Editor: Diên Vỹ

"Bây giờ triều đình dựa vào linh lực của Tề gia chống đỡ đại trận nên có thể nói Tề gia quyền khuynh triều dã. Ngay cả Hoàng Thượng đều phải kiêng kị vài phần. Thiên hạ to lớn như thế này há không có chỗ cho chúng ta dung thân?" Mặc dù Nguyễn Cẩm không được Nguyễn gia coi trọng nhưng không vì vậy mà hắn buông tha cho chính mình. Trái lại, hắn giấu tài, giấu khát vọng anh hùng của mình.

" Quỷ Cốc!" Lăng Sương không cần nghĩ ngợi mà trả lời.

Nguyễn Cẩm hơi suy nghĩ một chút cũng cảm thấy đề nghị này của Lăng Sương không tệ. Hiện trên giang hồ, Quỷ Cốc có thế lực rất mạnh. Bọn hắn có Quỷ Cốc làm chỗ dựa có thể tránh được một đầu gió. Sau này lại tính tiếp. Cũng không phải là không thể.

" Đề nghị của Đại tiểu thư rất tốt. Chỉ là nghe nói Nhâm thiếu chủ của Quỷ Cốc tính tình cổ quái,  làm việc quái đản. Chúng ta tùy tiện tiến đến, lỡ may...." Nguyễn Cẩm cũng có chút hiểu biết với Quỷ Cốc nên hắn cũng khá lo lắng.

" Như lời ngươi nói, ở bên ngoài bốn phía đều là thế lực của Tề gia. Ngoại trừ Quỷ Cốc thì không còn nơi nào an toàn để chúng ta lánh nạn. Đến Quỷ Cốc hãy tận lực tránh gặp Thiếu chủ. Ở Quỷ Cốc đợi bên ngoài sóng êm gió lặng rồi hẳn ra."

Trong sách cổ không viết nhiều về Quỷ Cốc. Nhưng thực lực Quỷ Cốc đủ để chống lại triều đình. Cho dù Tề thừa tướng biết nàng đang ở Quỷ Cốc cũng không dám tùy tiện làm bậy. Huống chi nàng chỉ cần trốn ở Quỷ Cốc một thời gian tránh đầu sóng ngọn gió.

" Nếu đại tiểu thư đã có chủ ý như vậy, Nguyễn Cẩm sẽ hộ tống đại tiểu thư đến Quỷ Cốc." Nguyễn Cẩm cũng đã suy tính cùng Lăng Sương đi đến Thất vương gia nhưng Thất vương gia và Tề thừa tướng luôn bất hòa. Lăng Sương và Tề thừa tướng tái khởi xung đột một khi Thất vương gia gặp chuyện không may trong triều đình không còn ai có thể ứng chiến thì Kim Lăng triều sẽ là ngàn cân treo sợi tóc.

Thấy Nguyễn Cẩm đồng ý đi Quỷ Cốc, Lăng Sương mừng rỡ trong lòng. Thân thủ Nguyễn Cẩm không tệ. Người trong giang hồ cũng không phải đối thủ của hắn. Đoạn đường này có Nguyễn Cẩm hộ tống nàng sẽ bình an đến Quỷ Cốc.

" Sắc trời đã tối, trước tiên chúng ta phải kiếm một nơi nghỉ ngơi. Rạng sáng ngày mai chúng ta sẽ mua ngựa, một ít lương khô và phải mua thêm bộ y phục thích hợp để xuất phát." Lăng Sương ngáp một cái. Náo loạn trong đêm hôm khuya khoắt nàng đã mệt mỏi đến đỉnh điểm. Vì sợ Tề thừa tướng bắt được nên nàng chạy trối chết bây giờ tinh thần đã được buông lỏng thì phát giác toàn thân đều rất đau nhức.

Nguyễn Cẩm nhìn Lăng Sương: "Lăng tiểu thư thật không giống lúc trước."

Nguyễn Cẩm và Lăng Sương cũng có thể nói là thanh mai trúc mã. Mặc dù chủ yếu thời gian Nguyễn Cẩm đều ở một nơi bí mật yên tĩnh nhìn Lăng Sương. Lăng Sương lại cao cao tại thượng như tiên tử mà hắn chỉ có thể từ xa đứng nhìn.

Lúc trước, Lăng Sương chỉ biết phong hoa tuyết nguyệt(1). Còn bây giờ Lăng Sương tựa như biến đổi thành một người khác. Có lẽ vì Lăng gia bị tịch thu gia sản. Nghĩ như vậy trong lòng Nguyễn Cẩm lại dâng lên một vòng đau lòng.

(1): Tình yêu nam nữ

Lăng Sương mỉm cười: "Không trải qua phong ba bão táp sao có thể gặp cầu vòng! Đi thôi, ta mệt quá. Chúng ta mau tìm một nơi để nghỉ ngơi thôi."

"Ta biết ở phía trước không xa có một miếu bỏ hoang. Đêm nay đành ủy khuất đại tiểu thư phải ở đó." Nguyễn Cẩm xong liền tiến lên dẫn đường.

Lăng Sương thầm nghĩ, xem ra phim truyền hình đều không gạt người. Ít nhất vẫn có miêu bỏ hoang.

Nguyễn Cẩm và Lăng Sương đi về phía trước khoảng một khắc đồng hồ. Tới nơi, Nguyễn Cẩm dọn dẹp một khối đất trống sạch sẽ, cởi áo khoát rồi trải lên trên mặt đất: "Tiểu thư mau ngủ đi, ta sẽ ở ngoài trông coi."

Trong lòng Lăng Sương ấm áp. Không nghĩ tới Nguyễn Cẩm còn là một nam nhân thật ấm áp. Nhưng buổi tối lạnh như vậy, Nguyễn Cẩm phải ở bên ngoài trông coi Lăng Sương vội vàng nhặt áo lên: "Bên ngoài lạnh lẻo, ngươi mặc vào cho ấm."