“Nghe nói ngươi và Trương Khải Khải hoà hợp rồi?” Tiểu Tạp vừa nâng tạ tay, vừa nhìn sang người bên cạnh đang uống cà phê.

“Ân.” Tiếp tục uống không để ý đến hắn.

“Ngươi a, chính là nhanh mềm lòng. Hắn phản bội ngươi nhiều lần như vậy còn đi tha thứ cho hắn. Ta có chết cũng không quay lại với hắn.”

Buông tạ tay, lau mồ hôi: “Ta nói ngươi a, mở câu lạc bộ tập thể hình cũng chả tập phát nào, gầy như que củi. Ai, ta hỏi ngươi, ngươi với Trương Khải Khải xxoo thì ai ở mặt trên?” Tiểu Tạp không chút hảo ý mà đâm chọc Tưởng Minh.

“Ngươi nghĩ sao?” Buông cà phê, Tưởng Minh quét mắt liếc hắn một cái.

“Thật đúng là khó nói…” Tiểu Tạp nhe răng cười.

“Ta kháo! Cút! Rõ ràng như vậy còn bày đặt hỏi ta, ngươi không bị ai đánh chịu không nổi hả?” Tưởng Minh chạy qua túm lấy cổ Tiểu Tạp lắc lấy lắc để.

“Chậc chậc, thẹn quá hoá giận a. Có phải ngươi không uy người ta ăn no, người ta mới ra ngoài ăn vụng? Hắc hắc…” Tiểu Tạp thoát khỏi móng vuốt của Tưởng Minh, nhảy qua một bên.

“Ngươi là không muốn sống nữa phải không? Đừng chạy, đứng lại! Hôm nay lão tử cào chết ngươi!” Tưởng Minh giống một con mèo xù lông, giương nanh múa vuốt đuổi theo con mồi.

.

.

.

“Ông chủ, có người mang thẻ vip hội viên tới, nhưng lại không phải người đã từng tập ở đây. Ngài xem…có nên thu hồi thể thành viên của anh ta không?”

“Không tập ở đây?” Thẻ hội viên vip ở đây từ khi khai trương chưa phát ra quá ba mươi chiếc, hơn nữa người có thể vip cũng toàn dân máu mặt lắm tiền nhiều của, người thường xuyên tiếp xúc với khách hàng chắc chắc nhận ra được. Chẳng lẽ là người khác cho mượn, hay là, nhặt được?

“Hắn còn nói muốn gặp ngài…”

“Gặp ta? Vậy thì đi gặp hắn, xem thử ai là người có bản lĩnh lớn đến mức có được thẻ vip.” Tưởng Minh thay quần áo đi vào đại sảnh, nhìn phía xa xa, ở cửa…từ khi nào có một khối lớn như vậy?

“Mập Mạp?” Tưởng Minh ngạc nhiên kêu to. Đúng rồi, chính mình đã đưa cho hắn thẻ vip, nhưng một thời gian lâu không thấy hắn đến nên cũng đã vứt chuyện này ra sau đầu.

“Tưởng…ông chủ Tưởng, ta là muốn nhờ ngài một việc.”

“Đừng gọi ta ông chủ Tưởng, nghe kì lắm, không được tự nhiên, cứ gọi Tưởng Minh đi. Sao nào? Không phải ngươi muốn giảm béo chứ?” Tưởng Minh trêu chọc, dù sao người béo như hắn muốn giảm cân cũng không phải chuyện dễ dàng.

“Ân! Ta nghĩ muốn giảm béo, ta nghĩ muốn gầy xuống! Ta không muốn bị người khác xem thường! Không muốn bị người khác cười nhạo! Không muốn…”

Mập Mạp càng nói càng kích động, đau thương bấy lâu nay giờ có cơ hội bộc phát ra, mà hết thảy những uỷ khuất ấy đều do hắn quá béo. Nếu hắn không béo, có lẽ cha mẹ sẽ không để hắn một mình trong nước, em trai cũng sẽ không ghét bỏ hắn, ông chủ lại càng không phải tìm mọi thời cơ mà sa thải hắn, Lí Tuyết cũng sẽ không bất cáo nhi biệt (rời đi không lời từ biệt). Cho nên hắn phải gầy! Nhất định phải gầy! Mặc kệ cái giá phải trà là bao nhiêu, chỉ cần có thể gầy xuống!

“Stop, Mập Mạp, trước tiên đừng kích động. Ngươi muốn giảm béo ta có thể giúp ngươi, nhưng ta là thương nhân, việc không mang lại lợi ích ta không làm.” Tưởng Minh chẳng qua chỉ là trêu đùa hắn. Việc giảm béo cho Mập Mạp có thể nói là gian khổ bậc nhất, nhưng trùng hợp Tưởng Minh lại rất thích thách thức, đang không có chuyện gì để làm, giúp Mập Mạp giảm cân tựa hồ không tệ lắm.

“Ta…ta…ta có thể cho ngươi tiền. Trong đây có sáu vạn tệ, chỉ cần có thể làm cho ta gầy, ta đưa cho ngươi hết.” Sáu vạn tệ này có thể nói là toàn bộ gia sản của Mập Mạp: ba vạn là lúc mẹ sắp ra nước ngoài đưa cho, còn có ba vạn là tiền dành dụm cả năm nay. Chỉ cần gầy được, tiền cũng có thể không cần!

“Xì!” Cô tiếp tân bên cạnh bật cười. Sáu vạn tệ, ngay cả tiền làm thẻ hội viên bạc cũng không đủ, mà ông chủ lại không thiếu tiền.

“Được, đưa tiền cho ta, ta giúp ngươi giám béo.” Tưởng Minh nhận quyển sổ tiết kiệm, nhét vào túi quần.

“Chúng ta khi nào thì bắt đầu giảm béo?” Mập Mạp vì xúc động mà thanh âm phát run. Hắn biết, mình chỉ có một cơ hội cuối cùng này, tuy không biết vì sao lại tin tưởng, nhưng hắn biết y có thể giúp hắn giảm béo thành công.

“Trước không nên gấp gáp, ngươi đi về cùng người nhà thương lượng một chút, dù sao giảm béo luôn luôn có tính mạo hiểm, còn cần cha mẹ ngươi đồng ý cái đã.”

“Không cần, bọn họ không quản chuyện của ta, ta tự mình quyết định là đủ.”

Tưởng Minh vội vàng ho một cái, chắc người nhà hắn đã mất hết niềm tin…

“Ách! Không sao, vậy ngươi về nhà thu dọn vái thứ linh tinh, đồ dùng cá nhân này nọ. Nếu ngươi thật tình muốn giảm béo thì ít nhất phải ở lại đây một năm. Chúng ta không đi theo hướng giảm béo cấp tốc, mà là giảm béo lành mạnh, hiểu quả lâu dài, nếu không cũng chả có ý nghĩa, hiểu chưa?”

Mập Mạp gật gật đầu.

“Nếu không có việc gì thì ngươi về trước dọn dẹp đi, ngày mai tới đây. Đây là số điện thoại của ta, có chuyện gì thắc mắc thì gọi cho ta.”

“Ân.” Mập Mạp vội lưu số của y vào điện thoại, cánh tay vì kích động mà run run.

Sau khi về đến nhà, Mập Mạp đem toàn bộ quần áo của mình cùng một vài đồ cá nhân cho vào một cái túi lớn rồi đi vài vòng căn phòng nhỏ của mình, dù sao ở nhiều năm như vậy, cảm tình cũng sâu nặng. Cái giường xếp này, hắn phải ra chợ second-hand đi lùng mấy bữa mới mua được, đủ rắn chắc cũng đủ dài so với thể trọng của hắn, rồi cái bàn bát tiên nho nhỏ do người thuê phòng trước đây lưu lại, Mập Mạp lấy về tiếp tục sài, còn có mấy thứ nồi niêu xoong chảo hắn tự đi mua… Ngày mai rời đi, tuy không phải vĩnh viễn nhưng cũng tận một năm, không khỏi có chút nhớ nhà.

Sáng sớm hôm sau, Mập Mạp vác cái túi trên lưng đi vào phòng tập Devil. Hôm nay là chủ nhật, có rất nhiều người đến đây tập thể hình, khi thấy Mập Mạp đến thì tất cả đều kinh hoàng mà ngó chằm chằm hắn. Mập Mạp có chút khó chịu, dù sao thì bị đám nam nhân nhìn…nam nhân…Nam nhân?!?

Phải mất một lúc Mập Mạp mới nhận ra, ngoại trừ nhân viên tiếp tân mặc kimono thì trong câu lạc bộ chỉ toàn nam nhân, hơn nữa dáng người đều rất đẹp: trên bụng từng múi từng múi cơ. Mập Mạp nhìn mà hâm mộ không thôi, rớt cả nước miếng, nhưng tuyệt đối là nước miếng vì hâm mộ! (thì có ai bắt bẻ là nước miếng biến thái đâu mà cứ phải thanh minh =.=”)

Nếu như mình cũng có dáng người như bọn họ… Hắc hắc hắc! Mập Mạp cao hứng ngẩn người ra mà tưởng tượng.

Tưởng Minh vừa vào cửa đã thấy một cảnh tượng quỷ dị: người nào người nấy nhìn không chớp mắt về phía cửa, mà nơi ấy lại đang đứng một tên béo ú ngẩn ngẩn ngơ ngơ.

“Khụ! Ngươi, lại đây.” Tưởng Minh hướng Mập Mạp ngoắc ngoắc ngón tay.

“Ân.” Trên lưng Mập Mạp vác theo một cái túi, nhìn qua chẳng khác gì một trái cầu đang nảy tưng tưng đến.

“Đầu tiên đi xem nơi ở của ngươi cái đã, thiếu cái gì thì kêu Tiểu Triệu đi lấy là được. Buổi chiều sẽ đi kiểm tra sức khoẻ.” Mập Mạp cùng cô nhân viên gọi Tiểu Triệu chào hỏi nhau.

Đến gian phòng cuối cùng của lầu ba, Mập Mạp sợ hãi than một tiếng khi vừa mở cửa: căn phòng màu trắng, trong phòng có một chiếc giường siêu siêu bự, khi nằm lên khẳng định sẽ rất thoải mái! Cửa sổ sát đất to thật to, còn có rèm che cũng màu trắng, sâu trong phòng có một phòng ăn nhỏ, cạnh đó là nhà vệ sinh. Căn phòng nhìn qua vừa ấm áp lại rất thoải mái, không khí thoang thoảng mùi hương khí nhè nhẹ. Mập Mạp thật cảm động! Hắn không nghĩ Tưởng Minh sẽ giúp hắn, lại càng không ngờ y đối với hắn tốt như vậy.

“Cám ơn ngươi!” Mập Mạp vân vê vạt áo, không biết nói cái gì cho phải.

“A, không có gì, ha ha…” Tưởng Minh ngượng ngùng trước sự kích động của Mập Mạp. “Vậy ngươi nghỉ ngơi một lát đi, chiều sẽ đưa ngươi đi kiểm tra sức khoẻ.”

———————————

Bàn bát tiên là cái bàn vuông, xung quanh có 4 cái ghế. Bàn lớn có thể ngồi 8 người, bàn nhỏ thì 4 người.