Thu xếp cho cha mẹ xong xuôi, cũng trấn an thằng em trai một hồi rồi đuổi về nhà, hắn quyết định đến thăm cô em gái một chút.

Em gái hắn đang ngủ, cả khuôn mặt ánh lên vẻ gầy yếu, hai hốc mắt trũng sâu, thân người tiều tuỵ như chỉ còn xương.

Rời bệnh viện Mập Mạp không về nhà cũng không về câu lạc bộ, mà hắn gọi điện thoại cho Lý Tuyết.

“Cái gì mà kêu ngươi muốn hiến một quả thận cho em gái chứ? Rồi ngươi trả lời làm sao?”

“Ta không đồng ý rồi… Thế nhưng lúc ta ghé qua thăm nó thì thấy bệnh quả thật rất trầm trọng, dù sao nó cũng là em gái của ta mà…”

“Mập Mạp, ngươi đến đây đi, nói chuyện trên điện thoại không rõ ràng.”

Cúp điện thoại, Mập Mạp vội vàng chạy đến chỗ Lý Tuyết. Khi hắn đến thì thấy Lý Tuyết đang ngồi trên giường đan áo len cho mẹ, nhìn thấy thân ảnh của hắn một cái Lý Tuyết liền đứng lên lấy cho hắn ly nước.

Mập mạp kể cho Lý Tuyết sơ bộ tình cảnh trong nhà hắn bây giờ rồi yên lặng không nói.

“Mập Mạp, ta khoan nói đến ngươi nhưng vì cái gì em trai ngươi không chịu hiến thận cho em gái ngươi chứ? Chẳng lẽ thận của hắn đáng giá còn thận ngươi thì không? Còn có cha mẹ ngươi nữa, bọn họ mà nhớ nhung trông mong ngươi cái khỉ gì, chẳng qua muốn lừa ngươi hiến ra một trái thận tặng cô em gái, vậy mà ngươi còn ngốc ngếch cho rằng bọn họ thật tâm?” Lý Tuyết rất không lưu tình xả ra một tràng trước mặt Mập Mạp.

“Thế nhưng…”

“Bất kể cái gì, ngươi có biết một trái thận đáng giá cỡ nào đối với nam nhân hay không?”

Mặt Mập Mạp đỏ ửng lên: “Ta… ta biết chứ.”

“Vậy ngươi thương lượng với người kia chưa? Vạn nhất y kiên quyết không đồng ý cho ngươi hiến thận thì sao?”

“……” Mập Mạp không nói gì, trong đầu hiện lên hình dáng của Tưởng Minh kèm theo vài tia bất đắc dĩ, hắn biết người kia chịu đủ giày vò mấy ngày này, nhưng vì cái gì không nói ra miệng chứ, rõ ràng trong bụng sinh một đống khí như vậy…

“Ngươi vẫn nên về nhà bàn bạc lại mọi chuyện với y đi.” Lý Tuyết khuyên nhủ.

“Ân.” Mập Mạp gật đầu, nhắm hướng câu lạc bộ hăm hở đi tới.

Lúc đến được câu lạc bộ đã gần ba giờ sáng, thế nhưng Tưởng Minh lại không có ở trong nhà, này có nghĩa là gì? Lấy di động gọi qua cho Tưởng Minh lại nghe tiếng điện thoại báo tắt máy…

“Uy? Con mẹ nó đang đêm hôm khuya khoắt thế này còn gọi cho ai? Mộng du à?” An Tạp hùng hùng hổ hổ bắt máy.

“Xin lỗi, thật xin lỗi, ta là Mập Mạp, cho hỏi Tưởng Minh có ở chỗ của ngươi không?”

“Mập Mạp à? Tưởng Minh không đến chỗ của ta, có chuyện gì sao?”

“À không, không có chuyện gì đâu.” Cúp điện thoại, Mập Mạp ngồi cứng ngắc trên chiếc ghế sô pha, chôn đầu mình trong hai lòng bàn tay. Cả người hắn run run, nếu ngay từ đầu hắn không biết đến tình yêu, nếu ngay từ đầu hắn chịu an phận thủ thường… Giảm béo cái khỉ gì chứ, béo thì cứ béo đi, có lẽ hiện tại hắn sẽ không phải thống khổ như vậy…

Hắn đào hết ruột gan đi yêu một người, yêu đến điên cuồng mù quáng, thế nhưng hắn lại không gặp may trong tình yêu, tâm thật đau thật nhức mà…

“Uy, ba à? Ta đồng ý đổi thận cho Tiểu Phi.” Nói xong hắn treo máy ngay lập tức.

Ông Trữ ngồi trong bệnh viện, nhìn đến thê tử còn đang mê man trên giường bệnh, trong chớp mắt kia cảm giác được sự day dứt áy náy. Thằng con trai lớn của ông từ nhỏ đã chẳng có nhiều tình thương ấm áp từ gia đình, vậy mà bây giờ bọn họ vẫn đang tổn thương nó, hết lần này đến lần khác…

Liếc qua đồng hồ, đã gần bốn giờ rưỡi sáng rồi, Mập Mạp đứng lên đi rửa mặt, sau đó vào phòng ngủ của hắn thu dọn đồ đạc. Khi đến đây hắn chỉ có vài bộ quần áo, vậy mà bây giờ hắn đã có cả tủ quần áo đầy ắp. Từ ngăn kéo cuối cùng Mập Mạp lôi ra chiếc quần jeans chưa lần nào hắn mặc, rách nát – thật giống như giấc mộng thuở nào của hắn, cũng rách nát.

Có mấy bộ quần áo, hình như không thuộc về dạng người như hắn. Vậy cũng tốt, Mập Mạp lặng thinh nghĩ nghĩ, chỉ cần mang theo những thứ hắn đáng có là được.

Mập Mạp ly khai. Quay đầu nhìn căn nhà lầu xa xa, hắn nhịn không được thở dài một tiếng: ta đã từng nói qua với ngươi, nếu ngươi không còn cần ta nữa, ta sẽ yên lặng ra đi.

.

.

.

Tưởng Minh về đến nhà là bảy giờ sáng, tối hôm qua thật sự mệt chết y. Lại nói Trương Khải Khải với Tạ Cường ai cũng toàn tật xấu, người này nghĩ người kia không thật lòng thương mình, người kia lại nghĩ trong lòng người này có kẻ khác, tự nghi kị nhau cho đã rồi đòi chia tay.

Cái ngày chia tay đó, Tạ Cường lôi kéo Tưởng Minh đi uống rượu, hai tên uống rượu say quắc cần câu suýt nữa cũng lăn đến trên giường. Mấu chốt chính ở chỗ này!

Trùng hợp chết người ở chỗ ngày đó Trương Khải Khải cũng đi uống rượu bên ngoài quán bar ấy, mà vốn thành phố T không được rộng rãi cho lắm, mấy loại hình ăn chơi đàn đúm gì đều tụ tập trên một con đường, cho nên phát sinh một màn cẩu huyết thường thấy: Trương Khải Khải bắt gặp hai người kia hôn môi trên đường…

Về đến nhà, Trương Khải Khải mất hết hi vọng vào cuộc sống liền ăn nguyên cả chai thuốc ngủ. Vốn tưởng rằng Tạ Cường sẽ không trở về nữa, ai ngờ rằng hắn vừa uống thuốc không lâu sau Tạ Cường liền trở về, chỉ là một Tạ Cường uống say hơn lợn chết căn bản sẽ không thể chú ý đến nét khác biệt của Trương Khải Khải.

Trương Khải Khải cảm giác mình bị lừa gạt nghiêm trọng, thì ra Tạ Cường chủ động câu dẫn hắn chẳng qua cũng chỉ để gây sự chú ý của Tưởng Minh, cho nên hắn cắn răng không nói ra chuyện mình chén cả lọ thuốc ngủ.

Đến nửa đêm, Tạ Cường bị nước tiểu nghẹn chịu không nổi đành bất đắc dĩ chạy vào toilet, lúc đi ra có thuận tiện liếc qua chỗ Trương Khải Khải một cái. Thế nhưng y vạn phần không ngờ được hình ảnh mình nhìn thấy lại là Trương Khải Khải run rẩy nằm trên giường, miệng trào bọt mép doạ cho y một trận hồn phi phách tán.

Cái gì gọi là tự làm bậy không thể sống? Chính là đây! Trương Khải Khải cấp tốc được đưa đến bệnh viện cứu chữa, thế nhưng thời gian xảy ra chuyện quá lâu, dược tính đã không còn nằm yên trong bao tử mà đã bắt đầu tiến vào trong máu, hơn nữa thuốc ngủ có tác dụng tổn thương não bộ rất lớn, cho nên các bác sĩ luôn phải túc trực thường xuyên bên cạnh.

Khi nhận được điện thoại Tưởng Minh cũng lắp bắp kinh hãi. Cá tính Trương Khải Khải thế nào y biết rõ, trầm mặc ít nói, thế nhưng chuyện gì đã làm thì làm rất tuyệt (quyết tuyệt, không chừa đường lui)… tỷ như lần nhảy lầu lúc trước, nếu Tưởng Minh không chạy đến kịp lúc dám chắc hắn thật sự sẽ nhảy xuống.

Đến bệnh viện, Tưởng Minh thấy được thân ảnh đang ngồi xổm nơi góc tường, đôi cánh tay ôm chặt lấy thân thể còn đang run rẩy… Thật không ngờ, cái tên còn nam tính hơn bất kì thằng đàn ông nào cũng có ngày lại bày ra bộ dáng như thế…

Thấy Tưởng Minh đã đến, Tạ Cường thật giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, vội vàng ôm chầm lấy cánh tay y, miệng muốn nói thật nhiều lại không cách chi bật ra một câu trọn vẹn.

“Ta… ta sắp mất đi hắn rồi… phải làm sao bây giờ? Minh… Minh à, nếu ta biết… nếu ta biết… hắn sẽ… như thế, ta… đánh chết ta ta cũng không chia tay với hắn… a, sẽ không chia tay hắn đâu… Làm sao bây giờ… Ta sắp mất đi hắn rồi… Ngươi không biết đâu, thời điểm đó… ánh mắt hắn luôn nhìn trừng trừng vào ta… lại không nói một câu nào… chỉ siết chặt lấy bàn tay ta… Ta biết hắn hận ta… hận, hận đến mức không muốn cùng ta chung một chỗ… Ta nên làm cái gì bây giờ đây?”

Mũi Tưởng Minh chua chua, nhìn nam nhân nước mắt lã chã ngồi sụp xuống mặt đất kia, thật không biết nên nói cái gì cho phải.

“Hắn sẽ không có việc gì đâu, hắn cũng sẽ không hận ngươi… Hắn chỉ là quá yêu ngươi mà thôi, nếu tách khỏi ngươi, hắn sẽ sống không nổi…” Tưởng Minh vỗ nhẹ vai Tạ Cường thấp giọng an ủi. Ngoại trừ an ủi ra, y thật không biết nên làm cái gì khác.

Đoàn bác sĩ hơn mười bảy người cấp cứu hơn mấy tiếng đồng hồ, rốt cuộc cũng đã cứu được người. Tuy nhiên phần đầu bị tổn thương nghiêm trọng, khả năng trở thành kẻ si ngốc tương đối lớn…

Tạ Cường kích động ầm ầm ôm Tưởng Minh lắc qua lắc lại, mặc kệ Trương Khải Khải có trở nên thế nào đi nữa, chỉ cần người không chết đã là kết quả tốt nhất có thể rồi.

Tưởng Minh mệt đến sống dở chết dở cũng vui vẻ mua cho Tạ Cường một phần điểm tâm, sau đó ba chân bốn cẳng chạy trở lại câu lạc bộ.