Edit: Mây
Địa điểm đám cháy chính là một nhà máy sản xuất, lúc đội cứu hỏa đến nơi thì ngọn lửa đã bùng lên dữ dội, Lục Trọng Cẩn lập tức chia đội viên thành từng tiểu đội, phân công nhiệm vụ của từng tiểu đội.
Đội viên phối hợp ăn ý với nhau nhanh chóng trải cuộn dây dẫn nước ra, cầm súng bắn nước, để lại một tiểu đội phòng thủ bên ngoài, còn lại hai tiểu đội đi theo Lục Trọng Cẩn vào trong nhà máy.
Cũng may trước khi đội cứu hỏa đến, công nhân trong nhà máy sản xuất đều đã được sơ tán ra ngoài, Lục Trọng Cẩn có thể dẫn dắt đội viên trực tiếp dập lửa.
Phải mất đến gần một tiếng đồng hồ, ngọn lửa mới được dập tắt.
Lục Trọng Cẩn và các đội viên đi từ trong đám cháy ra, bảo đội viên thay phiên nhau tiếp tục dùng súng bắn nước dập lửa, anh đang nói chuyện với chỉ đạo viên Thẩm Dũng một lát nữa lại vào trong xem xét tình huống.
Đúng lúc này, ngọn lửa vừa mới được dập tắt lại bùng phát trở lại.
Lục Trọng Cẩn lập tức mang lại đồ bảo hộ, cùng Thẩm Dũng chạy tới tới phía trước.
Hai người dừng lại ở bên cạnh đội viên, đang định chỉ huy đội viên, mi tâm Lục Trọng Cẩn lại đột nhiên nhíu lại, anh nhanh chóng đưa ra quyết định, xoay người về phía đội viên đang cầm súng nước dập lửa phất tay hét lớn: “Lùi về phía sau! Nhanh lùi về phía sau!”
Động tác của Lục Trọng Cẩn nhanh chóng đẩy đội viên ở phía trước ra sau, “Lùi về phía sau! Quay lại!”
Một đám người đi theo Lục Trọng Cẩn đã lâu, cũng sớm ngầm hiểu ăn ý với nhau, vừa thấy phản ứng của anh đã nhanh chóng rút lui.
Quả nhiên, trong nháy mắt toàn đội vừa lùi về phía sau cách đó một khoảng, địa điểm cháy phía sau bỗng nhiên phát ra một tiếng “Bùm”, nổ tung.
Nếu không phải có Lục Trọng Cẩn phản ứng nhanh như vậy, mấy anh em đang xông lên phía trước kia chắc chắn đều sẽ bị thương.
……
Sau khi Lục Trọng Cẩn cúp điện thoại thì Quý Du Nhiên cũng liên tục xem điện thoại di động.
Thời gian trôi đi từng giây từng phút, cô đứng ngồi không yên đi qua đi lại ở trước cửa phòng triển lãm, trái tim trong lồng ngực kia đã sớm bị treo lơ lửng trên trời cao.
Ông chủ đã nhận ra Quý Du Nhiên đang hoảng loạn, đi tới, dò hỏi: “Làm sao vậy?”
Quý Du Nhiên nhẹ nhàng lắc đầu, “Không có chuyện gì.”
“Đừng có bướng bỉnh, với bộ dạng mất hồn mất vía bây giờ của cô, có chỗ nào giống không có chuyện gì?” Một câu của ông chủ nói trúng tim đen: “Vị đội trưởng kia của cô, đi làm nhiệm vụ à?”
Quý Du Nhiên khẽ “Ừm” một tiếng.
“Sẽ trở về.” Ông chủ an ủi nói, “Không chừng một giây sau sẽ ngay lập tức xuất hiện trước mắt cô, cho cậu một bất ngờ đó.”
Vừa mới nói xong, ba chiếc xe cứu hỏa màu đỏ chậm rãi chạy đến đây.
Sau đó, một người đàn ông mặc đồng phục màu xanh nhảy từ trên xe xuống.
Trên mặt bọn họ vẫn còn bẩn, còn có những vệt dầu đen, nhưng lại vô cùng đáng yêu, trên mặt mỗi người đều để lộ ra nụ cười tươi.
Ông chủ nhìn cảnh tượng trước mặt, ngay cả bản thân cũng cảm thấy kinh ngạc.
Ông cũng chỉ đơn thuần muốn an ủi Quý Du Nhiên một chút mà thôi, nhưng ngược lại lần này cái miệng của ông lại có thể thành sự thật.
Sau khi nhóm lính cứu hỏa xuống xe rất có tổ chức và kỷ luật xếp thành hàng.
Sau đó Lục Trọng Cẩn mới nhảy từ trên xe xuống.
Người đàn ông cũng giống như các đội viên khác, trên mặt cũng bị dính những vệt dầu đen, anh đi đến trước bên cạnh đội viên của mình, yêu cầu tiểu đội trưởng đưa họ đến phòng triển lãm để tham quan triển lãm ảnh.
Lúc Thẩm Dũng và tiểu đội trưởng dẫn theo đội viên trật tự đi về phía phòng triển lãm, Lục Trọng Cẩn xoay người lại, cất bước, nhấc chân đi về phía Quý Du Nhiên.
“Chào chị dâu!”
“Chào chị dâu!”
Mỗi một người lính cứu hỏa đi tới cửa đều sẽ gọi Quý Du Nhiên một tiếng như vậy, chào hỏi với cô.
Quý Du Nhiên mỉm cười với bọn họ, hơi gật đầu.
Ngay sau đó nhìn về phía người đàn ông đang đi về phía cô.
Cô cắn môi, chạy vài bước đến, nhào thẳng vào trong lòng Lục Trọng Cẩn, cô ôm chặt lấy anh, từ đáy lòng thật sâu mới có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Người đàn ông vững vàng ôm lấy người phụ nữ nhào vào vòng tay của mình, trên khuôn mặt còn có cả sự dịu dàng.
Các đội viên bên cạnh đang đi vào phòng triển lãm ồn ào, những người khách xung quanh đến xem triển lãm ảnh vừa bất ngờ vừa tò mò, ông chủ đứng ở cửa nhìn hai người cười.
Quý Du Nhiên hoàn toàn không quan tâm đến gì, cô nhắm mắt lại, cảm nhận được trái tim đang đập mạnh mẽ trong lồng ngực anh, lại nắm lấy cổ tay anh thật chặt.
Lục Trọng Cẩn ôm lấy eo cô, ghé vào bên tai cô, giọng nói trầm thấp cứng rắn, còn có cả ý cười, chậm rãi nói với cô: “Anh đã trở về, bảo bối.”
Về sau cũng phải như vậy nha, Lục Trọng Cẩn.
Phải nhớ trở về bình an.
——
Hai điều anh không hối tiếc nhất trong cuộc sống của anh, một là làm công việc cứu hỏa, một cái khác là, yêu em.
Anh nghĩ rằng cuộc sống quý giá nhất có hai yếu tố chính, không thể thiếu được.
Một là giữ vững sự nhiệt tình với vị trí yêu thích của mình, một là cùng người mình yêu bên nhau cả đời.
Mà anh may mắn, đã có được cả hai.
Cũng coi như cuộc đời này không còn gì phải hối hận.
Cứu hỏa là nghề nghiệp và sứ mệnh của anh, mà em, là mạng sống của Lục Trọng Cẩn.
–
“Bảo bối, anh đã trở về.”