Trong toilet, Tưởng Minh nôn đến dữ dội, ngồi dưới đất, một chút sức lực cũng không có.

Mập Mạp chạy vào bật đèn trong toilet, Tưởng Minh bị ánh đèn làm cho loá mắt, nheo nheo mắt nửa ngày mới xem như thanh tỉnh chút ít.

“Mập Mạp… ngươi… còn chưa ngủ à?”

“Hừ!” Mập Mạp kéo Tưởng Minh lôi ra ngoài, nhẹ nhàng như xách con gà trống. Chết tiệt! Nôn cũng không bật đèn, bồn cầu chưa mở lên đã nôn…

Tưởng Minh nhìn nhìn cái đống kia, cũng biết thẹn thùng ngồi yên trên ghế không nhúc nhích, nhìn Mập Mạp nhanh nhẹn xử lý. Nhìn thế nào cũng không thấy chán, cành nhìn càng thấy Mập Mạp rất đẹp, thế là một người bỗng nhiên xích xích cười rộ lên.

Mập Mạp dọn xong phòng vệ sinh thì đi ra xem Tưởng Minh, thấy ai kia ngồi ngoan như một cậu học trò, khuôn mặt bị rượu làm cho đỏ bừng, ánh mắt vì vừa mới nôn mà phiếm một tầng thuỷ quang. Mập Mạp nhìn đến sửng sốt, tim bất giác lại nhảy loạn cả lên.

“Ngươi… Ngươi đem quần áo đi thay, tiện thể tắm rửa một chút.”

“……” Tưởng Minh vẫn ngồi ngơ ngác ở ghế như trước, không nhúc nhích nhìn Mập Mạp, chợt cười rộ lên, lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhàn nhạt.

Mập Mạp hoá đá rồi… Này không phải nam nhân a! Đây là cái yêu nghiệt biến dị! Vừa định rời đi thì “oành” một cái, Tưởng Minh ngã người xuống ghế. Ngủ???

Mập Mạp chạy qua gọi hai tiếng, không trả lời, đẩy vài cái, vẫn là bất động, say đến bất tỉnh nhân sự. Đã bất đắc dĩ đã lo thì lo cho trót, Mập Mạp đem quần áo Tưởng Minh lột sạch. (Ấy chớ có nghĩ bậy a, Mập Mạp không có đen tối đâu) Hiện tại mới chỉ qua tháng hai, khí lạnh còn chưa đi hết, vì sợ lạnh nên Tưởng Minh mặc khá nhiều lớp áo.

Cởi hết đến lúc chỉ còn lại mỗi cái quần lót, Mập Mạp không hạ thủ, thế này còn phải cởi nữa a?

Cắn chặt răng, đều là đại nam nhân thì có cái gì? Không dám cởi chẳng lẽ hắn là biến thái sao? Nghiến răng, dùng lực một chút, chiếc quần lót liền bị kéo xuống…

Tưởng Minh vì bị lấy hết quần áo nên cảm thấy lạnh, chủ động tìm kiếm nguồn nhiệt. Tới gần cơ thể Mập Mạp, nhào người lên ôm một cái, làm cho Mập Mạp thiếu chút nữa ngất xỉu luôn. Cả người Mập Mạp nóng đến một thân mồ hôi, Tưởng Minh ôm càng chặt, Mập Mạp lại càng nóng, làm thành một vòng tuần hoàn kinh khủng.

Cuối cùng, Mập Mạp do quá sợ vội vàng chạy đi xả nước, quăng Tưởng Minh vào bồn tắm, tẩy rửa sạch sẽ, lại lao người ra ngoài lấy tấm khăn tắm bao người y lại, ôm đến trên giường. Đắp chăn cho y xong, nhìn thoáng qua một chút, thở dài, Mập Mạp vọt vào phòng tắm nước lạnh.

Mập Mạp đơn thuần, nhưng Mập Mạp không ngốc. Phản ứng của hắn đã vượt quá mức bình thường cho phép đối với một tên cùng giới tính, cái này đại biểu cho cái gì Mập Mạp hiểu được, nhưng hắn không muốn đối mặt.

Sáng hôm sau thức dậy, Tưởng Minh xoa xoa cái đầu đang đau, say rượu a, thật con mẹ nó khó chịu! Ngồi dậy, chăn từ trên người tuột xuống một nửa: y thế mà không mặc gì?!? Tưởng Minh khi ngủ có một thói quen phải mặc áo ngủ, cho dù không mặc áo ngủ thì ít nhất cũng phải còn cái quần lót, vì y sợ khí hậu lạnh sẽ phá hư tiểu đệ đệ (⊙̃.o) Thế nhưng, y cư nhiên quang loã… Bất khả tư nghị, chắc chắn không phải tự mình tắm rửa thay quần áo!

Mặc xong quần áo, đến phòng vệ sinh cầm bàn chải đánh răng: cái áo lông cừu một ngàn tệ của y cư nhiên bị nhúng nước, còn bị phơi khí lạnh trên ban công nữa… Tưởng Minh phát điên lên, nhất định là cái tên Mập Mạp chết tiệt ấy… Từ từ, quần áo y là do hắn giặt, vậy người y thì sao?

Hắc hắc hắc, quăng cái bàn chải đánh răng xuống, chạy ra ban công vuốt ve cái áo lông cừu ướt sũng, Tưởng Minh gian trá cười hề hề. Đúng vậy, nhất định là hắn tẩy! (“tẩy” ở đây có thể hiểu là giặt đồ cũng được, mà hiểu theo nghĩa tắm rửa cũng được =))

.

.

.

Tưởng đại thiếu nhất định là đang phát xuân… Vài nhân viên túm tụm lại khe khẽ tán chuyện.

“Đừng có tụ tập ở đây nữa, chuyện gì nên làm thì đi làm đi!” Tiểu Triệu đem mấy tên nhân viên lắm mồm tống cổ đi, xong lại cùng Dương Vũ Thanh và Triệu Trác buôn chuyện.

“Ngươi nói xem, Tưởng Minh làm sao vậy? Từ buổi trưa đến giờ cứ ngồi bên kia không nhúc nhích, lại còn nhìn chằm chằm vào Mập Mạp nữa chứ. Ta xem mà tâm còn muốn hoảng.” Tiểu Triệu run rẩy một trận.

“Ân, ta cũng là không hiểu, Tưởng Minh đang rất nhàn nhã sao?” Triệu Trác chống cằm, cũng nhìn nhìn Mập Mạp, thế nhưng có cái gì hay đâu mà xem.

“Ân, nếu ta đoán không lầm thì…” Dương Vũ Thanh bỗng cười rộ lên cực kì gian manh.

“Cái gì a? Đừng có lấp lấp lửng lửng.”

“Tưởng Minh là coi trọng Mập Mạp!”

“Thiết! Quỷ mới tin…”

Ba người lại trở về làm công việc của mình, trong lòng vẫn còn một đống câu hỏi chưa có lời đáp. Đến tột cùng thì hai người bọn họ đang làm cái gì?

Tưởng Minh vẫn như trước nhìn chằm chằm Mập Mạp không chớp mắt, giống như muốn nhìn Mập Mạp cho đến khi người hắn nở hoa.

Kì thật, Mập Mạp đã sớm phát hiện ánh nhìn của Tưởng Minh, và hắn khẩn trương chạy bộ đến mức muốn đau xóc hông. Thế nhưng hắn lại không dám ngừng lại, vì cái gì thì chính hắn cũng không biết, dù sao thì càng sợ hãi hắn lại càng không dừng được…

Cước bộ càng ngày càng chậm, Mập Mạp đau bụng, lại thêm thể lực cạn kiệt, “Phanh!” một tiếng hắn té từ trên máy chạy bộ xuống. Kì thật cũng không phải lần đầu tiên té xuống, ngã riết cũng thành thói quen, Mập Mạp đứng lên chuẩn bị đi nghỉ.

Tưởng Minh nhìn thấy Mập Mạp té ngã, cười hì hì một cái, bỗng nhiên giật mình như nhớ ra cái gì, vội vàng đứng bật dậy như dưới mông có kim, véo một cái đã chạy đến trước mặt Mập Mạp.

“… Mập Mạp, ngươi không sao chứ?” Hình ảnh Tưởng Minh xấu hổ đỏ mặt, tay còn vân vê vạt áo khiến cho bọn Tiểu Triệu nín cười muốn hộc máu.

“Ân, không việc gì… té nhiều thành quen rồi…” Mập Mạp cầm cái khăn mặt lau mồ hôi, xong lấy một chai nước ngồi xuống nghỉ ngơi. Tưởng Minh cũng bước những bước nhỏ qua, thẳng thắn ngồi xuống ngay bên cạnh Mập Mạp.

Bùm! Mập Mạp lập tức đỏ mặt đứng bật dậy. Nhớ đến đêm hôm trước… kia làn da trắng nõn… kia thân thể thon dài…

“Ngươi… Ngươi… Ngươi muốn làm cái gì?” Mập Mạp né qua một bên, cố gắng cách chỗ Tưởng Minh ngồi càng xa càng tốt.

“Có gì đâu, ta chỉ là muốn xem ngươi bình thường tập luyện như thế nào mà thôi.”

“……” Hai người cùng trầm lặng.

“Đêm qua,” Cả hai trăm miệng một lời.

“Ách… Đêm qua… ngươi uống rượu, còn nôn ra một bãi, ân, ta giúp ngươi đem quần áo giặt sạch…”

“Nga, cám ơn ngươi… Ta còn có việc, đi trước…”

Mập Mạp nhìn thân ảnh Tưởng Minh vội vàng trở về văn phòng, mới thở ra một hơi. Hắn làm sao vậy a? Tại sao đột nhiên thấy Tưởng Minh ở bên, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh? Vỗ vỗ mặt cho tỉnh táo, Mập Mạp buông chai nước tiếp tục rèn luyện.

.

Mấy ngày trước trời còn chuyển ấm, hôm nay đã lại có khí lạnh. Mùa đông ở phương Bắc quả thật là dài!

Đã tháng Hai rồi, còn có vài ngày là đến Tết, cái Tết thuần âm lịch của người Trung Quốc. Mập Mạp là một người theo truyền thống, trước kia cho dù chỉ có một người, nhưng cũng biết trang hoàng đón Tết. Dán câu đối, ăn sủi cảo, đốt pháo… mọi thứ đều đầy đủ cả.

Còn nhớ mấy cái Tết trước, Mập Mạp đều cùng cha mẹ về quê thăm ông bà. Bà nội hắn thuộc lớp người đi trước, mấy phong tục truyền thống chẳng quên cái nào, còn có thể cắt giấy dán cửa sổ rất đẹp nữa. Về sau bà nội hắn qua đời, Mập Mạp cũng không trở về quê ăn Tết nữa, nhưng được cái thằng em mỗi dịp mừng năm mới đều gọi điện chúc mừng.

Chẳng biết đón Giao thừa năm nay hắn có lại một thân một mình nữa không.