“Lam Sơn biệt viện” chiếm khoảng ba trăm mảnh, trong đó có đình đài lầu các, tranh hoa thủy tạ, đếm không hết, là nơi mà lần này Hạ Lan Mẫn thú phi, lúc này tân khách tập hợp, náo nhiệt không ngớt.

Chỉ nhìn hòn ngọc được bày trong viện, với một loạt các trang sức hoa mỹ cùng rượu và thức ăn được bày trên bàn, liền biết tiệc cưới này xa hoa đến mức nào.

“Bạch thê tử này phúc khí thật tốt!” – Không biết là trong đám đông kia, giọng ai đầy vị chua nói: “Rõ ràng chỉ là một trác phi mà có thể đeo mũ phượng như vậy, chậc chậc… E là ngay cả chính phi cũng không bằng được”!

“Nghe nói vị trắc phi nương nương này cực kỳ xinh đẹp, làm cho Mẫn vương gia thần hồn điên đảo luôn đó!”

“Bằng không cho rằng con gái của thương gia như nàng ta thì dựa vào cái gì được …”

“Hư…nói nhỏ chút, không muốn sống nữa à! Nếu lời này mà truyền tới tai vương gia thì chờ chết đi!”

“….” – Người kia rùng mình một cái, trong nháy mắt trở nên ngoan ngoãn, cho nên liền nhìn ra được Hạ Lan Mẫn đáng sợ như thế nào trong lòng bọn họ.

“Nhưng mà nói cũng kỳ lạ, bây giờ là lúc nào rồi mà kiệu hoa còn chưa tới?”

“Đúng đó, giờ lành đều đã qua, sao tân nương tử còn chưa xuất hiện?”

Trong lúc các vị tân khách mặt ngoài thì cao hứng, trong lòng thì oán thầm không ngừng, âm thanh quan lễ bộ đột nhiên vang lên: “Tân nương tử—— đến”

Mọi người vừa nghe, trong lòng đều nghĩ: “Cuối cùng cũng đến!”

Đám bọn họ đứng thẳng người lên, ánh mắt không hẹn mà cũng hướng về bóng hình xinh đẹp đang đi ra từ kiệu hoa. Chỉ nhìn nàng một thân hỉ phục hoa lệ đang được hai người thị nữ đỡ ra, chậm rãi bước trên thảm đỏ nối đến lễ đường.

Thế nhưng lúc này bọn họ đều không biết, trong khăn voan đỏ kia từ lâu đã đổi người rồi.

Tần Dĩ Mạt thân bất do kỉ đi về phía trước, mặc dù nàng không nhìn được tình huống xung quanh, nhưng vô số tầm mắt mang theo vô số ý tứ giống như trăm ngàn lưỡi đao nhìn về phía nàng. Trong lòng nàng tràn đầy lo sợ cùng mờ mịt, thân thể bị chế trụ giống như khôi lỗi đi về phía trước.

Đứng lại trước bồ đoàn, trong tay Tần Dĩ Mạt liền bị nhét một đoạn lụa đỏ thẫm. Khóe mắt đảo qua, liền thấy được một đôi hài trắng.

“Nương tử bái phu!” – Âm thanh lễ quan xướng to nói.

Tần Dĩ Mạt cảm giác đầu gối đau xót, hai chân liền không tự chủ được mà quỳ xuống. Quỳ một cái, nước mắt liền không tự chủ mà rơi xuống. Là sợ hãi, là không cam lòng, là khuất nhục, có biết bao nhiêu tư vị tràn ngập trong đầu nàng, khiến nàng muốn phát điên.

“Đứng lên đi!” – Trên đỉnh đầu, nam nhân kia nói.

“Kết thúc buổi lễ, đưa vào động phòng!”

Hạ Lan Mẫn đại khái là không muốn phát sinh thêm nhiều sự cố nữa, cho nên Tần Dĩ Mạt bị đưa lên giường hỉ, bọn hầu hạ trong phòng đều lui xuống hết. Nàng vẫn không nhúc nhích, liều mạng khiến bản thân tỉnh táo lại.

Thế nhưng nàng phát hiện, hiện tại nàng không thể bình tĩnh được, nghĩ đến những chuyện có thể sẽ xảy ra. Đối với “số phận” của vị này nàng đều cảm thấy sợ hãi không ngừng.

“Tam Mao, Tam mao…” – Nàng lệ rơi đầy mặt gọi: “Tên hỗn đãn này chạy đi đâu chứ, đại hỗn đãn…Không phải là đã nói cho dù là lúc nào đều bảo vệ ta sao? Đồ lừa đảo, đại lừa đảo!”

Thời gian trôi qua từng giờ, âm thanh ầm ĩ bên ngoài cũng dần tắt, mà Tần Dĩ Mạt vẫn không chờ được người mà nàng muốn gặp nhất. Đến khi nàng càng ngày càng tuyệt vọng, thì âm thanh cửa bị đẩy ra bỗng nhiên vang lên.

Nam tử kia cả người mang theo hương vị rượu nồng đồng, Tần Dĩ Mạt chỉ thấy khăn trên đầu xoạt một cái, mở mắt thì đã thấy nam tử kia đứng trước mặt.

Hạ Lan Mẫn mang theo một cỗ tiếu ý tà khí, dùng ánh mắt như mèo gặp chuột dò xét gương mặt tràn đầy nước mắt của Tần Dĩ Mạt.

“Chậc chậc chậc….Sao tiểu mỹ nhân lại khóc rồi?” – Hạ Lan Mẫn nắm lấy cằm Tần Dĩ Mạt, ung dung đùa giỡn: “Có biết là như vậy sẽ khiến bổn vương đau lòng hay không!”

Sống chết cắn chặt môi, Tần Dĩ Mạt nói: “Ngài cường bạo thú tiểu nữ như vậy, theo lễ không hợp, Bạch gia và Tả gia chúng ta sẽ không bỏ qua đâu!”

Hạ Lan Mẫn nghe được lời của nàng, lại đột nhiên nở nụ cười, chỉ nghe hắn đầy châm chọc nói: “Nếu là bản vương muốn, có thể đem toàn bộ bọn họ biến thành tử gia”.

Tần Dĩ Mạt trong lòng run lên, vẫn đầy không cam lòng nói: “Vương gia, ngài thích chính là muội muội Bạch Liên Nhi của ta, không phải ta đâu!”

“Ha ha…” – Hạ Lan Mẫn vươn cái lưỡi hồng, tràn đầy dâm mỹ nhẹ nhàng liếm gương mặt nàng, trong âm thanh liền mang một tầng âm lãnh, chỉ nghe hắn nói: “Tiểu mỹ nhân thật là ngây thơ đó!”

Cảm giác được đầu lưỡi kia chạm vào mặt mình, trong đôi mắt Tần Dĩ Mạt khó mà áp chế được phẫn nộ cùng thù hận.

“Thật là quá đẹp!” – Hô hấp của Hạ Lan Mẫn đột nhiên không thông, ánh mắt giống như đang khen ngợi một tác phẩm nghệ thuật, thì thào nói: “Ánh mắt lần này, ánh mắt hận không thể giết ta, thật sự là một đôi mắt xinh đẹp nha!”

Nhìn biểu tình “Biến thái” của y, sợ hãi trong lòng Tần Dĩ Mạt càng sâu đậm, nàng vẫn không quên, nam tử này mà càng biến thái thì càng tàn nhẫn ra sao.

Tần Dĩ Mạt là một nữ nhân, hơn nữa còn là một nữ nhân có kinh nghiệm, tất hiểu rõ nam tử này muốn làm cái gì, trên mặt nàng xuất hiện vẻ thống khổ không gì sánh bằng.

“Vương gia, vương gia, cầu xin ngài, đừng như vậy, cầu xin ngài buông tha ta đi!”

Thế nhưng Hạ Lan Mẫn căn bản không thèm để ý

Tần Dĩ Mạt bị hắn áp đảo trên giường, trong ngực tràn đầy hận ý lay động trời đất.

Nàng không khóc nữa, cũng không cầu khẩn nữa, dường như giống như mất đi toàn bộ tri giác, như một con rối mở to hai mắt, lẳng lặng nhìny.

“Hẳn là còn có khí lực cắn lưỡi tự sát đi!” – Hạ Lan Mẫn nắm đai lương của nàng, liếm đầu vai tuyết trắng kia, tràn đầy dâm mỹ nói.

Tần Dĩ Mạt nghe được ynói xong, khóe miệng cong lên, lộ ra một nụ cười nhạt, nụ cười băng lãnh trào phúng đến cực điểm.

Động tác của Hạ Lan Mẫn bỗng nhiên dừng lại, một loại tức giận động nhiên tràn ngập trong lòng y.

Chỉ nghe y cười lạnh nói: “Một hồi cũng phải khóc cầu xin bản vương thôi!”

Khóe môi Tần Dĩ Mạt đã bị nàng cắn đến bật máu, trong miệng chứa một ngụm máu, nàng “phi” một cái liền phun lên mặt Hạ Lan Mẫn.

“Cặn bã!”Nàng oán hận nói.

Thế nhưng, dường như Hạ Lan Mẫn nghĩ cái gì, thật sự ngừng lại. Hắn cứ thể phủ lên người Tần Dĩ Mạt, giống như chờ đại cái gì.

Hơn mười giây sau, Tần Dĩ Mạt đột nhiên cảm thấy một cảm giác khó hình dung được tràn ngập trong cơ thể, giống như một ngọn lửa cuồng loạn.

“Bên trong rượu có cái gì?” – Ngữ khí nàng không đều, hỏi.

Nhìn gương mặt Tần Dĩ Mạt bỗng tràn ngập nước mắt, Hạ Lan Mẫn vẫn ung dung nói: “Đoàn tụ lộ, chỉ cần một chút, có thể khiến cho trinh tiết liệt phụ biến thành thanh lâu nữ tử. Thế nào? Cảm giác không tệ chứ?”

Lý trí của Tần Dĩ Mạt dần dần mất đi, Đoàn tụ lộ mang đến hiệu quả thúc tình bắt đầu như thủy triều dâng tới.

Nhìn Tần Dĩ Mạt dưới thân dần lộ ra mị thái, Hạ Lan Mẫn đột nhiên lấy ra một viên giống như là thủy tinh.

“Cái này vốn là dự định cấp cho nàng ta, bất quá bản vương hiện tại lại muốn cho ngươi, nhất định cũng sẽ không tệ!” – Ánh mắt Hạ Lan Mẫn tràn ngập dâm ô nhìn hạ thân Tần Dĩ Mạt.

Thế nhưng, ngay lúc đó một cảm giác nguy hiểm cực độ lại đột nhiên nổi lên trong lòng y.

“Từ trên người nàng lăn xuống đi” – Có tiếng nam tử đột nhiên vang lên.

Có một chuôi kiếm hàn quang tứphía chỉvào sau ót y.