Editor: Diên Vỹ

Tề Nam giở trò, vẻ mặt tràn đầy YY(1). Lăng Sương nhìn thấy như vậy thực sự rất muốn ói nhưng vẫn phải cố gắng xây dựng hình tượng hai mắt đẫm lệ nhìn Tề Nam: " Nam ca ca, thật ra...thật ra Sương nhi cũng đã ái một người từ lâu. Hiện nay, Lăng gia chúng ta bị kiếp nạn này, Sương nhi sợ không xứng với Nam ca ca...." 

(1) YY: tự sướng 

Tề Nam nghe thấy thế, tâm tình càng trở nên vui vẻ. Là nam nhân trời sinh dục vọng chinh phục nữ nhân. Lăng Sương nói vậy như khảm sâu vào trong lòng hắn. Nhìn Lăng Sương phấn hồng cả khuôn mặt: "Sương nhi, nàng nói thật chứ?"

"Bây giờ Sương nhi là thân mang tội, nếu Nam ca ca không ngại, Sương nhi nguyện ý cả đời hầu hạ Nam ca ca." Lăng Sương cố nhịn xuống xúc động muốn ói, phong tình nói.

"Nếu đã như vậy, bây giờ Nam ca ca sẽ sẽ thành toàn cho nàng, ha ha ha ha..." Cánh tay Tề Nam hèn mọn bỉ ổi nắm thật chặt hai luồng no đủ trước ngực của Lăng Sương. Trên mặt đều là dục vọng.

"Đừng mà, Nam ca ca." Lăng Sương mềm mại nói: "Người ta vẫn còn bị trói đây nè, sao có thể...."

Lạt mềm buộc chặt, không phải nam nhân đều rất yêu thích trò này hay sao?

Lăng Sương đang bị trói. Muốn chạy trốn gần như là không có khả năng cho nên nàng nhất định phải nghĩ biện pháp để Tề Nam cởi trói cho nàng. Chỉ cần nàng lấy lại tự do thì mới có thể tìm cơ hội chạy trốn.

Tề Nam híp mắt nhìn Lăng Sương thầm nghĩ nàng tay trói gà còn không chặt, cởi trói cho nàng thì nàng có thể làm được gì? Hơn nữa cột chặt như thế, đúng là không tiện lắm.

"Ta sẽ cởi trói cho nàng nhưng nàng phải biết nghe lời!!!" Ánh mắt Tề Nam hẹn mọn bỉ ổi nhìn Lăng Sương giống như đang rình con mồi.

"Nam ca ca là ân nhân cứu mạng của Sương nhi. Sau này, Sương nhi sẽ là người của chàng." Lăng Sương cố gắng thẹn thùng nói. Ánh mắt lơ đãng đảo qua bộ phận nào đó của Tề Nam. Nàng vốn không quên, nguyên chủ trời sinh mị cốt, một ánh mắt của nàng đủ để chinh phục bất kỳ gã nam nhân nào.

Toàn thân Tề Nam như có một dòng điện chạy qua. Tất cả lý trí gì gì đó đều bị quên lãng, trong đầu chỉ còn lại hai chữ dục vọng. Hắn vội vàng cởi trói cho Lăng Sương. Khi cởi dây trói, Tề Nam còn cố ý đụng vào ngực no đủ của Lăng Sương. Trên mặt hắn tràn ngập sinh ý thỏa mãn. Cuối cùng vẫn không quên hung hăng vỗ vào mông Lăng Sương một cái.

Trong lòng Lăng Sương buồn nôn một hồi. Người chờ đó cho ta! Chờ ta được tự do, ta sẽ thiến ngươi!

Cởi trói cho Lăng Sương xong, Tề Nam không thể nhịn thêm nữa, sờ xoạng khắp người Lăng Sương. Nàng vừa lấy lại được tự do muốn đứng dậy lại bị Tề Nam thừa cơ bổ nhào vào người. Lăng Sương dự cảm không lành, hôm nay Tề Nam quyết tâm muốn có nàng. Trước kia nguyên chủ bị Tề Tra Nam nửa dỗ dành nửa lừa gạt mới cho hắn nhưng nàng không làm như vậy được!

Lăng Sương dùng toàn bộ sức bình sinh theo phản xạ nhấc chân đá một cước thật mạnh vào điểm chí mạng của Tề Nam. Tề Nam thảm thiết gào lên một tiếng, ôm lấy hạ bộ của mình nằm lăn lộn trên mặt đất, từng giọt mồ hôi lạnh ứa ra.

Đối phó với loại nam nhân này, một chiêu là đủ! Ta không làm cho ngươi đoạn tử tuyệt tôn thì ta không phải họ Lăng!

Ngoài cửa hai thủ vệ nghe thấy tiếng gào thảm thiết của Tề Nam còn tưởng rằng hắn đang đắc thủ. Não bộ của hai người lại bắt đầu tưởng tượng hình ảnh ở bên trong.

Nắm lấy cơ hội, Lăng Sương nhặt lên một thanh củi khô lấy sức thật mạnh đập thẳng vào đầu của Tề Nam. Tề Nam bị nhận lấy một gậy máu chảy lênh láng. Lăng Sương vẫn chưa hết giận, tung thêm vài cước đá thật mạnh lên người Tề Nam đã hôn mê bất tỉnh. Tề Nam té trên mặt đất như con chó chết không có chút phản ứng.

Không biết qua bao lâu, mãi cho đến khi Lăng Sương cảm thấy mệt mỏi lúc này nàng mới điểm huyệt ngủ của hắn chỉ cần không bị bại lộ nàng sẽ có thời gian chạy trốn. Lăng Sương cởi y phục của Tề Nam cầm thêm lệnh bài của hắn rồi từ đường cửa sổ thoát ra khỏi kho củi.

Mùi vị tự do thật sảng khoái nha! Lăng Sương hít sâu một hơi, xoay người biến mất trong đêm tối.