Mỗi ngày, Bụt đều có xuống tắm dưới dòng Neranjara.

Người thường đi bách bộ để thiền hành trên bờ sông hoặc ở những con đường mòn trong rừng do chính dấu chân của người tạo ra.

Có khi Bụt ngồi tĩnh tọa trên bờ sông bên dòng nước chảy.

Có khi Bụt ngồi tĩnh tọa dưới cây Bồ Đề trong lúc hàng ngàn chim chóc ca hát líu lo trên cành lá.Lời nguyện xưa bây giờ đã được thực hiện.

Bụt biết là người sẽ trở về Kapilavatthu.

Ở đó có nhiều người đang chờ đợi Bụt.

Nhưng Bụt cũng nhớ rằng ở thành Rajagaha, vua Bimbisara cũng đang đợi chờ người.

Vua Bimbisara quả là một người bạn tri kỷ của Bụt.

Bụt phải đáp lại tấm thịnh tình đó trước, và còn năm người bạn đồng tu nữa.

Bụt phải giúp đỡ họ.

Họ là những người có khả năng tiếp nhận đạo giải thoát.

Có lẽ năm người ấy cũng chỉ đang quanh quẩn trong vùng này mà thôi.Dòng sông, bầu trời, trăng sao, núi rừng cũng như từng ngọn cỏ và từng hạt bụi đều trở nên mầu nhiệm đối với Bụt.

Người thấy những năm lang thang tìm Đạo của mình trước kia không phải là vô ích.

Chính nhờ những năm phong trần ấy mà người thấy được rằng đạo sáng nằm ngay trong tự tâm mình.

Tâm của chúng sinh chính là tâm của giác ngộ.

Hạt giống tỉnh thức nằm ngay trong tâm của mỗi người.

Chúng sanh không cần đi tìm sự giác ngộ ở bên ngoài, bởi vì mỗi sinh vật chứa đủ trong tự thân tất cả trí tuệ và hùng lực của toàn vũ trụ.

Đây là một phát kiến vĩ đại của Bụt, và là một tin mừng lớn cho tất cả.Bọn trẻ đã rủ nhau trở lại nhiều lần để được Bụt dạy dỗ.

Trong khi tiếp xúc với chúng, Bụt vui mừng nhận ra rằng đạo lý giải thoát có thể diễn bày bằng một ngôn ngữ đơn giản và mộc mạc.

Bọn trẻ, dù là những em bé chưa bao giờ đi học cũng có thể hiểu được giáo pháp của Bụt.

Điều này làm cho Bụt phấn khởi.Có một bữa nọ, bọn trẻ đã tới Bụt với một rổ quít.

Rổ quít này do Sujata đem đến.

Chúng muốn được cùng ăn quít với Bụt trong sự tỉnh thức để thực tập lại bài học đầu tiên mà chúng đã được học về đạo Bụt.

Sujata nâng rổ quít đi mời từng người.

Trước hết cô bé quỳ trước Bụt và nâng rổ quít lên trên hai tay, đầu cô bé hơi cúi xuống trong dáng điệu thành kính.

Bụt chắp tay búp sen và tiếp nhận một trái quít từ trong rổ.

Sujata hướng sang mời Svastika hiện đang ngồi phía bên trái của Bụt, Svastika cũng chắp tay búp sen như Bụt để tiếp nhận một trái quít.

Sujata làm như thế cho đến khi mỗi người đều đã có trong tay một trái quít mới trở về chỗ ngồi.

Đặt rổ quít trước mặt, cô bé cũng chắp tay trước khi lấy lên một trái quít.

Bọn trẻ im lặng, Bụt bảo chúng theo dõi hơi thở và mỉm cười.

Rồi Bụt để trái quít lên trên lòng bàn tay trái, đưa lên, nhìn vào trái quít để quán tưởng chiêm nghiệm.

Bọn trẻ đồng loạt làm như Bụt.

Một lát sau, Bụt từ từ bóc quít, bọn trẻ cũng làm như người.

Thầy trò thong thả ăn quít trong im lặng, trong tỉnh thức.

Khi mọi người đã ăn xong quít, Bala đi thu hồi tất cả những cái vỏ quít.

Bọn trẻ rất sung sướng được ăn quít với Bụt trong chánh niệm và Bụt cũng cảm thấy một niềm vui lớn khi được ngồithực tập với bọn trẻ quê mùa nhưng rất dễ thương này.Bọn trẻ thường trở lại với Bụt vào những buổi chiều.

Có khi Bụt dạy chúng cách theo dõi hơi thở để điều phục tâm ý trong những khi buồn bực hoặc nóng giận.

Có khi Bụt dạy chúng cách ngồi yên để làm cho tâm trí tĩnh lặng.

Có khi Bụt dạy chúng cách đi thiền hành để học nếm sự thảnh thơi.

Bụt dạy chúng thật kỹ về cách nhìn người và sự việc: nhìn như thế nào để có thể thấy, có thể hiểu và có thể thương.

Bài dạy nào bọn chúng cũng hiểu được.Một hôm nọ, Nanbadala và Sujata quyết định cùng nhau may một chiếc áo cà sa mới để dâng Bụt.

Hai chị em đã để ra một ngày để làm chuyện này.

Chiếc áo cà sa mới này màu gạch, hơi giống với tấm vải mà Bụt đang choàng.

Sujata đã khám phá được nguồn gốc của tấm vải đó.

Đó là tấm vải đã được phủ lên thi hài của Radha, người ở của nhà cô, khi còn quàn ngoài nghĩa địa.

Radha đã chết vì bệnh thương hàn.

Ba mẹ của Sujata đã nuôi một người ở khác tên là Purna.

Khi biết rằng thầy mình đã phải lấy một tấm vải ngoài nghĩa địa để giặt đi mà làm áo cà sa, Sujata như muốn khóc, và đó là lý do khiến cô bé đi tìm người chị họ.Ngày hai chị em đem áo vào dâng, Bụt đang ngồi thiền dưới gốc Bồ Đề.

Hai chị em ngồi im lặng đợi cho đến khi người xuất thiền mới dâng áo cà sa lên.

Bụt rất vui lòng khi có áo mới.

Người nói người sẽ cần đến áo này.

Và người nói người muốn giữ lại tấm vải, để mỗi khi giặt áo thì có vật khoác lên trên người.

Nghe nói thế, Nanbadala và Sujata quyết định may thêm cho Bụt một chiếc nữa để người có thể thay được áo ngoài mà đem đi giặt.Một hôm nọ, bọn trẻ được nghe Bụt kể một chuyện tiền thân.

Hôm ấy chúng đến khá đông, bé Balagupta hỏi Bụt về tình bạn.

Balagupta là một cô bạn gái của Sujata, mới lên mười hai tuổi.

Sở dĩ Balagupta hỏi Bụt về tình bạn vì ngày hôm trước cô đã cùng với cô bạn gái là Jatilika có chuyện xích mích cùng nhau, và hôm nay trước khi đi vào thăm Bụt cô bé đã định không ghé vào rủ Jatilika cùng đi, nhưng cuối cùng, Sujata đã ép cô vào rủ Jatilika, Jatilika đã chìu Sujata mà đi, nhưng khi tới cội Bồ Đề, đôi bạn ngồi ra hai góc chứ không ngồi gần sát bên nhau như trong những lần khác.Bụt kể cho bọn trẻ nghe về tình bạn giữa một con nai, một con chim và một con rùa.

Theo Bụt thì chuyện này đã xảy ra từ thời xa xưa, cách đây hàng ngàn năm, lúc Bụt còn là một con nai.

Bọn trẻ ngạc nhiên, nhưng Bụt bảo:– Trong những kiếp trước, chúng ta ai cũng đều đã từng làm đất, làm đá, làm sương, làm gió, làm nước, làm lửa.

Chúng ta ai cũng đã từng làm rêu, làm cỏ, làm cây cối, làm côn trùng, làm cá, làm rùa, làm chim muông, làm thú vật.

Điều này ta thấy rất rõ trong thiền quán của ta.

Vậy thì trong một kiếp trước, ta đã làm một con nai, đó là chuyện rất thường.

Ta còn nhớ, có một kiếp nọ, ta làm một mỏm đá trên đỉnh núi.

Có một kiếp khác nữa, ta đã làm một cây bông sứ.

Các con cũng vậy, chuyện ta sắp kể là chuyện một con nai, một con chim, một con rùa và một bác thợ săn.

Có thể là một đứa trong các con ngày xưa ấy đã làm con chim, và một đứa khác làm con rùa.Các con nên biết, có một thời nọ, trên cõi đất của chúng ta, chưa có mặt của loài người, và cũng chưa có mặt chim chóc và muông thú.

Lúc ấy chỉ có rong rêu dưới nước và cây cối trên cạn mà thôi.

Hồi đó, chúng ta chỉ có thể là đất đá, sương khói hoặc cây cối.

Rồi từ đó mà chúng ta luân chuyển thành chim chóc, thành các loài cầm thú và thành con người.

Ngay trong kiếp này, chúng ta cũng không phải chỉ là người.

Ta là người nhưng ta cũng đồng thời là cây lúa, là cây dừa, là trái quít, là dòng sông, là không khí… bởi vì không có mặt những thứ đó thì con người cũng không thể nào có mặt.

Cho nên khi các con nhìn cây lúa, trái dừa, trái quít, dòng sông, các con nên nhớ trong kiếp này tuy mình là người mình cũng phải nương tựa vào các loài ấy và mình cũng có thể nói rằng mình là những loài ấy.

Thấy được như vậy mới thật là có hiểu biết và có tình thương.

Chuyện ta sắp kể cho các con nghe tuy đã xảy ra cách đây hàng ngàn năm nhưng có thể là đang xảy ta ngay trong giờ phút này.

Các con hãy lắng nghe cho kỹ mà suy nghĩ, để xem mình có dính líu gì tới những con vật ở trong truyện hay không!Rồi Bụt bắt đầu kể.Thuở ấy Bụt là một con nai ở trong rừng.

Trong rừng có một hồ nước.

Dưới hồ nước có một con rùa.

Bên hồ nước có một cây dương, và trên cây dương có một con chim sáo.

Nai, Rùa, và Sáo chơi nhau rất thân.

Một hôm có một người thợ săn đi theo hai dấu chân Nai tới bên hồ, nơi Nai thường xuống uống nước.

Ông ta đặt một cái bẫy bằng những sợi dây da rất chắc ở đó, rồi đi về nhà.

Nhà ông ta không xa bìa rừng là mấy.Chiều hôm ấy, tới bờ hồ để uống nước, Nai bị mắc bẫy.

Nai kêu lên, Rùa và Sáo nghe tiếng Nai.

Rùa bò đến, Sáo bay tới.

Thấy Nai bị nạn, Rùa và Sáo bàn nhau phương thức giải cứu cho bạn.

Sáo nói với Rùa: “Chị Rùa ơi, chị có răng khỏe thì chị hãy gắng gặm cho đứt những chiếc dây da của cái bẫy này, còn em, em sẽ tìm cách ngăn ông thợ săn lại, đừng cho ông tới”.

Nói xong, Sáo vội vã bay đi.Rùa khởi sự gặm các sợi dây da.

Sáo bay ra khỏi rừng, tới nhà người thợ săn và đậu sẵn trên một cành cây xoan trước cửa nhà, chờ đợi.Trời sáng, người thợ săn cầm lấy con dao nhọn và mở cửa đi ra.

Thấy người thợ săn bước ra, Sáo vỗ cánh bay tới và lao mình vào mặt ông ta bằng hết tất cả sức mạnh.

Bị Sáo đạp vào mặt, bác thợ săn choáng váng.

Bác trở lui vào nhà.

Bác nằm xuống giường để nghỉ ngơi chốc lát.

Hồi lâu sau bác lại chồm dậy, cầm lấy con dao nhọn.

Lần này, bác đi ra bằng cửa sau, nhưng Sáo đã biết trước.

Sáo đã chực sẵn trên một cành mít ở sân sau.

Khi bác thợ săn mở cửa đi ra, Sáo lại vỗ cánh và lao mình vào mặt bác một lần nữa.Bị chim tấn công hai lần liên tiếp, bác thợ săn quay vào nhà.

Bác suy nghĩ: Ngày hôm nay xấu quá, dù ta đi bằng ngõ trước hay bằng ngõ sau thì cũng bị con chim quái gở này ngăn cản.

Thôi ta hãy nghỉ ngơi, để ngày mai sẽ vào rừng.Sáng hôm sau, người thợ săn thức dậy sớm.

Cầm lấy chiếc dao nhọn, ông lấy nón đội lên che kín mặt rồi mở cửa đi ra.

Không tấn công ông ta vào mặt được nữa, Sáo lập tức bay về rừng báo cho hai bạn:– Bác thợ săn sắp tới.Lúc ấy Rùa đã gặm đứt gần hết các sợi dây da.

Chỉ còn có một sợi nữa thôi là Nai có thể thoát được.

Rùa dùng hết sức bình sinh để gặm, nhưng sợi dây này cứng quá, cứng như thép.

Răng của Rùa gần như là sắp rụng hết và miệng Rùa chảy máu rất là tội nghiệp.

Rùa đã ra sức gặm trong hai đêm và một ngày, miệng Rùa không chảy máu sao được.Trong lúc đó người thợ săn vừa tới.

Trông thấy ông ta, Nai hoảng kinh vùng mạnh một cái.

Nhờ vậy sợi dây mà Rùa gặm nửa chừng bị đứt.

Nai vội phóng vào rừng.

Lúc đó Sáo đã bay lên đậu trên cây dương, nhưng Rùa kiệt sức quá, không bò đi đâu được.

Thấy mất Nai, bác thợ săn tức lắm.

Bác lượm lấy Rùa, bỏ vào trong một cái túi da và treo túi trên một thân cây rồi đi tìm Nai.Lúc đó, Nai đang đứng sau một bụi rậm nhìn ra để thăm chừng các bạn.

Nai nghĩ: “Các bạn đã liều thân cứu ta, đến lượt ta, ta cũng phải liều thân cứu bạn”.

Nghĩ như thế, Nai từ từ bước ra cho người thợ săn trông thấy.

Nai làm ra vẻ kiệt sức và khuỵu hai chân trước xuống.Người thợ săn nghĩ:– Con Nai này kiệt sức rồi, ta có thể đuổi theo nó và đâm nó một nhát.Ông ta liền cầm dao đuổi theo Nai.

Nai đứng dậy từ từ đi vào rừng, dụ bác thợ săn đi theo.

Sau khi đã dụ được bác thợ săn đi vào khá sâu trong rừng, Nai vụt chạy thật nhanh, làm mất dấu chân mình, rồi phóng trở ra hồ nước.

Tới bên cây dương, Nai dùng gạc của mình đẩy cái túi da của bác thợ săn úp ngược xuống.

Nhờ vậy Rùa rơi ra khỏi túi.

Sáo cũng bay tới gần.

Nai nói với hai bạn:– Nhờ hai bạn mà tôi đã thoát chết về tay người thợ săn.

Tôi cám ơn hai bạn.

Người thợ săn sẽ trở lại ngay bây giờ.

Anh Sáo, anh hãy dời tổ anh đi nơi khác, còn chị Rùa, xin chị bò xuống nước đi thôi.

Mau lên, còn tôi, tôi sẽ đi ngay vào rừng.Khi người thợ săn trở lại, ông ta thấy Rùa đã thoát đi đâu mất.

Nai và Sáo cũng bặt tăm.

Buồn bã, ông ta đeo túi và cầm dao đi về nhà.Bé Rupak và bé Subash nghe đến chỗ con Rùa gặm những sợi dây da suốt hai đêm và một ngày khiến cho miệng Rùa chảy máu thì lấy làm thương lắm.

Chúng nó gần khóc.

Kể xong chuyện tiền thân, Bụt hỏi:– Các con nghĩ xem, thuở ấy ta là Nai, còn ai trong các con là Rùa?Bốn em bé đưa tay lên.

Svastika nhận thấy trong số những người đưa tay có cả Sujata.

Bụt lại hỏi:– Vậy ai trong các con là Sáo?Lần này Svastika đưa tay lên.

Nó nhận thấy có hai đứa nữa cũng đưa tay lên.

Đó là Jatilika và Balagupta.Sujata nhìn Jatilika rồi nhìn Balagupta:– Cả hai em đều là Sáo, như vậy hai người chỉ là một người.

Sáo mà giận Sáo thì còn ra gì nữa.

Tình bạn của chúng ta không bằng tình bạn giữa Sáo, Rùa và Nai hay sao?Nói xong Sujata lại nhìn Balagupta, Balagupta hiểu ý, đứng dậy.

Cô bé tiến tới chỗ Jatilika, đưa hai tay nắm lấy tay bạn.

Jatilika cũng đưa hai tay ôm Balagupta vào lòng, rồi nó ngồi xịch ra một bên cho Balagupta có chỗ ngồi sát bên nó.Bụt mỉm cười:– Các con đã hiểu được chuyện tiền thân.

Các con nên nhớ rằng chuyện tiền thân như chuyện ta vừa kể đang xảy ra trong cuộc sống hàng ngày giữa chúng ta..