Ánh mặt trời sáng sớm xuyên qua khung kính cửa sổ chiếu rọi đến bên giường.
“Mập Mạp, còn không đứng lên nấu cơm? Ta đói bụng… Mập Mạp… Mập Mạp…” Tưởng Minh mở to mắt. Di? Người đâu mất rồi? Ngổi bật dậy.
“A…” Mặt sau cảm giác dị thường đau đớn làm y kêu to lên.
“Ngươi tỉnh?” Nghe được tiếng kêu Mập Mạp lập tức chạy vào. Làn da trắng nõn của Tưởng Minh dưới ánh nắng ban mai lại càng thêm diễm lệ, chói loá cả mắt Mập Mạp.
Tưởng Minh vẫn chưa tỉnh hoàn toàn, y lười nhác lim dim đôi mắt: “Mập Mạp, buổi sáng nay ăn cái gì nha? Ta đói gần chết rồi!”
“Ăn cháo, đối thân thể ngươi mới có lợi.”
Tưởng Minh tỉnh ngủ ngay lập tức. Ăn cháo? Cháo mà cũng ăn được hả? Nhạt nhẽo vô vị muốn chết luôn! Không được, kiên quyết không ăn cháo, tuyệt đối không ăn!
“Mập Mạp, ta không muốn ăn cháo…” Tưởng Minh thả người trở lại giường, lăn lộn qua lại, không may đụng trúng bộ phận khó nói khiến y đau đến nhe răng trợn mắt.
Nhìn thấy Tưởng Minh giả trang làm nũng, Mập Mạp thật muốn phì cười. Cho y một ánh mắt yêu thương trìu mến, Mập Mạp buông cái muỗng trong tay, đem cả Tưởng Minh lẫn ổ chăn bế lên, cánh tay vô ý đặt ngay dưới cái mông đang sưng của ai đó.
“A~ Nha nha nha nha~~~” Tưởng Minh ăn đau rú lên một tràng. Mập Mạp thì khó hiểu, y la cái gì nha?
“Mập Mạp, ngươi mau thả ta xuống! Mông đau a!”
Mập Mạp lúc bấy giờ mới sực nhớ ra, vội vàng đặt y xuống giường nhẹ nhàng xoa bóp.
Tưởng Minh thì từ đáy lòng hận chết An Tạp, cái gì mà kiên quyết lừa y sẽ không đau, này còn không phải đau gần chết rồi đấy thôi!!!
Tưởng Minh quỳ gối trên ghế, nước mắt lưng tròng cầm chén cháo húp sột soạt. Bởi vì thật sự ngồi không nổi, cái mông y hình như cũng nở hoa luôn rồi.
Hôn lễ hai người đã được định vào ngày 12 tháng 6 âm lịch, ngày tốt cho việc cưới xin. Thời gian chỉ còn có một tuần, hai người phải lo đặt vé máy bay ra nước ngoài chuẩn bị trước, đâu thể nào đợi nước đến chân mới nhảy.
Cái ngày đi đăng kí, hai người cầm trong tay tờ chứng nhận kết hôn cùng lời chúc phúc từ mọi người xung quanh mà đỏ cả hốc mắt.
Trên đường lớn người đến người đi, Mập Mạp bỗng nhiên nắm lấy vai Tưởng Minh, cúi đầu hôn trụ đôi môi y. Tưởng Minh mới đầu cũng sửng sốt, có chút kích động, có chút bùi ngùi, lại có cả một chút thương cảm… mặc dù y không hiểu vì sao lại là thương cảm. Đây là lần đầu tiên Mập Mạp để lộ ra cái loại giác ngộ “chỉ cần trong mắt có người ấy liền mặc kệ cả thế giới”. Đời này chỉ cần hai ta được cùng một chỗ, những thứ khác có là gì, ai thèm quan tâm.
Tưởng Minh ôm chầm lấy Mập Mạp. Nam nhân này, cả đời này y cũng không buông tay.
Thiệp mời cho hôn lễ hai người đã phát hết, nhẫn cũng đã chọn xong: hai chiếc nhẫn kim cương đơn giản, kiểu dáng giống nhau, khác nhau mỗi kích thước. Lễ phục cũng đã đâu vào đấy, hai bộ vest màu đen giống hệt nhau được đặt may riêng, cẩn thận tỉ mỉ.
Hết thảy đều sẵn sàng, chỉ còn chờ kết hôn nữa là xong.
Ngày mai sẽ chính thức tiến hành hôn lễ, ngày hôm qua bọn Mục Kiền đã có mặt để tiện giúp đõ một vài chỗ. Dù sao thì người ta cũng đã kết hôn rồi, còn Tưởng Minh và Mập Mạp lại chưa, có nhiểu chỗ không thể không thỉnh giáo người có kinh nghiệm.
Buổi tối, An Tạp và Tiêu Kỳ cũng mò đến. Điều làm Tưởng Minh nghi hoặc không thôi chính là hai người ưa náo nhiệt bình thường có bao giờ đến trễ như thế này đâu.
Rồi Tạ Cường cũng dẫn “con” hắn tới. Đã qua ba đợt trị liệu, người cũng đã hồi phục không tệ, trên cơ bản đã đạt đến trình độ của người bình thường, chỉ duy có một tật xấu sửa thế nào cũng không khỏi. Đó là Trương Khải đã nghiễm nhiên nhận định Tạ Cường làm ba ba, mở mồm là ba ba mà ngậm miệng cũng ba ba, kêu riết đến nỗi Tạ Cường cũng hình thành bóng ma tâm lý. Bây giờ thì đến hắn cũng nhận định Trương Khải Khải làm con, cái này cái kia chả làm ăn gì được, bởi mỗi lần chuẩn bị làm hắn đều có cảm giác loạn luân…
Cả đám người ăn ý cho hắn một ánh mắt đồng tình. Có thế nào thì cũng là nam nhân nha, ai mà chẳng biết nam nhân có nhu cầu gì, cứ nghẹn hoài như vậy người tốt cũng mắc bệnh thần kinh.
Cha mẹ Tưởng Minh thì đã đến từ sớm, cùng đi còn có Lý Tuyết. Trên đường đi khỏi phải nói cặp vợ chồng già này có bao nhiêu thích nàng, thiện lương hiểu chuyện, có tri thức lại có lể nghĩa, bà Tưởng một phút cao hứng đã nhận luôn nàng làm con nuôi. Tưởng Minh đối với chuyện này chỉ có thể cười khổ không ngớt, y lại nhiều thêm một cô em gái a…
Ngày mai là đến hôn lễ rồi… Tưởng Minh thở dài, miệng ngậm điếu thuốc, tắt đèn trong phòng ra ban công ngắm cảnh. Có cảm giác một giây trôi qua lâu thật lâu… Mập Mạp bị mọi người kéo ra ngoài uống rượu rồi, có mình y bị bắt ở nhà trông “đứa nhỏ”.
Lại thở dài bất đắc dĩ, Tưởng Minh ngẩng đầu ngắm sao, thật là khóc không ra nước mắt nga.
“Tưởng Minh, chúc phúc ngươi.”
“!!!!!!!!!!!!” Má của ta ơi!! Tưởng Minh chỉ cảm giác gió lạnh sau đầu quất tới tấp. Vươn tay chỉ vào Trương Khải Khải, Tưởng Minh run rẩy không ngừng, suýt chút nữa là ngã lộn cổ xuống lầu.
“Không cần sợ, ta đâu phải là quỷ.” Trương Khải Khải cười.
“Ngươi… ngươi đã khoẻ?”
“Ân, tốt lắm.”
“Khi nào thì tốt? Sao ngươi không nói với Tạ Cường một tiếng?”
Trương Khải Khải thở dài, đến bên cạnh Tưởng Minh, rút điếu thuốc y đang ngậm trong miệng ra đưa lên môi mình, hít một hơi, phun ra một luồng khói trắng, sau đó lại trả điếu thuốc về vị trí vốn có của nó.
Tưởng Minh ngơ ngác mà nhìn, quên mất việc trên môi còn ngậm điếu thuốc.
“Ta đã nghĩ khi nhìn thấy ngươi kết hôn hắn sẽ rất đau khổ…” Trương Khải Khải nói một cách mập mờ.
“A?” Điếu thuốc trên miệng Tưởng Minh rơi xuống đất, y lấy chân dập tắt nó, trong lòng lại hoang mang: khổ sở? Vì cái khỉ gì lại đi khổ sở nha?
“Nhưng là hắn cũng chẳng khó chịu đau khổ gì…” Trương Khải Khải thở dài.
Đây là chuyện gì vậy? Tưởng Minh hồ đồ luôn rồi, nghe Trương Khải Khải nói chuyện cứ như đi lạc vào mê cung.
“Quý trọng Mập Mạp đi.” Trương Khải Khải nói xong quay người trở lại phòng, còn không quên đóng cánh cửa sau lưng lại.
Tiếng cửa đóng lách cách mới làm Tưởng Minh giật mình hồi thần. Vừa rồi, Trương Khải Khải nói hắn tốt lắm, nhưng vì cái gì lại phải giấu Tạ Cường? Hắn rốt cuộc muốn làm cái gì? Tưởng Minh nhíu mày suy nghĩ.
Bên này, Mập Mạp lần đầu tiên uống rượu tận hứng như vậy. Vốn tâm tình đã tốt, lại thêm nhân phùng (gặp lại người quen) việc vui tinh thần sảng, Mập Mạp càng thêm thích chí. Người khác kính hắn một ngụm, hắn cũng bồi lại người ta một ly. Cũng may tửu lượng của Mập Mạp không quá tệ, bằng không nãy giờ đã rất chật vật rồi.
Hò hét đến nửa đêm, đoàn người nhìn sắc trời thấy quá trễ rồi, ngày mai là ngày trọng đại không nên cập rập, vẫn là nên về thôi. An Tạp và Tiêu Kỳ phụ trách kéo Mập Mạp đang say khướt về nhà.
“Mập Mạp! Mập Mạp?”
“Uống, uống nào! Ha ha ha ha ha…. Cụng ly!”
“Kháo! Giờ này còn đòi uống! Ta hỏi ngươi chuyện này… Lúc ngươi và Tưởng Minh xxoo thì ai ở mặt trên?”
Tiêu Kỳ trừng mắt nhìn An Tạp một cái, quan tâm cái chuyện gì thế này?
Mập Mạp trợn to đôi mắt, mơ hồ nhìn An Tạp: “Ai là ai a?”
“Khụ… thì lúc hai ngươi làm tình ấy… khụ…”
“Hahaha, đương nhiên là…… không nói cho ngươi!” Mập Mạp hắng giọng bắt đầu hát. “Sông lớn chảy hướng đông, trên trời có sao Bắc Đẩu…” Thanh âm kia vang vọng như núi, làm hai người bên cạnh lỗ tai ong ong loạn xạ.
“Mập Mạp! Ngươi đừng có hát nữa!” An Tạp nhịn không được đạp cho hắn một cước.
Mập Mạp sửng sốt, đẩy An Tạp ra ngoài, tay bắt thành hình Lan Hoa Chỉ chỉa thẳng vào hắn mà mắng: “Muội ngươi! Lớn mật! Đi thẳng đi, đi thẳng phía trước đi! Không được phép quay đầu lại!”
An Tạp suýt bị Mập Mạp đổ lên người, mặt mày đưa đám lại lần nữa vác Mập Mạp mang về cho Tưởng Minh.
Mập Mạp cả quãng đường luôn sáng tác âm thanh gây ô nhiễm tiếng ồn trầm trọng, may mắn lúc đến khách sạn thì yên tĩnh lại. Giao người cho Tưởng Minh xong, cả An Tạp lẫn Tiêu Kỳ đều thở ra một hơi.
Lúc gần đi, An Tạp túm chặt lấy áo Tưởng Minh: “Uy! Mập Mạp nhà ngươi đúng là cái thằng muộn tao điển hình!” Nói xong tiêu sái đẩy cửa đi mất.
Tưởng Minh chẳng hiểu gì cả: Mập Mạp muộn chỗ nào? Tao chỗ nào? Bọn họ đây chắc chắn là hâm mộ ghen tị hận mà thôi! Lại tiếp tục vật lộn với cái khối thân thể của Mập Mạp để mang hắn vào bồn tắm. Người này, uống bao nhiêu rượu a? Đến cả mồ hôi còn nghe mùi rượu…