Sau khi Tưởng Minh và Mập Mạp trở thành một cặp, Tưởng Minh đích xác đã thu liễm hơn rất nhiều, cho dù An Tạp gọi điện mời y đi uống rượu cũng hiếm khi thấy y đồng ý.

Hiện tại Tưởng Minh mới ý thức được chính mình có bao nhiêu đáng giận, mà không có việc gì làm liền gọi An Tạp đi uống rượu là chuyện không phúc hậu cỡ nào. Suy bụng ta ra bụng người mà nói, nếu có người gọi Mập Mạp ra ngoài uống rượu hoài thì y chắc chắn sẽ sinh khí. Lão Tiêu Kỳ đáng thương, hồi đó chắc y hận mình muốn chết.

Cuối tuần, Tưởng Minh quyết định cùng Mập Mạp ra ngoài dạo phố – cũng chính là dịp hẹn hò đầu tiên của hai người. Quá kích động, cả hai chẳng còn tâm trí suy nghĩ nên đi đâu cho tốt, cả ngày vòng đi vòng lại trên con đường lớn, cuối cùng mệt mỏi đành ngồi xuống bên đường mua hai ly trà sữa giải khát.

“Ta là cái gì của ngươi?

Ngươi là ưu-nhạc-mỹ của a a!

A~~ Ta là trà sữa?

Như vậy ta sẽ có thể phủng ngươi trong lòng bàn tay…”

Nhớ đến lời kịch siêu khôi hài trong quảng cáo trà sữa, Tưởng Minh bất ngờ phun sữa. Mập Mạp sửng sốt, vội vàng lấy khăn tay ôn nhu lau mặt cho y. Tưởng Minh đỏ bừng mặt tính nhận lấy chiếc khăn để tự mình lau, ai ngờ nắm phải tay Mập Mạp làm cả hai đồng thời ngây ngẩn.

Mập Mạp cứ ngơ ngác nhìn Tường Minh cùng với cái miệng nhỏ nhắn của y, Tưởng Minh cũng ngơ ngác nhìn Mập Mạp đến tay cũng quên mất phải buông ra.

Chậm rãi cúi đầu…

“Mập… Mập Mạp… Ngươi làm cái… Ngô~”

Hai đôi môi xinh đẹp gắt gao dán lại với nhau, Mập Mạp hé miệng, hàm trụ môi dưới của Tưởng Minh, tinh tế hôn lên tựa như đang đối xử với trân bảo.

Đầu lưỡi mềm mềm xẹt qua khoang miệng, Tưởng Minh định thần lại mới phát hiện mình hai mắt nhắm chặt, cánh tay đang gắt gao ôm lấy cổ Mập Mạp, cả thân người kích động đến cứng ngắc… Làm tình trường lão thủ nhiều năm như vậy, Tưởng Minh thật không thể tưởng tượng được mình cũng có ngày ngốc lăng như một tên tiểu tử, bị người khác hôn đến mức không thể động đậy.

Thế là vào một buổi chiều xuân ấm áp, trên con đường nào đấy ở Bột Hải (vùng biển giữa bán đảo Sơn Đông và bán đảo Liêu Đông của Trung Quốc), hai nam nhân tuấn tú rốt cuộc cũng đã đem bản thân mình giao cho đối phương. Trên đường không ai dừng chân quan khán, cũng chẳng có ai xem thường khinh bỉ, nếu có thì chỉ là thản nhiên chúc phúc…

Có lẽ tình yêu của họ cũng như cái cây con đang nảy mầm bên cạnh, dưới sự chăm sóc cẩn thận của mọi người mà chậm rãi phát triển.

Một thời gian dài sau đó Mập Mạp mới buông Tưởng Minh ra. Ô! Cả khuôn mặt ngay lập tức như bị nướng chín, hắn không ngờ mình cũng có lá gan làm chuyện như thế ngay trên đường!

Liếm liếm khoé môi, hương vị ngọt ngào của trà sữa vẫn còn đọng lại. Mập Mạp kéo Tưởng Minh, mười ngón tay đan xen, thân ảnh xen lẫn giữa các cặp tình nhân cùng đi dạo trên đường.

Cả hai cùng vui vẻ tản bộ đến cây cầu hộ thành, Mập Mạp bỗng nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên gặp nhau, không khỏi cười rộ lên.

“Tưởng Minh, ngươi còn nhớ lúc chúng ta gặp nhau lần đầu không?”

“Ân, nhớ chứ. Lúc đó ta còn nghĩ ngươi đang muốn nhảy sông…”

“… Ta vì sao phải nhảy sông tự vẫn chứ?”

“Ngươi lúc đó không phải vẫn đang quá béo sao? Làm ta cứ tưởng ngươi tự ti nên muốn tìm chết.” Tưởng Minh nói đúng lý hợp tình.

Mập Mạp bắt đầu cẩn thận suy nghĩ lại, duyên phận thật sự là một thứ kì diệu. Nếu lúc đó hai người không gặp nhau, Tưởng Minh không rảnh rỗi lo chuyện người, không đưa chiếc thẻ hội viên cho hắn… vậy đến bây giờ hắn chắc chắn vẫn là một anh mập vụng về.

Thế nhưng bây giờ hắn đã gầy được, cái tên mập nghĩ cả đời cũng chẳng thể gầy được nay đã gầy. Hắn hiện tại chỉ còn 183 cân, đã hoàn toàn gia nhập lại với hàng ngũ những người có dáng vẻ bình thường.

“Mập Mạp, ngươi kể ta nghe chút đi, trước đây vì cái gì ngươi lại đến tìm ta? Lại còn không tiếc hết thảy muốn giảm béo?” Tưởng Minh dựa lưng vào lan can trên cầu, châm điếu thuốc hít sâu một hơi, rồi mới ngẩng đầu, thả lên trời mấy ngụm khói trắng phiêu đãng trong không khí.

“Ta cũng có nói với ngươi rồi đấy… Ta có hai đứa em trai và em gái, cả hai đều rất xinh đẹp. Cha mẹ ta thì hình như chưa từng thật sự thương yêu ta bao giờ, bọn họ chỉ thương yêu hai đứa em của ta… cũng bởi vì ta quá béo, lại còn ngốc nữa… ha ha…” Mập Mạp nở nụ cười tự giễu.

“Vậy ngươi… là bị bọn họ cố ý để lại trong nước?”

“Ta không biết nữa. Cha mẹ có nói sau này sẽ trở lại đón ta, nhưng ta thật không dám ôm quá nhiều hi vọng…” Mập Mạp cúi đầu nhìn nước sông đang cuồn cuộn dưới chân cầu, hắn… xem như đã chết tâm rồi.

Là con một, nhận được đầy đủ tình thương của người nhà và bạn bè, Tưởng Minh sẽ không hiểu được nỗi thống khổ của Mập Mạp, nỗi khát vọng có được một gia đình của hắn.

“Sau đó, ta lại bị ông chủ cũ sa thải nữa…”

“Ngươi trước kia cũng có công tác à?” Tưởng Minh cảm thấy thật bất khả tư nghị, Mập Mạp béo đến như vậy thì có sức lao động hay không cũng khó mà nói được.

“Ân, ta làm công nhân khuân vác trong một nhà xưởng, mỗi ngày làm việc khoảng mười hai tiếng, một tháng sẽ kiếm được một ngàn đồng.” Tuy rằng một ngàn đồng chẳng bõ cho Tưởng Minh mua một bộ quần áo đẹp mắt, thế nhưng nó dù sao cũng đã từng là tất cả nguồn thu nhập Mập Mạp.

“Sau đó nữa, Lý Tuyết lại rời đi không lời từ biệt… Ta lúc đó thật sự không còn động lực để mà sống nữa, thậm chí còn nghĩ rằng chết đi mới thật là chuyện tốt.” Nói xong, Mập Mạp thở hắt ra một hơi dài, gánh nặng bấy lâu nay đè nặng trên vai hắn nháy mắt đã biến mất vô tung vô ảnh.

Tưởng Minh ném điếu thuốc, xoay người ôm lấy eo Mập Mạp, ghé người mình lên lưng hắn: “Mập Mạp, ta đi không nổi nữa, ngươi cõng ta đi!”

Giọng mũi nghèn nghẹn làm Mập Mạp nghe mà lòng đau xót. Có người đồng cảm và quan tâm thật là tốt!

“Ngu ngốc, ngươi phải rèn luyện thân thể đi, mới đi có chút xíu đã mệt mỏi.” Nói xong Mập Mạp nhẹ dùng sức, đỡ lấy hai cái đùi của y rồi đứng thẳng dậy.

Tưởng Minh gắt gao ôm lấy cổ Mập Mạp, một người sĩ diện như y làm sao có thể để cho người khác thấy mình đang khóc. Áp mặt xuống lưng hắn, Tưởng Minh lén lút lau khô mấy giọt nước mắt.

Mập Mạp cõng Tưởng Minh đến đầu đường thì buông y xuống, hai người đứng ở nơi đó chờ tuyến xe buýt.

“Đúng rồi, Mập Mạp, ta cũng sẽ thẳng thắn giống ngươi…”

“Ân?” Mập Mạp kì quái nhìn Tưởng Minh, thẳng thắn cái gì chứ?

“Cái kia… Những người ta từng có hảo cảm quả thật ta đếm không xuể, cũng không nhớ được là bao nhiêu, tuy nhiên bọn họ đều là ruồi ve bên đường, ta chỉ là chơi đùa mà thôi. Chân chính có cảm tình thì chỉ có ngươi với Trương Khải Khải, bất quá hiện giờ Trương Khải Khải đã là quá khứ, cho nên hiện tại ta chỉ có một mình ngươi thôi, thật sự… Còn có… ta cũng từng thích Mục Kiền, nhưng hiện tại ta đã buông tay rồi, thật sự luôn đó…” Tưởng Minh như đứa trẻ biết mình lại làm chuyện có lỗi, đáng thương hề hề khẩn cầu tha thứ.

Mập Mạp nhìn Tưởng Minh, đầu lông mày nhăn tít lại. Được lắm! Tên tiểu tử này bình thường thì chẳng thấy gì nổi bật, không ngờ lại hoa tâm đến như vậy, yêu hết người này đến người khác!

Xe buýt vừa đến, Mập Mạp liền nhấc chân bước gọn vào.

“Uy! Mập Mạp, ngươi nghe ta giải thích đã nào, uy… Kháo! Dừng xe lại mau! Bác tài, mau dừng xe lại…”

Tưởng Minh còn chưa kịp nhấc chân, chiếc xe buýt kia đã mất bóng, làm Tưởng đại thiếu được dịp tức giận mà mở miệng chửi người.

“Mập Mạp chết tiệt! Vì cái gì lại không chịu nghe giải thích chứ?” Thôi đành bắt taxi trở về câu lạc bộ vậy.

“Mập Mạp, ngươi cư nhiên quăng ta một mình ở cái bến xe buýt kia!”

“Hừ!” Mập Mạp hừ lạnh một tiếng, cầm lấy khăn mặt vào phòng tắm rửa.

“Uy! Mập Mạp đáng chết, ngươi hừ cái gì mà hừ chứ hả? Chuyện ngươi từng có bạn gái ta cũng đâu có để ý, vậy ta đây từng có bạn trai ngươi cũng không nên trách mới đúng chứ!” Càng nói Tưởng Minh càng thấy mình uỷ khuất, nụ hôn đầu của Mập Mạp y không có phúc phận được hưởng, đã thế lại còn mất về tay một nữ nhân nữa chứ.

“Mập Mạp, ta đang nói chuyện với ngươi đó a, Mập Mạp… Mập Mạp!” Lạch cạch vài tiếng, cửa phòng tắm bị một lực tương đối lớn đẩy ra.

“Ngươi… ngươi làm cái gì vậy?” Mập Mạp hoảng sợ, cả người hắn trên dưới đâu có mặc tí ti chút quần áo nào, tại hắn đang thử nước ấm trước khi tắm mà.

“A… Ngươi… ngươi cứ tắm trước đi, ta đi ra ngoài một chút…” Nói xong Tưởng Minh tông cửa chạy đi mất.

Má ơi, hù chết y! Lớn như vậy… mình có thể đè được hắn sao? Ngô~