Dịch: Linh Dương Đầu Bò

Phương Thố nhạy cảm nhận ra tâm trạng Phương Mục đang không tốt, nó không nghĩ ra được nguyên nhân, bản năng tránh hại tìm lợi khiến nó cẩn thận không làm Phương Mục chướng mắt, khi bất đắc dĩ lắm mà hai người phải ở gần nhau, nó sẽ thở thật khẽ, cố gắng ngụy trang chính mình thành một vệt máu muỗi dính trên tường.

Trạng thái đó kéo dài đến tận khi kỳ thi cuối kỳ của Phương Thố kết thúc, đến bảng điểm cũng chẳng kịp lấy, Phương Thố đã bị xách vào trong xe như chó. Phương Mục chẳng thèm giải thích lấy một câu, đạp chân ga.

Ánh nắng đầu đông mỏng như trong suốt, cây cỏ héo úa một vùng, nơi chân trời có chú chim lẻ loi bay vụt qua. Phương Mục đỗ xe xong lại xách Phương Thố xuống, đi thẳng về phía trước mà chẳng nói năng gì. Đường rất xấu, chỗ nào cũng ổ gà ổ chó, cái chân ngắn của Phương Thố phải đi rất vất vả mới theo sát được, chẳng mấy chốc đã bị bỏ lại một quãng xa, nó ngẩng đầu nhìn Phương Mục đằng trước, gã đi rất nhanh, mỗi bước chân đều chạm đất rất vững vàng, khoảng cách giữa hai chân như đã đo sẵn, chẳng hề chú ý đến Phương Thố đã bị bỏ lại đằng sau.

Phương Thố mím chặt môi, không hề mở miệng ra gọi, nó cúi đầu cố gắng đuổi theo, trong cơ thể nhỏ bé như chứa đựng một thứ gì đó tựa như ý chí. Đuổi được một đoạn, Phương Thố ngẩng đầu lên nhìn, Phương Mục đã dừng lại từ lúc nào, đứng dưới một tán cây nhãn, nghiêng người, cúi đầu châm thuốc, trong vòng khói lượn lờ, Phương Mục quay đầu lại nhìn nó, gã đang chờ thằng bé.

Ý nghĩ này khiến cơ thể Phương Thố lại tràn ngập sức mạnh, nó gần như chạy bước nhỏ đến.

Phương Mục thấy Phương Thố chạy đến lại quay đầu đi tiếp, nhưng vừa mới nhấc chân lên đã cảm nhận được góc áo mình bị níu lại, gã cúi đầu nhìn, quả nhiên là nhóc con.

Thằng nhóc hơi căng thẳng, ngón tay níu góc áo xoắn lại đầy bất an. Phương Mục nhìn một chút rồi ngậm điếu thuốc trong miệng, xách thằng bé con chẳng được mấy lạng thịt lên một cách dễ dàng, bế nó trên tay, lại tiếp tục đi.

Mùi thuốc lá nồng xộc thẳng vào khoang mũi Phương Thố, Phương Thố ngoan ngoãn tựa lên vai người đàn ông, không dám cử động, sợ phá vỡ giấc mộng đẹp gần gũi. Cánh tay vững chắc của Phương Mục khiến nó cảm thấy ấm áp yên tâm, nhưng đồng thời, sự im lặng bất thường của Phương Mục cũng khiến cảm giác bất an mơ hồ bao trùm lấy tâm hồn yếu ớt của thằng bé.

Phương Mục dừng lại trước một tòa nhà lớn, đây thực sự là một tòa nhà lớn, diện tích khu nhà bây giờ cũng phải thuộc dạng giàu có, không phải biệt thự kiểu Âu phổ biến mà là tứ hợp viện chính tông, “giàn cây bể cá cây thạch lựu, tiên sinh chó mập nha đầu phì”, lùi về trước sáu bảy mươi năm, nhà họ Phương cũng có thể coi là người giàu chốn thôn quê.

Ông Phương buôn bán đồ cổ, cũng biết vẽ đôi đường, trong giới bằng hữu tâng bốc lẫn nhau ít nhiều cũng có thể xưng một chữ “gia”. Phương Liễm kế thừa nghiệp cha, bây giờ đang làm việc ở sở nghiên cứu, cả nhà đều là những người văn nhã được nuôi dưỡng trong học thức phú quý, đến đánh rắm cũng mang mùi sách, thế mà lại nuôi ra một Phương Mục không ra cái dạng gì.

Phương Mục sáu tuổi cùng mẹ vào nhà họ Phương, đổi họ, thành con trai thứ hai trong sổ hộ khẩu nhà họ Phương. Mẹ gã luôn đối xử với Phương Liễm tốt hơn gã, đồng thời kiên quyết không cho bất cứ ai nhúng tay vào việc dạy dỗ Phương Mục. Có lẽ đúng như những gì mẹ gã dự đoán, Phương Mục trời sinh đã giống bố gã, là một tên khốn nạn xấu xa đến tột đỉnh, mới mười lăm tuổi đã dám cầm gạch đập đầu người ta, sau đó đánh nhau với người ta, liên lụy Phương Liễm bị chém cho một nhát, mẹ gã để con dao ngay trước cửa, bỏ một câu tàn nhẫn, Phương Mục mà dám về, gã thò chân trái sẽ chặt chân trái, thò chân phải sẽ chặt chân phải.

Phương Mục thực sự không về nhà nữa.

Cửa lớn mở toang, mọi người đủ thể loại ra ra vào vào, có người ngồi ở cửa hút thuốc, có người đứng ở trong quát tháo gì đó. Không ai nhận ra Phương Mục. Phương Mục cũng chẳng để ý đến ai, bế Phương Thố đi vào trong.

Vừa vào cửa đã thấy gốc mai vàng ông Phương chuyên tâm chăm sóc, cành cây mạnh mẽ đan nhau, tỏa hương hoa mai nhè nhẹ trong không khí lạnh giá. Phương Liễm đi từ sau cây mai, trông thấy Phương Mục, đầu mày cau chặt giãn ra, “Chú đến rồi”. Anh ta có vẻ rất mệt, mắt toàn tơ máu vì thức đêm, trên người còn có cả mùi thuốc lá, anh ta dẫn Phương Mục vào trong, vừa đi vừa nói: “Đón về từ tối qua, nói thế nào cũng không chịu ở lại bệnh viện nữa, tầm năm giờ sáng nay thì bắt đầu không ổn.”

Phương Mục ngẩn ngơ gật đầu, không biết là do quá đau lòng hay là vẫn chưa phản ứng lại.

Phương Liễm buồn bã nhìn gã, ánh mắt lại rơi xuống thằng bé gã đang bế, thằng bé trông rất xinh xắn đáng yêu, chỉ tội gầy, thành ra trông mắt lại càng to, nó không hề tò mò nhìn đông ngó tây mà rất điềm tĩnh ngoan ngoãn.

Nhận thấy ánh mắt của Phương Liễm, Phương Mục bình thản giới thiệu, “Đây là Phương Thố.”, nhưng không nói rõ thân phận của Phương Thố.

Phương Liễm sững ra nhưng không hỏi kỹ thêm, anh ta chỉ nói: “Trong nhà lạnh, trẻ con không nên vào thì hơn.”

Phương Mục như mới định thần lại, gật đầu, để Phương Thố xuống.

Mẹ gã đã được thay quần áo, tóc cũng được sửa sang gọn gàng, bà nằm yên ở đó, vẫn là dáng vẻ cứng rắn cố chấp trước kia. Gã như lại nhìn thấy quá khứ, hình như là hồi cấp hai, gã được Phương Liễm đến trường đón về, đi trong ráng hoàng hôn đang buông, một bên là tường vây cao cao, một bên là hồ nước. Phương Liễm vẫn mỏng manh gầy gò, đi đằng trước, gã cách một đoạn xa, lặng lẽ theo đằng sau. Mẹ gã giật phắt lấy cặp sách của gã vứt xuống hồ nước, hằn học mắng: “Có bản lĩnh đánh nhau thì đừng có về nữa! Sao không chết luôn ở ngoài kia đi! Học hành cái gì nữa?”

Phương Liễm đi đến kéo gã lại, mẹ gã không kịp dừng tay, tát vào kính Phương Liễm, viền dưới của kính cứa vào bọng mắt Phương Liễm, máu lập tức trào ra. Mẹ gã ngẩn người, lập tức rưng rưng nước mắt, vừa khóc vừa vội vàng gọi với vào trong nhà: “Ông Phương ơi, lấy cái khăn mặt ra đây, nhanh lên, khăn mặt…”

Phương Mục ngơ ngẩn đứng một bên nhìn gia đình người ta vây quanh Phương Liễm sát trùng bôi thuốc, nhìn cặp sách của mình từ từ chìm xuống, như một người ngoài cuộc.

Chuyện tang lễ không cần Phương Mục thò tay vào, gã ra sân sau hút thuốc, đằng sau là một cái sân rất rộng, dọc tường trồng một hàng quýt, còn đào hai ao sen nhỏ, hai con chó béo ị lười biếng nằm dưới đất, thấy Phương Mục đi vào chỉ ngước mắt lên nhìn rồi lại ườn mỡ ra như chẳng liên quan đến mình.

Phương Mục châm một điếu thuốc, thong thả hút, mặt trời sắp lặn đỏ như máu, rọi thứ ánh sáng màu trứng muối lên bãi nước cạn trong ao sen. Đang mùa đông, nước trong ao sắp cạn sạch rồi, không có sen lụi, chỉ có một con rùa, nằm sưởi nắng vạn năm bất động. Phương Mục chán, bắt con rùa lên, tiện tay dí tàn thuốc trên lưng nó.

Một thằng bé lao ra kêu ầm lên, “Làm gì vậy! Nó sẽ chết đấy!”

Không biết là con cái nhà ai, ăn mặc rất ra dáng, đôi mắt hoa đào thu hút người khác, nó cướp lấy con rùa ôm trong tay, chu môi thổi thổi lưng con rùa. Phương Mục lười tranh cãi chuyện sống chết của con rùa với trẻ con. Đứa nhóc kia ôm con rùa một lúc, thấy con rùa co bốn chân giả chết, bỗng nhiên khóc òa lên, vừa khóc vừa liến thoắng lên án Phương Mục, “Ông… ông làm nó chết rồi, ông là đồ không có nhân tính, ông là hung thủ giết rùa!”

“Không cho nói chú tao như thế!” Phương Liễm dẫn Phương Thố đến đúng lúc ấy, thằng bé nghe thấy vậy, lập tức như con sói con bị xâm phạm địa bàn, nhe cái răng nanh dữ tợn ra.

Thằng nhóc mắt hoa đào lập tức ngưng khóc, mở to đôi mắt đỏ hoe nhìn con sói con vẻ vô tội.

Phương Liễm lập tức nghiêm mặt, “Phương Tử Ngu, phép lịch sự của con đâu, đây là chú Út của con đấy.”

Thằng nhóc mắt hoa đào hóa ra là con trai Phương Liễm, không chỉ Phương Mục kinh ngạc mà chính thằng nhóc cũng không ngờ được sự tình lại thay đổi đột ngột như vậy, nó khóc thút thít, ngơ ngác nhìn Phương Mục, bỗng nhiên ôm con rùa đang giả chết mà khóc òa lên, “Chú con là đồ không có tính người!”

“…”