Edit: Mây
Ngày 18 tháng 10 năm 2015.
Tống Kỳ Hạc tổ chức triển lãm tranh cá nhân.
Tần Họa kéo cô bạn thân của mình là Cung Tình đến buổi triển lãm tranh của thần tượng cô.
Hai người từ từ đi dạo ở trong phòng triển lãm, Tần Họa nghiêm túc thưởng thức mỗi một bức tranh mà Tống Kỳ Hạc vẽ ra, Cung Tình thì khoác cánh tay Tần Họa cúi đầu chơi điện thoại.
Lúc này bạn trai của Cung Tình là Hứa Khiên vừa vặn đang rảnh rỗi, có thể dùng điện thoại liên lạc với cô ấy, Cung Tình đang đường mật ngọt ngào cùng với Hứa Khiên cách màn hình điện thoại, hoàn toàn không quan tâm đến triển lãm tranh đẹp đến mức nào.
Dù sao một người bình thường như cô ấy cũng nhìn không ra được.
“Họa Họa, tớ đi ra ngoài gọi điện thoại.” Cung Tình nói xong thì lập tức đi ra khỏi phòng triển lãm, nấu cháo điện thoại cùng bạn trai.
Một mình Tần Họa tiếp tục đi dạo, cuối cùng dừng lại trước một bức tranh bị treo ở một góc rất kín đáo nhìn không chớp mắt.
Trong tranh là bầu trời đầy sao, sao trời rực rỡ, bức tranh này hoàn toàn không phù hợp với phong cách vẽ hiện tại của Tống Kỳ Hạc.
Mọi người đều biết ba năm trước phong cách vẽ của Tống Kỳ Hạc bỗng nhiên xảy ra sự thay đổi nghiêng trời lệch đất, nhưng không có người nào biết được chính xác là vì điều gì.
Kỳ thật gần như chưa có người nào từng nhìn thấy khuôn mặt thật của Tống Kỳ Hạc, cho đến bây giờ tất cả mọi người đều không biết anh trông như thế nào, bao nhiêu tuổi.
Có rất nhiều người đều suy đoán cái tên Tống Kỳ Hạc này sau đó đã đổi thành một người khác, cho nên phong cách mới có sự khác biệt lớn như vậy.
Nhưng Tần Họa lại không cảm thấy như thế.
Tuy rằng quả thật là phong cách vẽ kém hơn rất nhiều, nhưng trực giác của cô nói với cô rằng, anh không thay đổi, vẫn là người đó.
Trước đây, trong mỗi bức tranh của Tống Kỳ Hạc đều rất trong sáng, tràn ngập sự nhiệt huyết và hương vị của ánh mặt trời, có thể làm cho người ta nhìn thấy niềm hy vọng vô hạn.
Mà hiện tại phần lớn các bức tranh anh vẽ ra đều là thiên về những màu sắc u tối, màu sắc cũng không còn nhiều màu sáng nữa, tràn ngập áp lực và âm u, thậm chí còn có thể làm cho mọi người vô thức đào ra chuyện sợ hãi nhất từ tận đáy lòng mình và những bí mật thầm kín nhất thông qua những bức tranh.
Nhưng tổng thể bức tranh trước mắt Tần Họa thoạt nhìn rất ấm áp.
Góc nhìn là từ trên sân nhìn xuống, phía trên là một bầu trời đầy sao lấp lánh, đối diện là tòa nhà cao tầng được thắp sáng bởi ánh đèn của những ngôi nhà, xe cộ di chuyển trên đường, cảnh đêm trong thành phố phồn hoa vô cùng hấp dẫn.
Nhưng mà, ánh mắt Tần Họa bỗng nhiên dừng lại ở góc bên phải của bức tranh này.
Cô nhìn chằm chằm vào chỗ đó không chớp mắt, chậm rãi đi đến gần, nhạy bén nắm bắt được một bóng dáng thuộc về người nào đó.
Bởi vì bị vẽ ở ngoài rìa, cho nên chỉ có một cánh tay buông xuống tự nhiên và một góc áo bị gió thổi cuốn lên được vẽ vào.
Bàn tay bên trong bức tranh trắng nõn thon dài, khớp xương rõ ràng, cực kỳ xinh đẹp.
Bố cục của bức tranh này rất lớn, cho nên tỉ lệ người rất nhỏ, nếu không phải quá cẩn thận thì gần như không phát hiện được.
Thầy Tống muốn biểu đạt điều gì đây?
Cô đơn dưới sự phồn hoa? Hay là chỉ đơn thuần muốn cho thấy cuộc sống bình dị và tốt đẹp?
Nhưng mà, trong lòng Tần Họa có một loại cảm giác mơ hồ không nói nên lời đang sinh sôi nảy nở.
Dường như không phải muốn truyền đạt điều này.
Đó là cái gì?
Cô không nghĩ ra.
Tần Họa nhìn chằm chằm vào bức tranh này rất lâu, lâu đến mức Cung Tình cũng đã nói chuyện điện thoại xong trở lại, cô vẫn còn đang xem bức tranh này.
Cung Tình cũng ngước mắt nhìn, chớp mắt hỏi: “Bức tranh này có gì khác lạ sao? Sao cậu cứ nhìn chằm chằm thế?”
Tần Họa duỗi tay chỉ về vị trí góc bên phải, “Chỗ đó.”
Cung Tình cũng không phát hiện ra manh mối, “Làm sao vậy?”
“Có người.” Tần Họa nói.
Cung Tình chăm chú cẩn thận xem xét một lúc, sau đó liên tục lắc đầu vỗ tay khen ngợi, “Không hổ là người học mỹ thuật, sự nhạy bén với hội họa luôn mạnh mẽ.”
“Nhưng tớ không nghĩ ra anh ấy muốn biểu đạt điều gì.” Tần Họa hơi nhíu mày, cảm giác rất buồn rầu, “Thật muốn có cơ hội có thể hỏi thầy Tống một chút.”
Nói xong lại cười tự giễu nói: “Được rồi, tớ đang mơ mộng hão huyền.”
Bỗng nhiên Cung Tình nghĩ tới điều gì đó, nói: “Không phải khoảng thời gian trước cậu nói Tống Kỳ Hạc đang tuyển trợ lý à, cậu cũng nộp sơ ý lý lịch sao? Nói không chừng sẽ chọn cậu đấy! Đến lúc đó không phải là thầy Tống của cậu có thể tự mình cho cậu câu trả lời về nghi vấn hoặc giải thích nghi hoặc cho cậu rồi sao?”
Tần Họa vừa nghe nhắc tới chuyện này lại cảm thấy mất mát mà thở ngắn than dài, “Đã một tháng rồi, không có tin tức gì chắc chắn là đã sớm bị loại rồi.”
“Anh ấy chính là Tống Kỳ Hạc, cả nước có biết bao nhiêu người muốn làm trợ lý của anh ấy, cái khác không nói, nhưng chức trợ lý của Tống Kỳ Hạc này, dát thêm tên của anh ấy vào khối lượng vàng có thể cao lên rất nhiều lần đó!”
Tần Họa buồn bã nói: “Nếu tớ trở thành trợ lý của anh ấy, sang năm tốt nghiệp cũng không cần lo lắng tìm việc nữa, vừa nói thẳng là tớ đã làm trợ lý của Tống Kỳ Hạc, không biết có bao nhiêu người muốn tranh giành tớ.”
Cung Tình khẽ cười, “Họa Họa của chúng ta xuất sắc như vậy, không cần danh hiệu trợ lý Tống Kỳ Hạc này cũng sẽ có rất nhiều người muốn tranh giành.”
Tần Họa cũng cười, không nói đến chuyện tìm việc nữa, ngược lại hỏi Cung Tình: “Vừa rồi gọi điện thoại cho Hứa Khiên?”
Cung Tình nhướng mày, “Ừm” một tiếng, “Hôm nay anh ấy được cầm điện thoại, nhân cơ hội này liên lạc một chút.”
Hai người tiếp tục đi vòng quanh phòng triển lãm, vừa đi vừa trò chuyện.
Tần Họa thở dài cười nói: “Anh ấy đúng là người khó mời, muốn cùng nhau ăn một bữa cơm cũng không đợi được anh ấy.”
“Ở trong quân đội mà, không tự do như vậy.” Cung Tình nói.
Đi gần hết phòng triển lãm, hai người nói cùng nhau đi ăn cơm, trước khi đi ra ngoài, Tần Họa dừng bước, quay đầu lại nhìn thoáng qua bức tranh bị treo ở trong góc kia, mím môi, đi theo Cung Tình.
Buổi tối ăn cơm xong, Tần Họa được Cung Tình lái xe đưa đến nhà ba mẹ mua cho cô, bởi vì gần đây trường học cũng không có hoạt động tập thể gì, mọi người cũng đều đang bận rộn tìm công việc thực tập để rèn luyện bản thân, Tần Họa vì để thuận tiện, cũng dọn ra ngoài, một mình một nhà.
“Đi lên ngồi một lát không?” Tần Họa cởi dây an toàn, hỏi Cung Tình.
Cung Tình xua xua tay, “Lần sau đi, vừa rồi người đại diện gọi điện thoại cho tớ, bảo tớ trở về, có việc muốn nói.”
“Được rồi,” Tần Họa mở cửa xuống xe, vẫy vẫy tay với Cung Tình, “Tạm biệt, trên đường đi chậm một chút.”
Cô đứng ở cửa tòa nhà nhìn theo Cung Tình lái xe rời đi, lúc xoay người đi vào trong tòa nhà bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn bầu trời sao trên đỉnh đầu.
Tự nhiên Tần Họa lại nghĩ tới bức tranh ở triển lãm tranh làm cho đáy lòng cô xao động lúc ban ngày.
Nếu không…… Mình đi cảm nhận một chút?
Tiểu khu Tần Họa sống là một nơi cao cấp, giá nhà đắt đỏ, mỗi tầng chỉ có một hộ gia đình, không có quy định cấm lên sân thượng, ngược lại trên đó còn được bố trí bàn ghế có thể để cho mọi người nghỉ ngơi và ngắm cảnh, còn có một bồn hoa nhỏ, bên trong có các loài hoa tươi với đủ màu sắc, làm cho người nhìn tâm trạng cũng vui vẻ hơn.
Tần Họa vốn là người thuộc là hành động, nói đi là đi.
Cô lập tức đi vào thang máy lên tầng cao nhất, sau đó đẩy cửa sân thượng ra, bước lên.
Nhưng mà, không chờ cô tự mình cảm nhận một chút xem rốt cuộc tâm trạng của người trong bức tranh đứng trên sân thượng rốt cuộc là như thế nào, Tần Họa đã bị một màn trước mắt làm cho sợ ngây người.
Trên bầu trời đầy các ngôi sao lấp lánh, đối diện là tòa nhà cao tầng được thắp sáng bởi ánh đèn của những căn nhà, xe cộ không ngừng qua lại trên đường phố đan xen vào nhau.
Trước mắt cô, ngoại trừ những thứ này, còn có một người đứng đó.
Một người đàn ông.
Anh đưa lưng về phía cô, mặc một bộ đồ màu đen, bóng dáng cao lớn, rất gầy.
Tay người đàn ông buông xuống tự nhiên, ngón tay thon dài xinh đẹp, đốt ngón tay vô cùng rõ ràng.
Gió đêm thổi qua, góc áo khoác dáng dài mỏng manh trên người anh nhẹ nhàng bị thổi bay theo.
Tần Họa khiếp sợ nhìn cảnh tượng trước mắt, vô cùng kinh ngạc phát hiện, cảnh tượng ngay khoảnh khắc này, so với bức tranh cô nhìn thấy trong triển lãm tranh hôm nay, gần như giống nhau như đúc.
Ngay cả vị trí người đàn ông đứng cũng không khác lắm.
Tần Họa không khống chế được đưa điện thoại lên, dựa theo tỉ lệ của bức tranh kia chụp một tấm ảnh, sau đó ma xui quỷ khiến thế nào mà lại chụp một tấm ảnh có bóng lưng hoàn chỉnh của người đàn ông.
Chỉ là, giây tiếp theo, Tần Họa bị dọa sợ hét lên một tiếng.
Cô trợn tròn mắt, tận mắt nhìn thấy người đàn ông kia trèo lên, đứng ở trên mép sân thượng.
Hình như…… Muốn nhảy lầu!
Tần Họa lập tức bịt miệng lại, cô sợ mình bỗng nhiên phát ra tiếng thét chói tai sẽ dọa đến người trước mặt, nhưng thật ra giờ phút này cô đã bị dọa sợ đến mức nói không nên lời.
Tần Họa cắn chặt môi, vô cùng căng thẳng bắt đầu chậm rãi đi về phía trước.
Trái tim trong lồng ngực nhảy lên đến cổ họng, gần như ngay giây tiếp theo sẽ lập tức nhảy ra ngoài.
Tiếng bước chân của cô gái dần dần rõ ràng, khiến cho người đàn ông chú ý.
Anh quay đầu, cụp mắt nhìn lại.
Tuy rằng ánh sáng tối tăm, nhưng Tần Họa vẫn nhìn thấy rõ khuôn mặt của anh.
Người đàn ông đứng trên mép sân thượng có ngoại hình cực kỳ đẹp, đôi mắt lạnh lùng kia đẹp quá mức, đuôi mắt hẹp dài, rất nhỏ xếch lên trên, lông mi cong cong làm cho đôi mặt thêm cuốn hút.
Mũi cao, môi mỏng.
Làn da rất trắng.
Một bộ quần áo màu đen càng làm cho anh trắng hơn.
Mái tóc rất mềm mại rũ ở trên trán, cực kỳ mượt, làm cho người ta rất muốn đưa tay lên sờ sờ đầu anh.
Thoạt nhìn trông nhỏ tuổi hơn cô một chút.
Tần Họa bất giác hít thở nhẹ nhàng hơn rất nhiều, quả nhiên ngay khoảnh khắc ánh mắt của cô và anh đối diện nhau, căng thẳng nuốt nước miếng, bước chân vẫn không dừng lại, còn đang không ngừng di chuyển về phía trước.
Cô cố gắng chào hỏi anh: “Hi, anh cũng sống ở đây sao?”
Người đàn ông chỉ là im lặng nhìn cô, không nói chuyện.
Cũng không nhúc nhích.
Tần Họa căng thẳng đến mức lòng bàn tay cũng bắt đầu đổ mồ hôi, nhưng cô cần phải làm cho mình bình tĩnh lại, tiếp tục nhẹ giọng nói với anh: “Khung cảnh nơi này rất đẹp, đúng không?”
“Hôm nay tôi nhìn thấy một bức tranh giống hệt với khung cảnh bây giờ ở một buổi triển lãm tranh,” Khóe miệng cô hơi cong lên cười nhạt, thật cẩn thận cố gắng trò chuyện với anh: “Trong bức tranh cũng có bóng đêm, có bầu trời đầy sao, có ánh đèn của những căn nhà, có vô số xe cộ, còn có một người.”
Lúc người đàn ông nghe được mấy chữ cuối cùng của cô vẻ mặt cũng hơi thay đổi một ít.
“Tôi nhìn chằm chằm bức tranh kia rất lâu, cũng không nghĩ ra được bức tranh đó muốn thể hiện điều gì, cho nên cũng đến chỗ này, định tự mình cảm nhận một chút……”
Khi Tần Họa nói chuyện, đã cách người đàn ông đứng trên sân thượng rất gần, cô ngửa mặt, nhìn người đàn ông đang cúi đầu nhìn mình, người đàn ông vẫn luôn thờ ơ, chậm rãi, chậm rãi vươn tay về phía anh, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Nào, đưa tay cho tôi.”
Người đàn ông không duỗi tay ra, chân anh hơi nhúc nhích một chút.
Tần Họa hoảng hốt, trực tiếp nắm lấy tay anh, dùng hết toàn bộ sức lực kéo anh ngã về phía mình.
Người đàn ông đột ngột ngã từ trên xuống, “rầm” một tiếng, hai người ở trong tư thế ôm nhau ngã trên đất.
Tần Họa bị đè ở phía dưới phát ra tiếng, thậm chí còn choáng váng một giây.
Hai người cũng không nhúc nhích.
Trên sân thượng yên tĩnh, chỉ có hai tiếng hít thở, một người cực kỳ không ổn định, một người khác vững vàng giống như một đường thẳng, không có gợn sóng.
Vài giây sau, Tần Họa còn ở trong trạng thái mơ màng nghe được có giọng nói nam vô cùng trầm thấp khàn khàn vang lên bên tai cô hỏi: “Bây giờ đã nghĩ ra chưa?”
Giọng của người đàn ông giống như khi bút máy xẹt qua trang giấy phát ra tiếng soàn soạt, rất có cảm xúc, nhất là khi vang lên bên tai, làm cho cả người cô không kiềm chế được nổi da gà.
Tần Họa từ từ ổn định lại tinh thần, hiểu được anh đang hỏi cái gì.
Cô cắn phần thịt mềm trong miệng, khẽ “ừm” một tiếng, ám chỉ nói: “Sống sót.”
“Tác giả muốn nói, phải sống thật tốt.”
Giây tiếp theo, Tần Họa bất ngờ nghe được tiếng cười khẽ của người đàn ông phát ra từ trong lồng ngực rung lên.
——————–
Tác giả có điều muốn nói:
Tống Kỳ Hạc: Tôi không xứng có được họ tên?
- -----oOo------