Ngụy Tuyển Triệt một mình phấn khởi đi nhanh trở về dinh thự của biệt thự Ngụy gia.

Hắn nguyên bản tức giận đến nỗi không thể áp chế cảm xúc, nhưng trong sự tiếp xúc với không khí lạnh cấp tốc của mùa đông hắn không còn phẫn nộ như trước nữa.

Mặc dù vẫn còn một cỗ buồn bực kéo dài bao phủ khắp ngực, nhưng so sánh với gần đây hay dữ dằn, hiện tại đã muốn tốt hơn.

Hắn tận dụng hết khả năng không nhớ lại chính mình cùng mẫu thân tranh chấp, đem toàn bộ lực chú ý vào tốc độ cùng với cảnh núi rừng vào mùa đông.

Việc đi bộ trên dốc ngày càng khó khăn, tuy là vào mùa đông, nhưng không bao lâu sao cả người hắn như muốn nóng lên, hắn đơn giản tháo bỏ cà vạt xiết chặt ở cổ, không hề câu nệ cởi bỏ ác khoác tây trang trên người, áo sơ mi đơn giản cùng với ống tay áo được kéo lên, tiếp tục đi nhanh về phía trước.

Trước kia mặc kệ nỗi đau sâu như thế nào, hắn cũng không bao giờ tức giận nói năng ầm ỹ trước mặt cha mẹ, nhưng hôm nay hắn lại làm như vậy đã đủ thấy nhẫn nại của hắn đã đến cực hạn.

Hắn đã chịu đủ hết thảy bốn chữ “môn đăng hộ đối” phát ra từ thống hận trong lòng!

Bởi vì bốn chữ này, không biết đã hại bao nhiêu nạn nhân cả trai lẫn gái, ngưỡng không thể giải thích, làm cho tâm ý chân chính của hai người không thể ở cùng một chỗ, nhưng cũng làm cho đồng sàng dị mộng (cùng nằm một giường mà mộng tưởng khác nhau) không cam lòng buông tay, kết quả là đem cuộc hôn nhân trở thành một đống khói chướng khí quan hệ mù mịt, một đoàn hỗn loạn. Cha mẹ hắn chính là ví dụ tốt nhất.

Rõ ràng hai người đều bị ảnh hưởng làm cho mệt mỏi, nhưng lại yêu cầu con mình như vậy, không hề nghĩ rằng dạy hắn như vậy có bao nhiêu buồn cười vớ vẩn?

Môn đăng hộ đối như thế nào? Không môn đăng hộ đối lại như thế nào? Dựa vào cái gì mà bốn chữ này có quyền quyết định hôn nhân của hắn?

Đó là hạnh phúc tương lai nhân sinh của hắn, hắn tuyệt đối không muốn sự tình như thế này phát sinh!

Cuộc hôn nhân của hắn chính hắn tự có quyền quyết định của riêng mình, thê tử của hắn, hắn nhất định chính mình tự tìm lấy tuyệt đối không giao quyền quyết định cho người khác. Tuyệt đối không!

Một giả thuyết nhảy ra khỏi vấn đề - nếu không tìm thấy làm sao bây giờ?

Là nha, thế giới lớn như thế này, biển người rộng lớn, cũng không phải mỗi người đều có thể thuận lợi vào đúng thời điểm tìm được đúng đối tượng, rất nhiều người bối cảnh nghèo không thể tìm đối tượng thích hợp với chính mình, cuối cùng chỉ có thể thương tiếc cô đơn. Ví dụ như vậy không phải không có.

Hết sức trầm ngâm, một đạo âm thanh từ trong lòng hắn xông ra... thay vì tìm kiếm vô ích, tại sao hắn không chọn người để đào tạo riêng trở thành thê tử lý tưởng phù hợp với hắn?

Đúng vậy, tại sao hắn không thể tự chính mình đào tạo một thê tử lý tưởng?

Ngụy Tuyển Triệt từ nhỏ được giáo dục tinh anh đã biết, chỉ cần có cố gắng nhất định sẽ có khả năng thành công.

Bên cạnh đó, hắn cũng không phải là loại người thụ động chờ đợi quyết định của người trong nhà hay bất kì ý tưởng trừu tượng của họ, chỉ cần có cơ hội có giá trị phá vỡ đều đáng thử.

Khoá biểu nhân sinh của hắn cũng rất đơn giản --- thay vì thụ động chờ đợi sao không chủ động tạo ra?

Tiền đồ như thế này hôn nhân cũng có thể như thế.

Hắn muốn chống lại “môn đăng hộ đối” của mẫu thân, nhưng cũng muốn có một thê tử hoàn mỹ của riêng mình, nhưng cơ hội như vậy cũng rất khan hiếm, phương pháp tốt nhất chính mình là tự nuôi dưỡng lấy. Tựa như lúc trước hắn là kì vọng kí thác cao của gia tộc, thực hiện kế hoạch nuôi dưỡng tinh anh như vậy, bây giờ hắn cũng muốn bắt đầu một kế hoạch mới “Kế hoạch nuôi dưỡng thê tử hoàn mỹ”.

Nhưng ai là người mà hắn lựa chọn đây?

Không hề ngoài ý muốn, một khuôn mặt quen thuộc hiện lên....

Người đó có một đôi mắt trong suốt, hào quang cùng kiên định ẩn sâu trong đó chờ đợi được người khác phát hiện.

Nàng có lẽ có điểm bướng bỉnh không nghe lời, có lẽ không phải hoàn toàn ôn nhu, nhưng ôn nhu mà không nhu nhược, phóng túng mà không nuông chiều, hắn nhìn thấy được tiềm năng tốt đẹp của nàng rất có giá trị khai thác.

Nàng là Lương Tử Bái.

Thân là cháu gái người làm vườn, không có gia thế bối cảnh hiển hách, trong mắt mẫu thân hắn nàng tuyệt đối không phải là con dâu “môn không lo hộ không đối” mà Ngụy gia chọn.

Vừa vặn nàng là một cô gái, nàng là một trong những số ít có thể làm cho hắn mở rộng lòng sẵn sàng chấp nhận nàng, bất quá nàng lại thích hợp trở thành thê tử của hắn.

Ngụy Tuyển Triệt có thể tưởng tượng, nếu hắn lựa chọn Lương Tử Bái, mẫu thân hắn sẽ khiếp sợ phẫn nộ ra sao. Nhưng hắn cũng có thể tưởng tượng, nếu hắn lựa chọn nàng, hôn lễ kết hôn của cô dâu chú rể nhất định là cam tâm tình nguyện.

Đối với phản kháng của mẫu thân hắn cũng có thể không quan tâm, nhưng để lấp đầy khoảng trống cô đơn của mình, hắn không nghĩ ra được, còn có ai so với Lương Tử Bái còn thích hợp hơn để trở thành người được chọn cho “kế hoạch nuôi dưỡng thê tử hoàn mỹ” của hắn.

Thê tử...Giả sử có thể gọi nàng bằng tiếng xưng hô độc chiếm này, hắn không có một chút kháng cự, ngược lại trong lòng lại nảy lên một cỗ phấn chấn vui sướng mãnh liệt.

Còn phải cần hoài nghi sao? Là nàng, chính là nàng.

Hắn bây giờ mười tám tuổi mà nàng mới mười năm tuổi, hắn còn có một đống thời gian lớn để giáo dục nàng, tuyệt đối có thể đem nàng nuôi dưỡng trở thành thê tử hoàn mỹ nhất của hắn.

Khoé miệng Ngụy Tuyển Triệt không tự giác giơ lên, trong lòng cảm thấy một cỗ vui sướng trước nay chưa từng có.

Lòng vui sướng khao khát, bên tai đột ngột vang lên một âm thanh sắc nét, đó chính là âm thanh phát ra do lốp xe cấp tốc ma sát với mặt đường. Theo bản năng hắn ngẩng đầu nhìn nơi phát ra âm thanh, hé ra một gương mặt quen thuộc nhất thời xuất hiện trong phạm vị tầm nhìn của hắn.

“.....Lương Tử Bái?”

Đợi một chút, có phải hay không quá thần kì? Trong đầu hắn vừa mới nhớ đến nàng, vài giây tiếp theo, nàng cư nhiên liền tự động xuất hiện ở trước mặt hắn?

Nhìn xem, đây đúng là số phận trời định, nàng nhất định là người mà hắn chọn duy nhất cho kế hoạch nuôi dưỡng thê tử hoàn mỹ....

Lương Tử Bái ngiêng đầu mắt nhìn không chớp hoài nghi Ngụy Tuyển Triệt.

Hắn làm sao vậy? Nàng cho tới bây giờ chưa bao giờ thấy hắn như vậy. Trong ấn tượng của nàng, hắn luôn luôn có cái gì đó thông minh, cử chỉ giơ tay nhấc chân tràn đầy tự tin, giống như bây giờ hắn giật mình ngạc nhiên lúc đầu, sau đó một vài giây sau bộ dạng hoảng hốt ngớ ngẩn cười khúc khích, nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.

Nàng nhịn không được đưa tay quơ quơ trước mặt hắn “Thiếu gia? Thiếu gia? Thiếu gia?”

Ở lần cuối cùng nàng cố gắng ra sức gọi, quả nhiên làm cho Ngụy Tuyển Triệt say mê theo suy nghĩ của chính mình phục hồi tinh thần lại, hắn thu lại tâm trí, khôi phục lại bộ dạng vênh vang, tức giận nói “Tôi không có điếc.”

Lương Tử Bái nhíu mi lại. Hắn không có điếc, vấn đề chính là phản ứng bất thường của hắn rất giống như gặp được “ma quỷ hiện hồn về”. May mắn hiện tại vẻ mặt có điểm vênh vang trở lại, khôi phục lại bộ dáng của Ngụy Tuyển Triệt trong ấn tượng của nàng.

“Anh làm sao lại ở nơi này?” nàng không thể tin nhìn hắn.

Áo sơ mi trắng, quần dài thẳng thâm sắc, giày da màu đen bóng lóe sáng, còn có bàn tay tuỳ ý giữ lấy áo khoác tây trang trên người ---

Lương Tử Bái nghĩ rằng, Ngụy Tuyển Triệt nhất định không biết mình như vậy đi bộ trong núi rừng yên tĩnh đột ngột bắt mắt bao nhiêu.

“Đột nhiên muốn tản bộ.” hắn đương nhiên nói.

“Cái gì? Tản bộ? Ở nơi cách biệt thự Ngụy gia một khoảng lớn như vậy?” Lương Tử Bái cổ quái nhìn hắn một cái, hứng thú của hắn tới đúng là thật nổi bật.

Ngụy Tuyển Triệt cảm thấy chính mình có cảm giác như bị nhìn thấu, nhanh chóng mặc kệ, bộ dạng vênh vang nói: “Như thế nào? Tôi không được đi tản bộ sao?”

“...Được, tất nhiên là được. Anh vui vẻ là được rồi.” Lương Tử Bái nhỏ giọng đáp lại nhưng buồn bực vẫn còn lượn lờ trong lòng của cô không xoay quanh được.

Hắn đương nhiên có thể tản bộ, chính là...hắn là Ngụy thiếu gia a! Cho dù nhất thời là thời điểm tốt cho tâm linh, nhưng muốn đi bộ ở núi rừng làm sao không có người đi theo hắn? Hơn nữa địa điểm lại cách biệt thự Ngụy gia khoảng cách xa xôi này.

Bình thường chỉ cần hắn ra ngoài, bên cạnh nhất định sẽ có Trần thúc, ít nhất hiện tại Trần thúc cũng có thể lái xe đi theo phía sau, nếu hắn cảm thấy mệt mỏi có thể ngồi thoải mái ở xe đi? Như vậy có vẻ hợp lí.

Lương Tử Bái là một nha đầu thông minh, đối với nhiều sự tình đều nhạy cảm sâu sắc, vài lần cùng nàng đối thoại, Ngụy Tuyển Triệt đều cơ hồ phải vật lộn để đối phó với câu hỏi điều tra cuối cùng của nàng. Hắn thật sự hoài nghi, có thể kiếp trước nàng là đặc vụ công tác bằng không làm sao có nhiều nghi vấn như vậy?

Không nghĩ làm cho nàng có cơ hội tiếp tục trở thành đối tượng khảo vấn, Ngụy Tuyển Triệt đơn giản tiếp nhận lên tiếng.

“Cô đi đâu vậy?” hắn nhìn xe đạp của nàng hỏi.

“Thư viện. Có nhiều bài tập cần lên mạng tìm tư liệu.”

Lương Tử Bái không có máy tính riêng, gặp được bài tập lên mạng tìm tư liệu là đau đầu nhất, mỗi lần đều chỉ có thể lợi dụng ngày nghỉ cuối tuần để đi đên thư viện thành phố nằm ở dưới núi. Nhưng bởi vì người ta sử dụng máy tính thư viện công cộng, không phải người nào muốn dùng thì dùng đến, phần lớn thời điểm đều cần phải vận chuyển.

Giống như nàng hôm nay thời gian chờ đợi tìm tư liệu lâu như vậy, thật vất vả mới đụng đến máy tính, nhưng tra đi tra lại kết quả lại chỉ tìm được một ít tư liệu, thật sự là nổi giận.

May mắn bài tập như vậy không phải mỗi ngày đều có bằng không nàng thực sự muốn chết.

Hắn buồn bực nhíu mày, “Này không có thư viện gần đây sao?”

“Có a, ngay tại dưới núi. Nơi đó có tư liệu thông tin để cho mọi người sử dụng máy tính, tôi thường đến đó tìm tư liệu.”

Ngụy Tuyển Triệt vẻ mặt hoang mang dường như không biết.

Vấn đề là, thân là Ngụy thiếu gia, hắn có phòng nghiên cứu lớn của riêng mình, bên trong có bộ sưu tập sách phong phú, máy tính chuyên dụng cá nhân được sử dụng là loại mới nhất, muốn tra bất kì tư liệu nào khắp nơi trên thế giới chỉ cần thông qua Internet đều có thể tìm kiếm thông tin mình muốn, căn bản không cần đến thư viện thành phố kín người hết chỗ ngồi xa xôi ngàn dặm, không cần cùng người khác sử dụng chung máy tính.

Kì thật, nàng có thể cùng hắn mở miệng mượn máy tính, hắn nhất định sẽ đáp ứng, nhưng nghĩ đến nàng cư nhiên một lần cũng không đề cập với hắn, cái này làm cho Ngụy Tuyển Triệt cảm thấy chính mình bị nàng bên ngoài xa lánh.

Hơn nữa vài giây trước, hắn còn đã chọn nàng là người được chọn duy nhất cho kế hoạch nuôi dưỡng thê tử hoàn mỹ.

Không được, hắn tuyệt đối không cho nàng xa lánh chính mình, hắn là trượng phu tương lai của nàng, nàng là thê tử tương lai của hắn, hắn muốn nàng học được ỷ lại vào hắn. Mặc kệ là gặp bất cứ sự tình gì, người nàng duy nhất nghĩ đến phải là hắn, hướng đến hắn giúp đỡ.

Hiện tại hắn phải bắt đầu “Kế hoạch nuôi dưỡng thê tử hoàn mỹ” công việc đầu tiên - huấn luyện nàng ỷ lại.

“Về sau nếu cần sử dụng máy tính thì đến thư phòng của tôi.”

Kì thật hắn có thể mua máy tính riêng cho nàng nhưng đây không phải là phương pháp tốt. Hơn nữa, hắn hiện tại muốn thực hiện huấn luyện ỷ lại khiến cho nàng ỷ lại vào máy tính của hắn bắt đầu đi.

“Không cần, tôi....”

Thanh âm trong lời nói của Lương Tử Bái biến mất sau cái nhìn sắc bén của hắn.

“Đừng bắt tôi nói lần thứ hai.” Không bằng nàng vui vẻ tiếp nhận nói tiếng cảm ơn hắn nhất định sẽ vui vẻ một chút.

“Anh lúc nào cũng nói tôi thô lỗ, không sợ tôi phá hư máy tính của anh sao?”

Sử dụng máy tính công cộng không có áp lực gì, nhưng khi nghĩ đến máy tính tư nhân của Ngụy Tuyển Triệt áp lực không tự giác xuất hiện, nàng sợ chính mình không cẩn thận phá hư, đến lúc đó lấy cái gì bồi thường đây?

“Xin hỏi cô sẽ lấy cái búa đến đập máy tính sao?” Hắn tức giận hỏi.

“Đương nhiên không phải!” Có ai nóng tính đến nỗi đem búa đập máy tính? Cũng không phải là chiến đấu.

Hắn thình lình nắm bàn tay mảnh khảnh của nàng, “Nếu cô chỉ dùng mười ngón tay này có thể đem máy tính phá hư, tôi đây cũng thừa nhận.”

Buông tay của nàng ra ngược lại hắn quay sang liếc mắt nhìn xe đạp cổ xưa của nàng một cái.

Không lâu khi nãy, Trần thúc đã gọi điện thoại đến để xác định vị trí của hắn, bởi vì hắn muốn ở một mình, hắn muốn Trần thúc tối nay lại đến bất quá hiện tại đã có Lương Tử Bái ở bên người nếu Trần thúc xuất hiện nhất định sẽ chật chội.

Hắn lấy ra di động gửi một tin nhắn khiến cho Trần thúc đừng đến đây sau đó một tay đoạt lấy xe đạp của Lương Tử Bái...

“Uy, anh muốn làm gì?”

“Cái gì mà uy nha? Không lễ phép.” Hắn gõ một cái vào trán nàng.

Nàng phản kháng ngờ vực hắn “Là, thực có lỗi. Xin hỏi thiếu gia, anh cầm lấy xe đạp của tôi muốn làm cái gì?” Như vậy đủ cung kính đi?

“....Ngụy Tuyển Triệt.” Hắn đột nhiên mơ hồ thì thầm.

“A? Anh nói cái gì?” Nàng nghe không rõ ràng lắm.

Hắn tức giận lớn tiếng nói “Ngụy Tuyển Triệt. Tôi gọi là Ngụy Tuyển Triệt không phải là “thiếu gia”. Hay tôi nên nói, tôi cũng phải kêu cô một tiếng Lương tiểu thư hay Lương đồng học?”

Lương Tử Bái giật mình vẻ mặt suy nghĩ khó hiểu.

Người này bị làm sao vậy? Đột nhiên kêu nàng gọi họ tên của hắn? Nàng vẫn đều là theo mọi người kêu hắn “Thiếu gia” a! Đương nhiên rồi, trừ phi bị hắn chọc giận, lửa giận làm cho nàng nhịn không được kêu rõ họ tên của hắn “Ngụy Tuyển Triệt.”

Nhưng là, hiện tại hắn không có làm gì nàng, muốn hét lên tên của hắn có điểm không tự nhiên ai....

“Đi lên, tôi chở cô.” Hắn cầm trong tay áo khoác cùng cà vạt thắt cổ nhét vào trong lòng nàng, bước tới xe đạp chờ nàng lên ngồi.

“Anh biết chạy xe đạp?” Hắn từ nhỏ đã có người đưa đón hàng ngày, nàng hoài nghi hắn thật sự biết chạy loại phương tiện giao thông dành cho người thường này không?

Hắn lười trả lời, chỉ dùng ánh mắt mệnh lệnh nàng nhanh nhanh lên xe bằng không tự gánh lấy hậu quả.

Nhất định là tam thái tử hiện hồn về, nếu không, nàng làm sao không dùng ngôn ngữ đối thoại phản kháng, chỉ cần nghe hắn đe doạ nàng liền nhanh chóng lên xe?

Mang theo tâm tình bất an không yên, Lương Tử Bái đang muốn lên xe ngồi....

“Đợi chút!” Ngụy Tuyển Triệt đột nhiên hoang mang.

“A?” Nàng đương trường đứng tại chỗ, cả người đứng thẳng bằng một chân, tư thế một chân hơi mở quỉ dị, xa xa nhìn thấy giống như một con chó nhỏ muốn đi tiểu khó coi đến cực điểm!

Lương Tử Bái sửng sốt, lắp bắp thu chân lại, nhịn không được hỏi “Lại làm sao vậy?”

Hắn nhíu mày nói với nàng “Nữ nhi ngồi vậy rất khó xem, ngồi bên sườn.”

Quỷ dài dòng! Nàng liếc mắt một cái xem thường, thở phì phò ngiêng người ngồi phía sau xe đạp.

Lương Tử Bái nắm chặt tay lại, hai tay ở trên xe đạp không biết nắm vào đâu đành phải vụng trộm nắm một góc vạt áo sơ mi của hắn dể giúp ổn định trung tâm trọng lực.

“Ngồi xong rồi! Xuất phát!” Vừa dứt lời, Ngụy Tuyển Triệt dùng sức đạp bàn đạp, chiếc xe đạp đơn độc chịu sức nặng của hai người, bắt đầu lắc lắc lắc tiến về phía trước.

Lương Tử Bái nghĩ đó là vì ban đầu bắt đầu, cho nên Ngụy Tuyển Triệt cần thời gian để ổn định trọng tâm, nhưng hắn bắt trọng tâm lâu quá, quá nhiều thời gian phải không? Cả người nàng mồ hôi lạnh nhịn không được hỏi: “Ngụy Tuyển Triệt, anh rốt cuộc có từng đi xe đạp không?”

“Đương nhiên là có, tôi ở phòng tập thể thao đi xe đạp cũng quá mấy trăm lần.” Hắn đưa ra ví dụ để bảo vệ danh tiếng.

Phòng tập thể thao?

Nha bán dát! Cái mà hắn nói loại này chắc hẳn chính là thiết bị vận động xe đạp, căn bản thật sự không phải xe đạp! Trời ạ, nàng làm sao có thể đem an toàn tính mạng lại giao cho cái tên không biết lái xe đạp này, hỏi nàng cùng người mù khác nhau ở chỗ nào?

“Kì quái, xe của cô như thế nào lại khó lái như vậy? Luôn muốn ngã....” Ngụy Tuyển Triệt đầu đầy mồ hôi, hắn rất sợ thừa nhận lúc ấy chính mình đem hai người ngã xuống xe, tình hình đặc biệt này có thể rất mất mặt.

Nếu một người nam nhân mất mặt ở trước mặt lão bà của mình, khẳng định cả đời quên không được ---

Được rồi, hắn là một nam hài mười tám tuổi, mà nàng là người hắn chọn làm thê tử mà thôi, có thể không cần nghiêm khắc như vậy. Nhưng vô luận như thế nào Ngụy Tuyển Triệt cũng muốn quyết định sự tình, cho dù thời gian lâu hơn cũng không thay đổi. Đời này hắn nhất định chỉ lấy Lương Tử Bái.

“Cứu mạng a! Anh nắm bắt xử lí được không?” Lương Tử Bái hoa dung thất sắc hô to cảm thấy cổ họng của mình như bị nghẹn lại.

“Tôi biết.” Hắn cắn răng đáp lại.

Sau khi vừa nói xong từ “biết” thân xe lại rõ ràng lung lay ở phía dưới.

“Trời ạ! Ngụy Tuyển Triệt, anh cẩn thận một chút!” Không nghĩ ngợi gì, nàng một phen ôm lấy thắt lưng của hắn, cả người gắt gao ghé vào lưng của hắn phát run.

Ngụy Tuyển Triệt ngồi ở phía trước cảm thấy bên hông chính mình chặt chẽ, hắn cúi đầu nhìn trước mắt hai bàn tay nhỏ bé xiết chặt lấy nhau, một cỗ nói không nên lời, cảm giác thoả mãn không tên nảy lên trong lòng.

Hắn nghĩ rằng nàng hẳn là đã học được khoá học đầu tiên của “Kế hoạch nuôi dưỡng thê tử hoàn mỹ” của hắn.

Nói cũng thần kì, khi tay nàng ôm lấy thắt lưng của hắn một vòng, một cách thần kì xe đạp dường như không còn lung lay nữa, như thể trong nháy mắt Ngụy Tuyển Triệt cũng hiểu ra bí quyết làm chủ xe đạp.

“Cô xem, hiện tại không phải thực trơn tru sao? Tôi đã nói từng đi xe đạp mà.”

Sống sót sau tai nạn Lương Tử Bái cả người cảm thấy như sụp đổ, căn bản không nghĩ lại lãng phí khí lực chửi mắng hắn, nàng chỉ hi vọng thời gian kế tiếp họ có thể bình an trở về nhà, không cần “sứt mẻ là tốt rồi.”

Liên hệ trên núi cùng với đại lộ dưới núi, Ngụy Tuyển Triệt ra sức đạp bàn đạp xe đạp, chở Lương Tử Bái chậm rãi lên núi. Đường đi lên núi ngày càng hẹp nhưng cũng không phải quá khó khăn.

Hắn tuy rằng là một hào môn thiếu gia, cuộc sống an nhàn sung sướng được nuông chiều, bất quá khi chở lão bà của riêng mình – là “lão bà tương lai” lên núi mà thôi, đối với hắn mà nói nhiều nhất là người cảm thấy nóng thôi.

Hắn cực kì vui vẻ, dưới chân đạp bàn đạp điên cuồng, xe không ngừng chạy như bay về phía trước. Niềm vui đến cực điểm, hắn thậm chí vứt bỏ hình tượng quý công tử, giống như người điên ở núi rừng rống quỷ kêu to.

“Lương Tử Bái, đến cô, thống khoái kêu lên đi!” Hắn muốn nàng cùng nhau gia nhập hàng ngũ tê rống.

“.......”Đồ điên, không muốn để ý đến anh ta.

“Nhanh lên, nếu không tôi đem xe dừng lại đến lúc đó thành tiếng kêu liên tục thảm thiết.” hắn biến thái đe doạ.

“Ngụy Tuyển Triệt là đồ điên!”

Khuôn mặt tuấn tú cứng đờ lại....Quên đi, nàng là thê tử tương lai của hắn, hắn liền khoan dung đi.

“Hừ, tha cho cô một lần.”

“Ha ha ha ha!” Cảm thấy hấp dẫn khi đùa giỡn hắn, Lương Tử Bái vui vẻ nở nụ cười.

Sau nửa tiếng, xe đạp cuối cùng rời khỏi đường đi trên núi, ngược lại vòng vào đường tư nhân xe chạy, chính thức tiến vào phạm vi biệt thự Ngụy gia.

Vẫn còn một khoảng cách xa, Ngụy Tuyển Triệt liền lên tiếng kêu to “Tôi đã trở về! A Trung, mở cửa nhanh lên.”

Người gác cổng bảo vệ nghe tiếng nói liền nghẹn họng nhìn trân trối vào hai người ngồi trên xe đạp.

“Thiếu gia....” hắn chạy nhanh ra mở cửa khắc hình chim đại bàng để cho thiếu gia chạy xe liên tục không bị cản trở.

“Cảm ơn.” Ngụy Tuyển Triệt thoải mái vẫy tay, không có thời gian dừng lại tiếp tục dọc theo đường xe chạy về phía trước.

Hàng rào ngắn mở ra ấm áp chào đón sự trở về của hai người, tâm tình tốt đẹp, hắn cảm thấy hôm nay hàng rào mở ra đặc biệt sáng lạn, hương khí cũng đặc biệt nồng đậm.

Ngụy Tuyển Triệt không có đem xe lái đến phía trước biệt thự Ngụy gia mà một đường hướng đến căn phòng nhỏ ở phía sau của Lương Tử Bái.

“Làm thế nào mà anh không đem xe dừng lại?”

“Nha, tôi không biết. Không phải nó chính mình tự dừng lại sao?”

Trời ạ....

“Đưa một tay phanh xe lại, dùng sức bắt lấy, bước chân thả xuống ổn định.” Lương Tử Bái tức giận nói.

Ngay tại khoảng cách cách phòng nhỏ không xa, Ngụy Tuyển Triệt dùng sức đưa hai tay phanh xe lại ----

Chi! Thân xe đạp im bặt dừng lại.

Lương Tử Bái bất ngờ không kịp phòng bị thuận đà ngã về phía trước, đầu đập vào bức tường đồng vách sắt trước mặt “Nha! Đầu của tôi!”

“Lương Tử Bái, lưng của tôi mới đau nha!” Nha đầu kia luyện thiết đầu công hay sao?

Nghe thấy âm thanh đối thoại Phúc bá trước tiên từ trong phòng đi ra, nhìn thấy người lái xe là thiếu gia Ngụy Tuyển Triệt biểu tình của hắn có vẻ thực ngoài ý muốn.

“Ha, Phúc bá xin lỗi đã làm phiền đến ông.” Ngụy Tuyển Triệt vẫy vẫy tay.

Phúc bá ngây ngốc vẫy tay đáp lại, sau khi ý thức được mình thất lễ, vội vàng thu tay lại, cung kính hô lên “Thiếu gia, sao cậu lại đến đây?” còn lái xe đạp?

“Trên đường gặp được Bái Bái liền cùng nhau trở về.” Chân dài đặt xuống, bộ dáng tao nhã cao thấp cùng xe đạp, quay đầu nói: “Lương Tử Bái, ngày nào đó chúng ta thử lái xe đến trường xem.”

“Tôi mới không cần!” nàng không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt.

Hắn đưa tay bóp nhẹ mũi nhỏ của nàng “Làm người thì phải có dũng khí nếm thử. Tôi đi đây, bye bye.” Sau đó bước chân nhẹ nhàng đi đến biệt thự.

“Bái Bái, sao lại thế này?” Phúc bá hỏi cháu gái.

Lương Tử Bái liền trả lời “Cháu cũng không biết, thời điểm lên núi gặp được thiếu gia đi một mình ở ven đường, anh ta lấy xe đạp của cháu cả hai cùng nhau trở về. Nếu sớm biết rằng anh ta chưa từng đi qua xe đạp, cháu sẽ không để anh ta có cơ hội chạm vào xe đâu. Làm cháu sợ muốn chết.”

“Cháu cầm trong tay cái gì vậy?”

Nàng cúi đầu vừa thấy “A, áo khoác tây trang cùng cà vạt của thiếu gia. Gia gia, cháu đi trước trả lại cho thiếu gia, lập tức sẽ trở lại.”

Vừa dứt lời, nàng cầm quần áo của Ngụy Tuyển Triệt bước nhanh đến biệt thự chạy, nguyên bản tưởng rằng có thể đuổi kịp hắn, không nghĩ tới người này tay chân đều dài, tốc độ quả nhiên không thể khinh thường.

Nàng thấy quản gia mở cửa nghênh đón hắn vào, cửa sắp đóng lại, nàng nóng vội hô to “Đợi chút, quản gia thúc thúc, thiếu gia đã quên quần áo.”

Nghe thấy tiếng nói, nguyên bản đại môn hoa lệ sắp đóng lại đẩy ra “Di? Bái Bái, là cháu a.”

Nàng đứng lại tiếp thu không khí “.....Thiếu gia, quần áo của thiếu gia, anh ấy quên lấy.”

Ngụy Tuyển Triệt đã muốn đi vào trong phòng nghe thấy thanh âm của nàng lại nhô đầu ra “Ha, tôi cư nhiên lại quên quần áo của mình.”

“Cảm ơn cháu, Bái Bái, giao cho thúc là được rồi” Quản gia thúc thúc đưa ta tiếp nhận.

Nguyên bản tưởng rằng có thể như vậy thành công lui ra ngoài, Lương Tử Bái xoay người muốn đi ---

“Lương Tử Bái, khoan đi đã.”

“Chuyện gì?” vẻ mặt nàng buồn bực.

Ngụy Tuyển Triệt một bên cho người đi lấy nước sôi cho hắn, một bên quay đầu dặn “Lấy ly nước đầy lại đây.” Sau đó bước chân qua quản gia tiến đến trước mặt nàng, kéo lấy cánh tay nàng “Tôi mang cô đi thư phòng của tôi.”

“A? Hiện tại?” Không cần gấp như vậy?

Nguời hầu mang nước đến “Thiếu gia, nước đây ạ.”

“Được rồi, uống ly nước trước đi.” Ngụy Tuyển Triệt đem ly nước đặt trong tay của nàng, ôn nhu thúc giục.

Lương Tử Bái đưa tay tiếp nhận, nhấm nháp một cách cẩn thận.

Sau khi uống nước xong, không hề cho nàng có cơ hội cự tuyệt, hắn đưa nàng thẳng đến cầu thang xoay tròn khắc hoa, liền hướng đến thư phòng trên lầu.

Đây là lần đầu tiên Lương Tử Bái đi vào biệt thự Ngụy gia.

Mấy ngày trước, nhiều lắm nàng đi vào bằng cửa sau dành cho người hầu để vào phòng ăn nhỏ ăn cơm mà thôi, cho tới bây giờ không hề nghĩ tới đại sảnh phía trước cư nhiên làm cho người ta rung động như thế, chỉ cần chùm đèn pha lê phía trên trần nhà toả ánh sáng tuyệt đẹp như thuỷ tinh trong suốt khiến cho nàng xem đến choáng váng, càng đừng nói đến tác phẩm nghệ thuật trang trí bên trong mỗi một phần đều là như vậy xinh đẹp tinh tế, khiến nàng giống như đi vào bảo tàng tầm nhìn hỗn loạn, hoa mắt chóng mặt.

Ngụy Tuyển Triệt dẫn nàng qua hành lang dài tiếp theo mở một cánh cửa.

Trời ạ, thư phòng thật lớn....

Ánh sáng bên ngoài từ cửa sổ sát đất chiếu sáng đều từng ngõ ngách trong phòng, không gian trong phòng đầy kệ đựng đủ các loại sách, các loại bàn học gỗ thô được đổi mới vừa thanh lịch truyền thống cùng với lưu loát hiện đại, máy tính cá nhân mới mẻ độc đáo được đặt ở phía trên bàn.

“Được rồi, ngồi xuống đi.” Hắn đè lấy bả vai nàng, làm cho nàng ngồi xuống chỗ ngồi nguyên bản là của hắn, sau khi mở máy tính, liền đem công cụ bên trong giới thiệu cho nàng. Như vậy, về sau nàng muốn tra cái gì tư liệu, tuyệt đối so với thư viện thành phố phương tiện thoải mái hơn.

“Góc độ bàn học này là tôi tự mình chọn. Nha, cô xem.”

Ánh mắt nàng theo đầu ngón tay thon dài của hắn hướng đến cửa số sát đất nhìn...

“Từ nơi này nhìn ra ngoài, thời điểm ban ngày, toàn bộ cảnh núi có thể thu hết vào tầm mắt. Đến buổi tối, xem đèn chiếu sáng lóng lánh ở xa xa, cảnh núi rừng ban đêm một chút cũng không thua xa cảnh ban ngày.”

Ngữ điệu lời nói của hắn có vẻ bay lên sung sướng, khẩn cấp muốn cùng nàng chia sẻ cảnh đẹp độc nhất vô nhị của nơi này.

“Thực sự đẹp nha....” Chỉ cần ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, cảnh núi rừng rậm rì liền đập vào trong mắt. Nàng nghĩ rằng chỉ cần ngồi ở chỗ này ngẩn người, khẳng định đều làm cho người ta vui vẻ thoải mái

“Về sau nếu muốn dùng máy tính cô chỉ cần chính mình đến đây, khẳng định không có ai cản trở.”

“Vậy nếu muốn đến xem phong cảnh nơi này cũng có thể sao?” Tầm nhìn nơi này thật sự quá tuyệt vời, nàng thực sự ghen tị hắn lúc nào đều có thể thưởng thức.

“Có thể. Chỉ cần cô muốn, lúc nào cũng có thể.”

Nàng đưa mặt nhìn về phía hắn, vì hắn đáp ứng mà lộ ra biểu tình cười meo meo.

Hắn cúi đầu cùng nàng nhìn nhau trong giây lát, nhịn không được đưa tay sờ sờ khuôn mặt mịn màng của nàng.

Không biết tại sao, thời điểm Ngụy Tuyển Triệt đưa tay chạm vào mặt nàng, Lương Tử Bái đối với chính mình sinh ra một loại ảo giác, giống như cảm giác hắn đang quý trọng nàng.

Đã từng, nàng là hòn ngọc quý được cha mẹ nâng niu trong lòng bàn tay, sau khi mẫu thân mất, nguyên bản thế giới tốt đẹp của nàng trong một đêm nhanh chóng sụp đổ.

Vì muốn trốn tránh cái chết của mẫu thân, ba ba đối với nàng nhìn như không thấy, sau khi a di vào cửa, tồn tại của nàng càng khó khăn hơn. Mỗi khi cuối tuần đối mặt với kí túc xá trống rỗng không một bóng người, nàng hoàn toàn bất lực cho đến khi gia gia đến đón nàng.

Nàng biết, gia gia là người yêu thương nàng nhất, nhưng tình yêu thương của gia gia có chứa một chút chua xót, bên trong vô hình khiến cho cảm thấy bất đắc dĩ trầm trọng.

Giờ này phút này, khi Ngụy Tuyển Triệt vuốt ve khuôn mặt nàng, nàng cảm thấy một loại tình cảm đơn thuần mà tinh khiết, như thể thời gian lại bắt đầu, nàng thích cảm giác khuôn mặt bị tay hắn nhẹ nhàng cọ xát...