cho nhau, lừa gạt đại chúng. Thế nhưng hôm nay nhìn một chút, cảm giác bị lừa cũng không tệ lắm!

“Di? Nhiều cuộc gọi lỡ quá a! Đã trễ thế này ai còn gọi điện nữa?”

“Tiểu Minh! Tiểu Minh! Tìm không thấy Mục Kiền!” Từ điện thoại truyền ra một thanh âm run run, nghẹn ngào nói không nên lời.

“Tề Thiên? Sao lại thế này? Có gì từ từ nói.” Tưởng Minh cũng là cả kinh.

“3 tiếng trước, hắn nhận được một cuộc gọi, sắc mặt thấy không được tốt lắm. Nói là đi ra ngoài một chuyến, nhưng là đến bây giờ còn chưa thấy trở lại. Ta gọi cho hắn lần thứ nhất thì không thấy có người nghe máy, lần thứ hai thì tắt điện thoại luôn.”

“Gọi cảnh sát chưa?”

“Cảnh sát nói… là phải mất tích hơn 30 giờ mới có thể báo nguy, nhưng mà… nhưng mà ta… sợ…”

“Được rồi, ngươi trước mắt đừng quá khẩn trương, ta lập tức tới liền!”