Dịch: Linh Dương Đầu Bò

Khi tuyết rơi tất sẽ đẹp đẽ vô cùng, nhưng sau khi tuyết tan, nước chảy dọc theo mái hiên tí tách tí tách khiến người ta cảm giác như mồ hôi dính nhớp khi mưa dầm, mặt đường đâu cũng ướt đẫm, tuyết đọng chưa tan thì dính lấy gót giày, bị bánh xe nghiến lên thành màu đen, bẩn thỉu, chỉ có chân tường, ở kẽ ngói là còn giữ được chút trắng tinh, toàn bộ thế giới đều ướt đẫm, chẳng có chút cảm giác vui tai vui mắt gì.

Phương Thố mặc một chiếc áo khoác màu trắng gạo, quấn khăn quàng cổ màu xanh sẫm, đi ra khỏi nhà, nhìn bầu trời âm u. Trời khi tuyết tan bao giờ cũng lạnh, hơi ấm vừa thở ra nhoáng cái đã biến thành giọt nước màu trắng. Cậu cúi đầu đi ra khỏi sân, ở cổng có một chiếc Porsche màu đen đang đỗ, Tưởng Nguyệt Hoa đứng ngay bên ngoài chiếc Porsche, mái tóc được chải chuốt tinh tế như tóc giả, trên mặt đeo đôi kính râm che mất quá nửa khuôn mặt, nhưng chẳng thể che giấu được vẻ lo lắng bất an, thấy cậu thiếu niên đi ra, bà thả lỏng, đi nhanh đến, “Tiểu Thố…”

Cậu thiếu niên không nói gì, thậm chí còn chẳng thể hiện vẻ vui buồn gì trên mặt.

Tưởng Nguyệt Hoa dè dặt ngậm miệng lại, chu đáo mở cửa sau rồi lấy lòng: “Lên xe trước đi.”

Cậu thiếu niên ngập ngừng vài ba giây rồi cất bước, cúi người đang chuẩn bị lên xe thì phía sau bỗng truyền đến một giọng nói lạnh lẽo ẩn chứa sự tức giận, “Đi đâu?”

Phương Thố quay lại, trông thấy Phương Mục đứng ở cổng, sầm mặt không nhìn ra được cảm xúc gì, nhưng ánh mắt như ghim vào người cậu.

Cậu không lên tiếng, đối mặt với gã đàn ông.

Phương Mục khẽ nhích khóe miệng, giọng nói lạnh lẽo tuôn ra từ đó, “Mày cút vào nhà cho tao!”

“Chú Phương Mục…” Tiếng cậu thiếu niên mang chút bi thương, nhưng hai chân không hề nhúc nhích.

Luồng lửa giận nổ tung trong lồng ngực Phương Mục, lẫn trong cảm xúc phức tạp mà bản thân gã còn chưa rõ ràng: “Mẹ kiếp giờ tao không bảo được mày nữa đúng không?” Còn chưa nói xong, cổ tay Phương Thố đã bị siết lại, một luồng sức mạnh thô lỗ kéo cậu về phía trước, kéo thẳng đến tận cổng rồi lẳng vào trong, cơ thể lảo đảo vài bước theo quán tính, suýt nữa là ngã nhào xuống đất.

“Anh Phương…” Tưởng Nguyệt Hoa sợ hãi trước khung cảnh này, lo có biến nên định thử ngăn Phương Mục lại.

Phương Mục chẳng dành cho bà một cái liếc mắt, đạp thẳng cổng lại. Rầm một tiếng, suýt nữa là cánh cổng đập vào khuôn mặt trang điểm kỹ càng của Tưởng Nguyệt Hoa, nó lại bật ra, tạo thành tiếng rên rỉ ken két vì không chịu được gánh nặng, Tưởng Nguyệt Hoa sợ hãi, không dám tiếp tục bước qua cánh cổng mà đối diện với Phương Mục đang đằng đằng sát khí.

Trong sân, Phương Mục hằm hằm, “Phương Tiểu Thố, mày được lắm, tao nuôi mày lớn bằng này là để mày tự giẫm đạp chính mình à? Mày vẫn chưa dứt sữa hay là nòng nọc tìm mẹ thế, con đàn bà đó đến một cái, bảo mày đi chết là mày cũng đi chết luôn à?”

Cậu thiếu niên đứng thẳng lưng trong sân, tóc bị gió thổi rối tung trên đỉnh đầu, trông vô cùng mỏng manh trong tiết trời tháng hai, cậu mím đôi môi mỏng, khàn giọng hỏi: “Chú Phương Mục, chú để cháu tự quyết định chuyện này được không?”

Cơn giận nghẹn lại ở ngực Phương Mục, gã chỉ muốn đạp một phát cho Phương Thố đang ngu người kia tỉnh ra, gã xoay hai vòng tại chỗ như thú nhốt lồng rồi chỉ vào mũi cậu thiếu niên mà chửi, “Tầm bậy! Có cái gì trên người mày mà không phải tao cho, mày đã hỏi tao trước chưa?”

Cậu thiếu niên ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn gã đàn ông đang nổi cáu, giọng nói bình thản và vững vàng, “Chú Phương Mục, cháu lớn rồi, đã có đủ lí trí và khả năng phán đoán để quyết định cuộc đời của cháu, bao năm nay chú không ở đây, cháu vẫn sống như thế cả.”

Phương Mục bỗng không nói nên lời, dường như gã đã bất ngờ nhận ra, cậu thiếu niên trước mặt đã chẳng còn là đứa trẻ năm xưa mặc gã mắng chửi, gã có thể ngang ngược quyết định tất cả nữa, cậu đã có suy nghĩ của riêng mình, chủ kiến của riêng mình, một khi đã quyết định thì sẽ không thay đổi vì suy nghĩ của người khác, khi gã không ở đây, tâm hồn Phương Thố đã đủ vững vàng. Đáng lẽ gã phải phát hiện điểm này từ sớm, nhưng lại vô tâm, hoặc là, làm lơ như chuyện đương nhiên.

Một cảm giác mệt mỏi, bất lực, đau lòng, chua xót, thất vọng ào đến từ sâu trong cơ thể, giống như dòng nước lạnh ngày đông, bao trùm lấy gã trong thoáng chốc.

Cậu thiếu niên nhìn gã đàn ông trước mắt, nói khẽ: “Chú Phương Mục, cháu biết mình đang làm gì.” Cậu nói xong câu này rồi quay lưng đi từng bước ra khỏi sân.

Tưởng Nguyệt Hoa chờ ở bên ngoài thấy Phương Thố đi ra, không kìm được mà tiến lên một bước, “Tiểu Thố…” muốn nói gì đó nhưng lại chẳng biết nên mở lời thế nào, Phương Thố cũng chẳng cho bà cơ hội, vẻ mặt cậu rất bình thản, cậu lạnh nhạt nói: “Đi thôi.” rồi ngồi vào ghế sau trước.

Tưởng Nguyệt Hoa sững ra rồi vào xe theo ngay. Xe từ từ khởi động, chầm chậm chạy trên đường đi. Không gian trong xe khá nhỏ, Tưởng Nguyệt Hoa hơi mất tự nhiên, nhìn cậu thiếu niên đang lạnh mặt rồi nói: “Cảm ơn con.”

Phương Thố không nói gì, không khí bỗng trở nên gượng gạo. Tưởng Nguyệt Hoa cố gắng làm dịu bầu không khí, “Thời gian còn sớm, con ăn sáng chưa? Chúng ta đi ăn sáng trước nhé, con muốn ăn gì?”

Xe dừng lại trước một tòa nhà thương mại, ăn bữa sáng kiểu Hongkong, khu vực dùng bữa sạch sẽ đẹp đẽ, nhân viên phục vụ được đào tạo bài bản, từng lồng bánh kiểu Hongkong tinh tế, chân gà hấp chao, dim sum nhân tôm, xá xíu mật ong, bánh mứt dứa, thanh cua chay, tôm cuộn rán hạnh nhân… đầy cả một bàn, đặt hết trước mặt Phương Thố, Tưởng Nguyệt Hoa hầu như không động đũa, chỉ nhìn Phương Thố ăn, tập trung và chu đáo, thỉnh thoảng lại gắp thức ăn cho cậu, hỏi cậu có đủ không, không đủ thì gọi nữa.

Phương Thố bình thản như không, ăn tàm tạm rồi bèn để đũa xuống. Tưởng Nguyệt Hoa không yên tâm lắm, “No chưa? Hay là không ngon?”

“Đủ rồi.”

Cuối cùng Tưởng Nguyệt Hoa cũng không kiên nhẫn nổi nữa, gọi phục vụ đến thanh toán, rời khỏi cửa hàng đồ ăn sáng kiểu Hongkong, đi qua cửa hàng đồ nam. Thời gian còn sớm, cửa hàng chưa có khách, chắc là muốn bù đắp cho mười mấy năm thiếu tình mẹ trong cuộc đời Phương Thố, Tưởng Nguyệt Hoa nhiệt tình một cách lạ thường, muốn mua quần áo cho cậu, Phương Thố không từ chối, dường như cũng vì muốn cảm nhận chút tình mẹ mỏng manh như hoa trong gương trăng trong nước.

Cậu thay một chiếc áo khoác màu nâu nhạt, chiếc gương soi chiếu lại dáng vẻ cậu thiếu niên, thiết kế chiết eo nhẹ càng tôn thêm dáng vóc và phong thái của cậu. Tưởng Nguyệt Hoa nhìn cậu thiếu niên trong gương, bỗng sững sờ, khóe mắt đỏ lên, cũng may là có kính râm che, bà cảm giác lòng vừa chua xót vừa mềm mại. Cô gái bán hàng bên cạnh kinh ngạc, khen hết lời, “Hai người là mẹ con phải không, trông giống nhau lắm luôn, nhìn một cái là biết ngay anh trai đây giống mẹ rồi, có khí chất lắm, dáng còn rõ là đẹp nữa chứ.”

Câu nói này đánh thức Tưởng Nguyệt Hoa ngay lập tức, bà cúi đầu giấu giếm, ậm ừ cho qua, không phủ nhận mà cũng chẳng thừa nhận.

Phương Thố khẽ nhích khóe miệng, nở nụ cười nhạt thếch, như trào phúng mà lại như tự giễu. Cảnh đó bị Tưởng Nguyệt Hoa nhìn thấy, bà lại lúng túng, thấy cậu thiếu niên định cầm quần áo đi thay, bà vội bảo: “Mặc luôn đi, đẹp lắm.” rồi quay lại nói với cô bán hàng: “Tôi mua chiếc này, đánh đơn đi.”

Cô bán hàng hớn hở, một chiếc áo khoác giá gần vạn tệ, Tưởng Nguyệt Hoa quẹt thẻ mà chẳng buồn nhíu mày.

Phương Thố vẫn thay về quần áo của mình, Tưởng Nguyệt Hoa nhận lấy chiếc áo đã được cô bán hàng gói cẩn thận, điện thoại đổ chuông, bà đi ra một bên nghe điện thoại, mấy phút sau quay lại, bà nói một cách vừa khó xử vừa cầu xin: “Bác sĩ đến rồi.”

Khung cảnh đầm ấm mẹ hiền con thảo ban nãy như bong bóng xà phòng rực rỡ, chạm cái là tan. Phương Thố cười nhạt, đáp: “Vậy thì đi thôi.” rồi bước chân đi trước.

Tưởng Nguyệt Hoa như cảm thấy có lỗi với Phương Thố, mấy lần muốn nói lại thôi.

Im lặng suốt đường, xe dừng lại trước cổng bệnh viện, Phương Thố nhìn thẳng về phía trước, cuối cùng cũng lên tiếng: “Trước đó, tôi có một điều kiện.”

Tưởng Nguyệt Hoa giật mình, như sợ Phương Thố lâm trận dổi ý, vội nói: “Điều kiện gì? Con yêu cầu gì thì mẹ cũng đồng ý hết.” Chắc là lo lắng quá nên bà không lựa lời, “Con muốn tiền à? Muốn bao nhiêu tiền cũng được…” lời vừa ra khỏi miệng, bà đã nhận ra là mình lỡ lời rồi, bà xấu hổ thấy rõ, ậm ừ chẳng biết nên nói lại thế nào.

Phương Thố như chẳng hề nghe thấy những lời khiến người ta đau lòng kia, giọng điệu bình thản đến mức hờ hững, “Cho dù tủy của tôi có tương thích hay không…”

Cậu còn chưa nói xong, Tưởng Nguyệt Hoa đã vội vàng ngắt lời cậu, “Hai đứa là anh em ruột, chắc chắn sẽ tương thích, chắc chắn con có thể cứu được nó.” Chẳng biết bà đã nói câu này với bản thân mình bao nhiêu lần rồi.

Phương Thố nhìn người phụ nữ, trong lòng bỗng có chút thương hại bà, nhưng cậu vẫn lạnh lùng nói nốt lời của mình, “Nếu tương thích, tôi sẽ cứu nó. Nhưng sau chuyện này, xin bà đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, ơn bà sinh ra tôi, coi như tôi trả lại bà.”

Tưởng Nguyệt Hoa ngơ ngác, bà không ngờ Phương Thố sẽ yêu cầu như thế, lòng bỗng không biết phải làm sao, bà nói nhỏ, “Tiểu Thố?”

Phương Thố không hề nhìn bà, “Mười mấy năm trước bà chưa từng xuất hiện, sau này cũng không cần nữa.” Cậu nói xong bèn xuống xe mà chẳng buồn ngoái lại, cũng không mang theo chiếc áo khoác đắt tiền.

Bệnh viện toàn thứ mùi khiến người ta khó chịu, cho dù nó được xây dựng xa hoa tinh tế đến mức nào, cũng chẳng thể xua tan thứ bóng tối mục nát của sinh lão bệnh tử đang đặc quánh trên trời. Cậu chỉ có một mình, được y tá dẫn đi lấy máu xét nghiệm, cố gắng làm lơ ánh mắt mong đợi của Tưởng Nguyệt Hoa bên cạnh.

Thời gian chờ kết quả là dày vò nhất, Phương Thố tựa vào ghế dài trong hành lang ngoài phòng xét nghiệm, ngẩn ngơ nhìn đèn tiết kiệm điện màu trắng của bệnh viện, đồng hồ trên tường chạy bình thản, kim giờ, kim phút, kim giây, thỉnh thoảng lại giao nhau, rồi lại tách nhau ra, chẳng ai nói gì.

Sâu trong hành lang vọng lại tiếng bước chân, là tiếng bốt cổ ngắn bước trên nền nhà, bình tĩnh và kiềm chế.

Phương Thố ngẩng lên, nhìn theo tiếng động, thứ ánh vào mi mắt là một bóng hình cao lớn, chân râu ngắn ngủn, áo khoác màu thẫm, ống quần nhét trong cổ bốt, như gió bắc sa mạc, mang đến cảm giác thô kệch và xa xăm. Gã đứng khuất sáng nên không nhìn rõ mặt, nhưng Phương Thố đã vô thức đứng dậy, nhìn bóng hình đang tiến lại gần, vẻ mặt như khóc mà chẳng phải khóc, như cười mà chẳng phải cười.

Cùng lúc đó, cửa phòng xét nghiệm mở ra, Tưởng Nguyệt Hoa căng thẳng đứng phắt dậy, Phương Thố cũng quay đầu sang.

Vị bác sĩ già đẩy kính mắt, cúi đầu nhìn kỹ tờ kết quả rồi ngẩng lên, lắc đầu bất lực với người thân của bệnh nhân đang đầy ắp hi vọng. Thế giới vốn đã đầy nguy cơ của Tưởng Nguyệt Hoa ầm ầm sập xuống, bà như bị ai rút hết xương, cơ thể mềm oặt xuống, ngã ngồi trên nền nhà, hồn bay phách lạc.

Phương Thố cũng sững sờ, chẳng biết lòng có cảm giác gì.

“Nhầm rồi, chắc chắn là nhầm rồi, sao lại không tương thích được?” Tưởng Nguyệt Hoa lẩm bẩm như mất hồn, chẳng biết lấy đâu ra một luồng sức mạnh, đột ngột xoay ra túm chặt lấy tay Phương Thố, “Chắc chắn là nhầm rồi, Tiểu Thố, chúng ta về Bắc Kinh làm lại lần nữa, Tiểu Thố, con phải cứu em trai con, con nhất định phải cứu nó, mẹ không thể mất nó được!”

Mắt bà đỏ sọc, hoàn toàn không còn dáng vẻ cao quý ung dung bình thường nữa, móng tay dài găm vào da thịt Phương Thố mà không hề nhận ra.

Phương Thố không động đậy, nhìn người phụ nữ điên cuồng, một người phụ nữ mà cậu từng mong ngóng suốt bao lâu, lại điên cuồng vì một đứa con trai. Phương Mục tiến lên một bước, gần như giằng tay Tưởng Nguyệt Hoa ra, kéo Phương Thố ra sau lưng.

Tưởng Nguyệt Hoa đã hoàn toàn mất hết lí trí, lại muốn nhào lên nữa, nhưng lại bị Phương Mục đẩy ra, va vào tường hành lang. Gã chẳng buồn liếc nhìn bà, kéo Phương Thố rời khỏi đó thật mau.

Đi thẳng đến bên ngoài bệnh viện, gió lạnh thổi qua, Phương Thố run lên mới nhận thấy cơn đau trên tay mình.

Phương Mục vẫn chẳng nói gì, lúc này, gã chậm chạp chìa tay ra, bàn tay đặt lên đỉnh đầu cậu thiếu niên, ấn mạnh xuống, cậu thiếu niên quay đầu, cười rồi bảo: “Cháu vốn, cũng chẳng thấy thế nào đâu, cũng chẳng thấy tủi thân gì, nhưng chú đến rồi…” Cậu cười, khóe mắt lại đỏ hoe như vương một lớp son.

Phương Mục không nói năng gì, ấn mạnh đầu cậu thiếu niên vào lòng mình.