băng xoay qua xoay lại mẩu giấy. Không có chữ “khẩn” cũng không có chữ “quốc” hoặc bất kì kí hiệu nào bên ngoài. Soi qua trước nến, y mơ hồ nhìn thấy cụm từ “Ta nhớ ngươi”. Y liếc người trên giường một lát, dù đã hạ quyết tâm nhưng vẫn không nén nổi tò mò. Hết nâng lên rồi hạ xuống, cuối cùng y giở lá thư ra đọc.

Y đọc càng lâu mắt càng mở to, liên tục thở phì phì tức giận. Bỗng phía sau truyền đến một lực đạo, y buông giấy ôm đầu thầm cảm thán. Hạ Mẫn đi lại, nhặt mẩu thư lên đọc.

Hàn Băng nhìn hắn ai oán. “Mẫn, quy ra có bao nhiêu người thích ngươi?”

Hạ Mẫn liếc hắn. “Tính ngươi không?”

Y khẽ gật đầu.

Hạ Mẫn đọc qua lá thư bình thản đáp. “Một.”

Y nhìn hắn lại nhìn lá thư. “Ngươi… Rõ ràng ít cũng phải ba người.”

Hắn không nói gì, tay cầm lá thư hơ trên lửa, chỉ một lát sau, chín chữ trên thư lập tức đổi màu đỏ. “Mau trở về, ta sẽ lập ngươi làm hậu.”

Đây là kí hiệu riêng từ nhỏ của hai người bọn họ.

Hàn Băng thấy vậy càng tức. “A Phi, Hạ Mẫn là hoàng hậu của ta.”

“Ta là hậu của ngươi khi nào?”

“Sẽ làm…”

“Ta chưa có đồng ý…” Hạ Mẫn vẩy vẩy mấy cái, mấy chữ kia lập tức trở về màu đen.

Hàn Băng thấy thú vị, cầm lên cũng thử hơ trên lửa. Nhưng hắn hơ kiểu gì mấy chữ kia cũng không lên màu.

Hạ Mẫn nhìn hành động trẻ con của hắn không khỏi buồn cười, liền đi nằm lại trên giường.

Hơ kiểu gì cũng không lên, Hàn Băng tức giận đập đập lá thư. “Đến cả ngươi cũng khi dễ ta.”

“Lần sau không được tự ý đọc thư của ta nghe chưa?” Giọng hắn lạnh băng.

Hàn Băng nhớ đến phát u trên đầu, tay đưa lên xoa xoa. “Biết.”

không một âm thanh nào vang lên nữa. Hạ Mẫn đã ngủ rồi. Lại nhìn lá thư, y thở dài. ‘Mẫn, ta tuyệt đối không để ngươi đi đâu.’

—–

Nắng chiều cuối đông nhàn nhạt chiếu qua khung cửa sổ vào trong. Hạ Mẫn nằm trên giường, Triệu thái y bên cạnh giường giúp y kiểm tra qua.

“Hài tử hoàn toàn khoẻ mạnh. Ngươi hoàn toàn có thể yên tâm.” Thái y khom ngươi thu dọn dụng cụ, thỉnh thoảng lại trộm liếc hắn một cái.

Hạ Mẫn mắt nhắm hờ, phủ tay lên trán nói. “Triệu thái y, ngươi luôn thầm liếc trộm ta. Rốt cuộc là tại sao?”

Triệu thái y cúi đầu. “Không có gì thưa sứ giả.”

Hắn nhìn y một lúc lâu rồi lắc đầu phẩy tay. “Ra ngoài đi.”

Y khom người hành lễ rồi rời khỏi.

Hạ Mẫn luôn cảm thấy người kia cực kì kì lạ.

Thứ nhất, với mọi người y luôn tỏ ra chậm chạp, nhưng với hắn cùng Hàn Băng lại không đề phòng mà để lộ ra khả năng tinh thông y thuật.

Thứ hai, hôm đó, không thái y nào chịu theo do sợ uy Tả thừa tướng mà y lại dám đứng lên đi theo chữa trị cho hắn.

Thứ ba, trong lúc chữa trị, y luôn liếc nhìn hắn, để ý cả ý cả cái bớt hoa mai trên vai hắn nữa.

Còn có một lần hắn làm rơi viên ngọc bội của cha hắn, y đã nhìn viên ngọc đến đờ người thật lâu.

Với lại, Hạ Mẫn luôn cảm giác người này rất quen thuộc với mình, nhưng chính mình lại nghĩ không ra đã gặp mặt ở đâu.

Thôi vậy, chờ có cơ hội, hắn sẽ tự mình hỏi người kia cho rõ.

Đang nghĩ mông lung, bỗng cửa bật mở. Hạ Mẫn theo thói quen quay ra. “Hàn…”

Nhưng người đó không phải Hàn Băng. Đó là một nữ tử. Người đó có vẻ trẻ trung yêu kiều, nhưng trong ánh mắt lại không có vẻ gì là thân thiện. Nhìn dung nhan thì ba bốn phần giống tả thừa tướng.

Hắn kéo chăn, đứng lên, khoác tạm áo đặt bên giường. “Xin hỏi vị nương nương này là…”

Không nói không rằng gì, nàng đưa tay, nhằm vào mặt Hạ Mẫn tung ra một cái tát.

Ánh mắt khẽ nheo lại, nàng không ngờ người kia cư nhiên lại xinh đẹp đến vậy. Rõ ràng là một đại nam nhân nhưng lại mang dung nhan vượt trội xa những nữ tử đẹp bậc nhất nàng từng thấy. Cảm giác ganh ghét đố kị của nàng lộ rõ ra mặt. Hỏi lại sao hoàng thượng lại chết mê chết mệt người kia. Nàng hận không thể tự mình rạch từng nhát dao trên mặt hắn.

Hạ Mẫn không hề tránh né nhận lấy cái tát, dùng ánh mắt lạnh băng nhìn sự nóng vội của người kia.

Càng vậy, nữ tử càng tức giận, tay nắm chặt, chính mình quên đi thân phận của mình, quát lớn. “Hỗn láo. Gặp bổn cung còn không mau hành lễ.”

Hạ Mẫn nhìn nữ tử một lúc rồi quỳ xuống. “Vi thần tham kiến nương nương.”

“Nói lại.” Người đó từ trên cao nhìn xuống.

“Vi thần tham kiến nương nương.”

“Nói lại”

“Vi thần tham kiến nương nương.”

“Nói lại.”

“Vi thần tham kiến…”

Người kia nhíu mày. Cung nữ bên cạnh thấy vậy liền nhắc khẽ. “Hiền phi nương nương.”

Hạ Mẫn cúi đầu tỏ vẻ cảm tạ. “Vi thần tham kiến Hiền phi nương nương.”

Hiền phi liếc cung nữ kia. “Lôi nó ra ngoài vả vào miệng.”

Nàng lập tức quỳ xuống xin tha. “Nô tì đáng chết, nô tì có tội, mong nương nương tha tội. Mong nương nương tha tội.”

Hạ Mẫn quỳ bên cạnh nghĩ mình đã hại nàng liền lên tiếng. “Hiền phi nương nương, nàng không có tội mong người minh xét.”

Nàng cười khẩy, vốn định đánh dọa nàng thôi, nay tên kia lại lên tiếng giúp. Lần này phải đánh cho bằng chết. “Không cần lôi ra ngoài. Đánh ngay tại đây.”

Hai cung nữ bên cạnh ép nàng ta quỳ xuống. Một người khác đi tới, giơ tay cao.

“Khoan.” Hạ Mẫn hô lên rồi đột ngột đứng dậy, đẩy cung nữa kia ra, đưa tay kéo lấy người kia về phía đằng sau mình.

“Hạ Mẫn…” Hàn Băng đang tươi cười đi vào thì bắt gặp cảnh kia, nụ cười trên môi lập tức tắt ngấm. Đăng bởi: admin