Rạng sáng, sáu giờ.Anh tiện t y cầm một quyển sách bên gối, đầu gối lên khuỷu tay, nghiêng người nằm cạnh có lật quyển sách ra xem, chầm chậm, anh muốn tìm hiểu thử gần đây cô đang đọc những gì. Đèn ngủ là kiểu đèn bằng pha lê chanh màu loại cũ, ánh đèn chiếu xuống, những hoa văn hình hoa hồng trên đèn in xuống... Ánh sáng thế này càng xem càng mỏi mắt, Lộ Viêm Thần cau mày chăm chú nhìn nguồn sáng đằng kia, suy nghĩ, trong lòng ghi nhớ, lần sau anh về phải thay một chiếc đèn khác cho cô.
“Em mới nằm mơ anh đã rời đi rồi.” Mắt Quy Hiểu còn chưa mở, cô vuốt nhẹ vào mu bàn tay anh. Ngón tay đan vào nhau, nắm chặt: “Hoảng quá nên tỉnh dậy”
“Anh sắp phải đi rồi.” Anh khép sách lại. “Vậy sờ bụng một cái rồi đi.” Cô kéo tay anh đặt vào bên trong áo, còn vén cả áo ngủ lên, để cho anh sờ bụng mình, lòng bàn tay chai sần mang theo hơi ấm, từ tốn vuốt ve chiếc bụng tròn.
“Chờ bảy, tám tháng nữa anh sờ, khi đó sẽ không sờ thầy rốn nữa, lúc đấy rốn lồi ra rồi.” Cô khẽ nói.
Anh bỏ tay ra, giúp cô kéo áo ngủ xuống che kín lại, “Ngủ đi.”
Tắt đèn.
“Lộ Thần....” Quy Hiểu ôm cổ anh, “Em biết anh không thể nói cụ thể nội dung công việc, nhưng có thế nói cho em biết, lần này có nguy hiểm lớn gì không? Phải nói thật?” Cô đã học cách làm quen với tính chất công việc của anh, đây là lần đầu tiên cô hỏi anh mà chẳng kiêng nể gì như vậy.
Ở trong bóng tối, Lộ Viêm Thần khẽ cười, “Đừng tự hù mình cả ngày như thế, có phải phim truyền hình đâu em. Không có chuyện gì đâu.”
Buổi tối hôm đó, Lộ Viêm Thần đến nhà xưởng, hơn hai giờ đêm, người của hai liên đội được xin hỗ trợ đã tới rồi. Tần Minh Vũ nhảy xuống từ chiếc xe thứ nhất, thấy mấy vị lãnh đạo và Lộ Viêm Thần đang đợi mình, anh nhanh chân chạy đến, đầu tiên là chào theo quy định rồi mới báo cáo tình huống. Đến khi mọi người xuống xe hết, nhìn thấy mặt Lộ Viêm Thần, hình như ánh mắt ai cũng tỏa sáng rực lên.
Báo cáo kết thúc, xem như hoàn thành việc truyền tin. Lãnh đạo tự động tránh ra nhường không gian cho những người chiến hữu, giải tán xong xuôi, Tân Minh Vũ là người đầu tiên đưa khuỷu tay huých mạnh vào trước ngực Lộ Viêm Thần: “Ghê thật đấy, cứ chuyện gì tìm chết thì người đầu tiên anh nghĩ đến là các anh em đấy hả.”
Lộ Viêm Thần cũng không phí lời, ôm cổ Tần Minh Vũ bắt đầu giới thiệu hoàn cảnh ở nơi đây, đêm hôm khuya khoắt, Tần Minh Vũ cùng bốn người đến tiếp viện mang theo túi hành lý bản thân, đi về ký túc xá của nhà xưởng, vừa đi vừa nghe. Quy Hiểu gửi một tờ giấy siêu âm in màu tới cho anh.
Siêu âm bốn chiều, có thể nhìn thấy khuôn mặt của đứa bé, ngay cả vẻ mặt thế nào, Quy Hiểu còn chú giải bên cạnh: “Tấm này, chụp lúc con đang móc mũi.…”
“Anh đừng chê con không đẹp, bác sĩ nói rồi, mặt mũi con rất rõ ràng, lớn lên sẽ đẹp lắm đấy, chỉ không chịu nói cho em biết con là trai hay gái.”
Ngáp, thè lưỡi, còn cả mút tay, rất nhiều kiểu ảnh. Mười mấy tấm, xem đi xem lại hết mấy buổi tối, khiến cho Tần Minh Vũ ở cùng cũng không sao nhịn nổi, “Tôi cũng từng làm cha rồi mà, sao không hăng hái được như cậu vậy nhỉ? Lúc đứa bé sinh ra thì chơi vui hơn nhiều, lúc trước, tôi còn không dám sờ vào bụng của bà xã đâu đấy, thỉnh thoảng nó lại động đậy một cái, như biến dị vậy…”
Lộ Viêm Thần chậm rãi đưa đầu lọc thuốc lá lên miệng, hít một hơi, lười đáp, lại tiếp tục xem hình. Tính ra, có lẽ Quy Hiểu đã mang thai được bảy tháng rồi, Lộ Viêm Thần làm một báo cáo nữa, cố gắng trở về trước khi đứa bé được sinh ra, nhưng cấp trên lại không chịu phê duyệt. Anh chỉ còn cách gọi điện thoại giải thích với Quy Hiểu, ước chừng xem tháng tới thế nào rồi thử lại xem sao, Quy Hiểu quyết định rất nhanh: “Em đi tìm anh, anh chỉ cần ra gặp em là được, như thế chắc lãnh đạo của anh cũng đồng ý phải không.”
Quy Hiểu vẫn nhớ, Lộ Viêm Thần từng nói, nơi anh ở cực kì hẻo lánh. Dẫu chỉ về nhà ngủ một tối, cũng phải đi từ nhà xưởng lên thị trấn, sau đó ngồi tàu hỏa đến Côn Minh, rồi bay về Bắc Kinh, thế mới về đến nhà, đi đường mất rất nhiều thời gian, vì vậy anh mới sợ sẽ lỡ công việc mất. Cho nên trời vừa sáng, cô đã lên kế hoạch rồi, nếu anh không về được, thì cho dù thế nào, trước khi sinh cô cũng phải để anh nhìn thấy cái bụng thật lớn của mình một lần, coi như là một chuyến du lịch trước khi sinh con đi.
Lúc này, Lộ Viêm Thần cũng bị cô làm cho hoảng, anh nghiêm túc dạy dỗ cô mấy ngày, nào là thời kỳ cuối của thai kỳ mà đi quá xa sẽ nguy hiểm lắm, mỗi lần Quy Hiểu đều phản biện, cuối cùng đến một ngày, khi cô đã đứng chờ ở Côn Minh, không phải đi tàu hỏa mà thuê luôn một chiếc xe thương vụ chở tới: “Ông chủ của em tám tháng nay vẫn công tác khắp nơi, anh cứ yên tâm nhé, có đồng nghiệp đi du lịch cùng em nữa, anh nhớ dẫn Tần Minh Vũ đến nha, để anh ấy xem mặt, là mĩ nữ, một đại mĩ nữ đó.”
Vốn Lộ Viêm Thần đang gọi điện thoại từ trên đỉnh núi, một đám mây bay qua cũng không thể khiến anh nao lòng, nhưng không ngờ là, anh chẳng nói được với Quy Hiểu hai câu đã vội vàng tắt máy trước. Ngồi xổm trên mỏm đá cao cao, gió thu man mát thổi quanh mình, điếu thuốc vẫn nằm trong tay phải, anh nhìn núi rừng đằng xa, yên tĩnh hút thuốc. Hút được nửa điếu, lại bật cười một mình. Đúng là hết cách với cô rồi, từ nhỏ anh đã chẳng có biện pháp gì với cô. Thế là, Lộ Viêm Thần vất nửa điếu thuốc chưa hút xong đi, men theo con đường nhỏ xuống núi, lái xe quay về nhà xưởng.
Tối qua Tần Minh Vũ làm việc suốt đêm, giờ mới đi ra khỏi ký túc xá, nhìn thấy Lộ Viêm Thần đi tới, chưa kịp lên tiếng đã bị anh tóm lấy từ sau gáy, đẩy trở về phòng: “Tìm được người cho cậu rồi, mau tắm rửa sạch sẽ đi, rồi ra ngoài một chuyến, tối mới về.” Tần Minh Vũ chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì: “Đi làm gì? Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Không có chuyện gì cả, vợ tôi muốn giới thiệu bạn gái cho cậu.”
Tần Minh Vũ bối rối toàn tập, ấp úng nửa ngày cũng không hỏi được nguyên do.
Bốn tiếng sau.
Chiếc xe thương vụ cho thuê dừng lại ở đầu đường trong một thị trấn nhỏ chốn biên thùy, Quy Hiểu hạ cửa kính xe xuống, nhìn xung quanh, có đồng nghiệp ở phía sau cầm mũ lớn che lên, “Cẩn thận không nắng chiếu vào đấy.” Xuống xe, các cô đi tìm quán trà nhỏ mà Lộ Viêm Thần vừa nói qua điện thoại.
Thị trấn này là một điểm du lịch khá nổi tiếng, có không ít khách, một tay cô đỡ lấy bụng mình, nhìn quanh, tìm khắp. Ở đây có đến mấy quán trà, cô và đồng nghiệp còn đang chăm chú nhìn tên từng quán thì đã thấy anh ra. Ánh mắt Quy Hiểu lập tức sáng lên, cô khẽ cười: “Chồng tôi đấy! Mau nhìn xem, đó là chồng tôi đấy.”
Lộ Viêm Thần đút một tay trong túi quần, áo sơ mi đơn giản, trên tay vẫn còn điếu thuốc chưa hút xong. Hình như lúc này anh cũng vừa nhìn thấy Quy Hiểu. Mặc chiếc váy liền màu xanh đậm cũng không che được cái bụng đã rất lớn của cô, cô giữ chiếc mũ che nắng màu vàng quýt, ngửa đầu cười với anh. Lần đầu đặt chân đến thị trấn nhỏ nơi biên thùy này, vừa đến đã nhìn thấy anh, cảm giác ấy lại giống như đã trăm năm chưa gặp.
Lộ Viêm Thần vứt điếu thuốc dở vào sọt rác cửa hàng, dẫn Tần Minh Vũ ra đón. Động tác đầu tiên của Quy Hiểu là kéo tay anh. Động tác thứ hai chính là nhìn anh từ trên xuống dưới, chăm chú ngắm nghía Tần Minh Vũ cũng không dám nhìn thẳng đồng nghiệp nữ bên cạnh Quy Hiểu, nói thẳng ra là bị cô đồng nghiệp của Quy Hiểu làm cho chấn động, anh liếc mắt nhìn thử, đối phương cao đến một mét bảy mấy, áo sơ mi dài xuống đầu gối, quần jean màu xanh nhạt, khoác trên lưng một chiếc balo thật to, còn đeo kính đen. Bên chân là một túi vali hành lý nhỏ, nhu yếu phẩm cần thiết cho cô và Quy Hiểu. Nhìn thấy Lộ Viêm Thần, nữ đồng nghiệp gỡ kính đen xuống, còn thoải mái hơn cả Tần Minh Vũ, cô cứ thế ngắm nhìn hai người đàn ông trước mặt.
Mấy người cùng bước vào quán trà, ngồi vào vị trí trước cửa sổ bằng gỗ. Tần Minh Vũ vừa định kéo ghế ra ngồi thì nghe thấy Quy Hiểu cười nói: “Đoàn Nhu, hai người không nên ngồi cùng bàn với bọn tôi, thời gian quý giá, đừng quấy rầy bọn tôi mới phải....” Đoàn Nhu bật cười: “Biết rồi, biết rồi.”
Cô thản nhiên nhìn Tần Minh Vũ: “Chúng ta đi sang bàn khác đi, được không?”
“Được, không thành vấn đề.” Tần Minh Vũ chậm một lúc rồi cũng đuổi theo sau.
Cùng một nhà hàng, nhưng hai đôi tách ra thật xa, ở giữa còn có hai bàn du khách.
Quy Hiểu còn liếc trộm sang bên kia mấy lần, nghĩ sao cũng thấy quá buồn cười: “Đồng nghiệp của em tốt lắm, cô ấy công chứng tất cả tài sản trước khi kết hôn. Còn muốn ký thỏa thuận về tài sản trước hôn nhân, nhưng bên nhà trai không chịu. Sau đó cô ấy nói với em muốn tìm một người bạn trai độc lập, để cô có thể an tâm làm việc, bởi vì một năm phải bươn chải bên ngoài đến hơn hai trăm ngày, hơn nữa cô còn thích kiểu đàn ông mạnh mẽ, độc lập, có mục tiêu của riêng mình, không phải là loại vì gia đình, con cái, vì việc nhà mà cãi nhau với cô ấy...Em vừa nghĩ đã thấy Tần Minh Vũ cực kì thích hợp. Còn nữa, khi còn bé nhà cô ấy ở bên cạnh Tùng Hoa Giang, năm 98, nơi đó bị mưa lũ phá hủy nặng nề, vì vậy cô ấy rất có cảm tình với người mặc quân phục, em vừa mới đề cặp với cô ấy, cô ấy đã đồng ý đi theo em tới chơi mấy ngày luôn, thuận tiện gặp gỡ, biết đâu lại có duyên? Không phù hợp cũng có thể làm bạn mà.”
Lộ Viêm Thần cũng nhìn sang bàn kia, sống lưng Tần Minh Vũ thẳng tắp, ngồi đối diện với người ta, hai tay đặt trên đầu gối, y hệt như đang nghe lãnh đạo phát biểu. Hình như, Tần Minh Vũ còn đang liếc trộm người ta nữa.
“Đừng nhìn họ nữa, nhìn em đây này, nhìn vợ anh đây này.” Quy Hiểu nhẹ giọng nói, vừa cầm tay anh đặt lên bụng mình, “Sờ xem, nó vừa mới động đậy đấy.”
Không kịp chuẩn bị, anh đã cảm giác hình như dưới lòng bàn tay mình có một thứ gì đó đang di chuyển, có lẽ là một cục xương nhô lên. Là chỗ nào? Tay hay là chân? Anh vẫn còn đang đoán, cổ họng như hút thuốc suốt mấy ngày mấy đêm, muốn uống một ngụm nước để xoa dịu thứ cảm giác xa lạ này, mong đợi, thậm chí còn có phần háo hức khác thường.
“Vui không anh?” Quy Hiểu rất chờ mong.
Lộ Viêm Thần nở nụ cười, hỏi gì lạ thế? Vui không?
Anh choàng tay qua người Quy Hiểu, lần đầu tiên chủ động ôm cô trước mặt mọi người. Mùi vị đặc trưng trên người Lộ Viêm Thần vội vàng bao phủ, cô là phụ nữ có thai, theo lý thuyết không thể ngửi được mùi thuốc lá, nhưng chỉ có tí mùi thế này thì vẫn có thể rộng lượng bỏ qua. Chìm đắm trong đó, để thỏa nỗi tương tư bao ngày.
“Em giao cho anh một chuyện.” Không lâu sau Quy Hiểu đã nhớ ra việc chính, tránh ra khỏi cánh tay anh, cô lấy một quyển sách nhỏ trong túi xách đeo trên lưng, một quyển sách rất nhỏ, mở ra. “Đây là tất cả tài khoản ngân hàng của em, mật khẩu của ngân hàng điện tử, còn cả cổ phiếu, trái phiếu...” Nói đến đây lại thấy hơi buồn rầu, không biết Lộ Viêm Thần có dùng hay không.
Nhưng mà hẳn chẳng có gì làm khó được cô.
Cô mang hết những đồ quý giá ở trong nhà như giấy tờ bất động sản gì gì đó đều nói cho anh cả.
Lộ Viêm Thần trầm mặc mấy giây: “Muốn làm gì đó?”
“Anh nghe kĩ này,” Quy Hiểu vừa nghĩ vừa nói, mạch lạc rõ ràng, “Lúc sinh con có thế sẽ nguy hiểm đến tính mạng, ví như tắc ối, băng huyết, cấp cứu cũng khó khăn. Nhỡ có chuyện gì xảy ra, anh cũng nên biết trong nhà mình có những thứ gì, để ở chỗ nào, bình thường anh không ở nhà, cũng không quan tâm đến những thứ này. Anh đừng nhìn em như thế....Nhỡ thôi mà, anh không biết mấy cái này phiền phức sao đâu, anh đừng nhìn em như vậy…Em còn có một tấm thẻ có khoảng một triệu để cho mẹ em, để cho bà dưỡng lão, anh biết là được, đừng nói cho bà nhé.” Lộ Viêm Thần hoàn toàn không nghĩ đến, trên đời này anh còn có thể gặp những chuyện thế này, Quy Hiểu muốn bàn giao cho anh mọi thứ. Hệt như đôi vợ chồng già đã chung sống nhiều năm, trước một bước ngoặt nào đó trong đời, họ không yên tâm về đối phương và người nhà nên mới nói những lời như thế.
Cô đang buồn lo vô cớ, nhưng những buồn lo này lại khiến anh cảm nhận được một tình yêu sâu nặng. Anh nhìn cô chằm chằm không chớp mắt: “Có hối hận không?”
Quy Hiểu ngớ người ra, không hiểu, rồi nhìn lại vào ánh mắt của anh, cuối cùng mới nhận ra. Anh đang hỏi cô có hối hận không khi gắn bó cùng anh lần nữa.
“Em sắp sinh con rồi, giờ anh mới hỏi….” Cô bật cười, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Lộ Viêm Thần, lại ngẫm tới những điều mình vừa nói có lẽ đã hù anh thật rồi. Phải làm gì đây? Cô suy nghĩ một chút, đặt cằm lên vai anh, ghé vào tai anh, khẽ nói: “Điều khiến em hối hận nhất chính là, trước khi anh đi lính không đè anh xuống giường, em hối hận rất lâu rất lâu rồi đó, mất ngủ đến mấy ngày liền luôn”.
Lộ Viêm thần tiện tay búng nhẹ lên mũi của cô: “Lúc đó em mới mấy tuổi đầu? Dám không hà?”
Cô không chịu thua: “Dám chứ...Anh dám thì em cũng dám.”
Lộ Viêm Thần lắc đầu, đưa tay lên rót đầy chén trà nhỏ, nếm thử, trơn cổ họng. Đừng có nói dám hay không, anh chưa từng nghĩ sẽ muốn làm như thế.
Từ nhỏ anh đã trải qua những chuyện gì? Hoàn cánh lớn lên thế nào? Những bạn bè bên cạnh tuổi tác cũng không lớn, nhưng lại cực kì có kinh nghiệm trong những chuyện thế này. Trước khi gặp Quy Hiểu, anh cũng từng gặp rất nhiều người, anh không nghĩ sau này có bạn gái thì sẽ thế nào đây, sau khi ở cùng với Quy Hiểu rồi, anh lại càng thêm cẩn thận, hai người ở cùng nhau một kỳ nghỉ hè, đến hôn môi còn chưa dám thử chứ đừng nói tới lên giường. Bỗng nhiên Quy Hiểu bật cười, vui mừng kéo tay anh: “Lại động đậy rồi, hôm nay con động đậy nhiều ghê, chắc biết mình đang gặp ba đó”.
Không đợi Lộ Viêm Thần đưa tay lên, trên bụng đã xuất hiện một vết chân nho `nhỏ...Quy Hiểu trợn to mắt, che miệng cười đến không sao ngừng được: “Trời ạ, Lộ Thần! Anh xem, anh xem…”