Dịch: Linh Dương Đầu Bò

Phương Mục chưa từng nghĩ rằng mình sẽ còn quay lại, có một Phương Liễm là đủ rồi, bản thân gã sống trong bóng tối, số người gã từng giết, số thù gã từng gây nhiều không kể xiết, ai mà biết được liệu có một Phật bốn mặt thứ hai xuất hiện nữa hay không. Nhưng khi tàu hỏa đi qua Tiêu Lâm, gã không khỏi nhớ đến thằng bé con, dù gì thì gã cũng đã nuôi cậu bao nhiêu năm, bảo không có chút tình cảm nào thì đúng là nói dối, nhưng gã nghĩ cuộc đời của Phương Thố nên rực rỡ xán lạn, chẳng có liên quan gì với kiểu người như gã cả, gã chỉ muốn về xem thử, thấy cậu sống tốt là được rồi.

Nhưng tự nhiên bị bắt gặp mà chẳng kịp phòng bị, bất ngờ thay, Phương Mục mặt dày như tường thành lại luống cuống, thậm chí còn có phần chột dạ. Phương Thố trước mắt đã không còn là thằng bé con bám đuôi gã nữa, so với ba năm trước, cậu đã cao hơn, vai rộng ra, đường nét khuôn mặt đã rõ ràng sắc nét hơn, cậu đã có sự quyến rũ của đàn ông rồi, nhưng đôi mắt như mắt sói lại nhìn chòng chọc vào Phương Mục, như ốc vít vặn vào đai ốc, muốn vặn nghiến vào cơ thể Phương Mục.

Môi Phương Thố run bần bật như sắp òa khóc đến nơi, nhưng cậu lại giơ tay lên che mắt mình lại, một lúc sau bỏ tay xuống, mặt cậu đã trở lại vẻ lạnh tanh bình thường, cậu bặm chặt môi, nhấc bước đi vào trong trước, đi được một đoạn ngắn lại ngoái đầu nhìn Phương Mục.

Phương Mục sờ mũi, nhấc chân lên đi theo.

Nhà cửa chẳng có thay đổi gì lớn, chỉ có hoa cỏ thì tươi tốt hơn xưa, Phương Mục đứng giữa vườn cây, tuy mới đi có ba năm mà chẳng biết vì sao, gã có cảm giác như đang nằm mơ, gã thắc mắc phải chăng mình đã thực sự già rồi, nếu không thì, sao lại có cảm giác mệt mỏi chỉ muốn ngồi xuống, không nói năng gì, không làm gì hết như thế này.

Phương Thố vào bếp nấu cơm, cậu vo gạo sạch sẽ rồi cho vào nồi cơm điện, cắm giắc cắm. Sau đó cậu lấy thức ăn ra rửa sạch, đổ dầu vào chảo, chờ dầu nóng đủ độ, cậu cho xương sườn đã ướp sẵn vào chảo, làn khói trắng che mờ tầm mắt, tiếng dầu sôi vang khắp cả phòng bếp, trong tai không còn bất cứ âm thanh nào nữa khác, Phương Thố bỗng thấy hoang mang, vội vàng chạy ra khỏi bếp, trông thấy Phương Mục đang ngồi ở bậu cửa cúi người xuống trêu Bánh Ú đang lười biếng nằm ườn dưới đất, tim cậu bỗng co cụm lại, có làm thế nào cũng không giãn ra được nữa…

Phương Mục nghe tiếng, ngoái lại thấy cậu bé đang ngơ ngác nhìn mình như mất vía, cậu thiếu niên tuấn tú rắn rỏi nhưng tay lại cầm cái muôi, trông khá là buồn cười. Phương Mục cười thật, nhưng chỉ hơi nhích khóe miệng lên một xíu rồi lại đè bằng xuống ngay, không biết vì sao mà gã không cười nổi, gã muốn nói gì đó nhưng cậu bé lại không cho gã cơ hội, cậu quay lưng đi vào bếp, chẳng mấy chốc lại vọng ra tiếng xào nấu.

Hai món một canh được mang ra bàn rất nhanh, hai người ngồi đối diện nhau, không ai nói gì, chỉ nghe thấy tiếng đũa va vào bát đĩa và tiếng nhai, bầu không khí kỳ lạ một cách không thể diễn tả được. Phương Mục cũng khó chịu, nghĩ bụng đúng là khác rồi, thằng nhóc chết tiệt này trông chẳng hoan nghênh gì mình cả, Phương Mục cũng không muốn chuốc nhục, ăn qua loa xong bèn ngước mắt lên rồi bảo: “Tao không có việc gì đâu, chỉ sang thăm mày thôi, thấy mày vẫn sống tốt, không cụt tay cụt chân gì thì cũng yên tâm rồi, lát nữa tao đi luôn.”

Phương Thố đang cúi đầu dọn đũa bát khựng lại rồi ngẩng phắt đầu lên, nhìn chằm chằm vào Phương Mục, “Chú muốn đi?” Giọng cậu hơi khàn, Phương Mục nhìn vẻ mặt cậu, thực sự không nắm được suy nghĩ trong đầu cậu bé, mà gã cũng lười đoán, gã gật đầu đáp, “Thì đã bảo là ngang qua rồi còn gì?” Gã mấp máy môi, không nói ra được lý do gì ra hồn, bảo là phải đi nhưng thực ra gã cũng chẳng biết mình đi đâu, chắc là cuối cùng vẫn về đội thôi.

Gã còn chưa dứt tiếng thì đã nghe thấy xoảng một tiếng, cái bát rơi xuống đất vỡ tan tành. Phương Thố từ từ ngồi xổm xuống, thò tay nhặt mảnh vỡ. Phương Mục cũng không để ý, mãi không thấy cậu đứng dậy mới ngó đầu xem thử. Gã trông thấy cậu bé đang ngồi xổm dưới đất, cơ thể như cây cung đang giương hết cỡ, vai run khẽ, tay siết lấy mảnh sứ vỡ, rìa sắc của mảnh sứ cứa vào lòng bàn tay cậu, máu đỏ thẫm chảy dọc xuống theo lòng bàn tay mà cậu vẫn không hề phát hiện ra, vẫn gồng mình lên.

Phương Mục giật đầu mày, “Mày làm gì thế?” Gã ngồi xổm xuống túm lấy cổ tay Phương Thố, dùng lực vừa đủ để cậu buông mảnh vỡ ra, đang định kiểm tra vết thương của cậu thì nghe thấy Phương Thố khàn giọng như đang kiềm nén gì đó, “Chú vẫn định đi nữa à?”

Phương Mục sững ra, ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt sung huyết của Phương Thố, một giây sau, cậu đẩy mạnh Phương Mục ra rồi giơ nắm đấm lên, vung thẳng về phía Phương Mục, mang theo lửa giận và hận thù cực lớn, còn cả sự ấm ức không thể nói thành lời, nhưng đã bị Phương Mục dùng tay ngăn lại.

Cách đánh của cậu hoàn toàn không có lề lối gì, chỉ như đang trút giận mà thôi.

Ban đầu Phương Mục còn nhường cậu, sau thấy cậu càng lúc càng không ra gì, đành phải giữ cổ tay cậu lại, “Đã bảo mày đừng học đám côn đồ mà đi đánh nhau rồi cơ mà, đúng là không tiến bộ được cái gì hết…” Gã còn chưa nói dứt câu đã thấy mặt nóng lên, có thứ chất lỏng nhỏ xuống mặt gã từng giọt lớn, gã như bị người ta bóp cổ, tắt tiếng, há hốc miệng nhìn Phương Thố đỏ hoe mắt.

Từng giọt nước mắt lăn ra khỏi viền mắt Phương Thố, rơi thẳng xuống mặt Phương Mục, nóng rẫy, nóng đến mức tim gã co rúm lại, có vài giọt chảy vào khóe miệng Phương Mục, gã nếm thấy vị mặn đắng rồi bỗng ngẩn ngơ, gã lầm bầm hỏi: “Mày khóc cái gì?”

“Cháu không khóc.” Phương Thố khàn giọng, toàn giọng mũi, cậu ngoái đầu đi rồi giơ tay lên che mắt mình lại. Một lúc sau, cậu bò dậy khỏi người Phương Mục, không nói năng gì, tiếp tục cúi đầu dọn bát vỡ.

Phương Mục không chịu nổi nữa, đẩy phắt cậu ra, “Được rồi, đừng nhặt nữa, đi xem cái tay của mày đi đã.”

Cậu thiếu niên như con bò cứng đầu, mắt điếc tai ngơ, cứ tiếp tục làm. Phương Mục nổi đóa, sầm mặt xuống quát, “Bảo mày đừng nhặt nữa không nghe thấy à?”

Lúc này cậu bé mới mím môi đứng dậy, đi lên lầu xử lý vết thương của mình.

Phương Mục ngồi xổm dưới đất nhặt từng mảnh vụn lên, nhặt được mảnh sứ còn dính máu của Phương Thố thì ngừng lại, gã như bị giật mình vì nước mắt đột ngột của Phương Thố, gã ngậm ngùi trong bụng, cảm giác này quá xa lạ, khiến gã không khỏi cảm thấy bực bội.

Gã dọn hết số mảnh vỡ rồi vứt vào thùng rác, bát đũa trên bàn cũng lười dọn, cứ để mặc đấy, gã quăng mình ra sofa, ngơ ngác ngồi đó. Một lát sau, gã ngẩng đầu lên nhìn cậu thiếu niên đứng ở đầu cầu thang đang nhìn mình trân trân, vì ngược sáng nên gã không nhìn rõ được vẻ mặt cậu, chỉ cảm nhận được một sự bướng bỉnh và đau thương.

Phương Mục vỗ vào chỗ bên cạnh mình, bảo Phương Thố sang ngồi.

Cậu bé đi xuống nhà, im lặng ngồi vào bên cạnh Phương Mục. Vết thương trên tay cậu chỉ quấn qua quít, Phương Mục cầm lấy tay cậu, tháo lớp băng ra rồi quấn lại từng vòng chắc chắn, khí thế căng thẳng ban nãy đã chẳng thấy đâu nữa, giọng điệu Phương Mục hiền hòa và mang chút cảm khái hiếm thấy, “Mày lớn rồi, à, tao nhớ mày sắp thi đại học rồi đúng không nhỉ?”

Phương Thố hạ mắt, nói bình thản: “Cháu tốt nghiệp sớm một năm, lên đại học rồi.”

Phương Mục ngạc nhiên nhưng vẫn cảm thấy vui, bởi vậy mà gã cười một cái rất ngắn rồi tỏ ra tự hào: “Ồ, học ở đâu thế, học cái gì?”

“Ngay ở thành phố S, học công trình thổ mộc.”

“Thế thì cũng không xa.”

“Vâng.” Cậu nói xong lại ngước mí mắt, nhìn đăm đăm vào Phương Mục. Phương Mục bị cậu nhìn chòng chọc đến rùng mình, không kìm được mà sờ lên vết sẹo chỗ khóe mắt, “Chú Tôn mày chắc kết hôn rồi nhỉ?”

“Vâng, tháng trước con gái chú ấy mới đầy tháng.”

“Ồ, vậy à.” Một nụ cười thật lòng thoáng qua trên mặt gã, sau đó như cục đá rơi xuống hồ nước, những gợn sóng lặng đi rồi trở về bình lặng như gương. Gã thực sự không phải kiểu người có thể tâm sự với người khác, nói mấy câu như vậy xong, gã hết lời để nói, bèn chống chân đứng dậy. Gã vừa nhúc nhích, Phương Thố đã như con thú hoang giật mình, đứng phắt dậy theo, nhìn gã đầy cảnh giác.

Phương Mục biết cậu đang lo cái gì, gã nghĩ một hồi rồi bảo: “Tạm thời tao chưa đi đâu.”

Nhưng câu nói này không hề khiến cậu bé con yên lòng, Phương Mục thực sự không chịu nổi bộ dạng chim sợ cành cong của cậu nữa, đi thẳng lên lầu về phòng mình. Căn phòng sạch sẽ không một hạt bụi, rõ ràng là được quét dọn thường xuyên, không hề khác biệt gì so với trước khi gã đi.

Phương Mục ném mình xuống giường, gối đầu lên hai tay rồi nhìn trần nhà đã cũ, ngẩn ngơ.

Trời tối dần. Khi Phương Mục ra khỏi phòng, gã trông thấy một bóng người đen sì đang ngồi dựa vào tường cạnh cửa phòng mình, không khác gì một con chó trông nhà trung thành. Cửa vừa mở ra cái, bóng người đó giật bắn mình rồi bò dậy, lặng lẽ liếc nhìn Phương Mục rồi đi xuống dưới nhà, chắc là vì giữ nguyên một tư thế lâu quá nên bị tê chân, bởi vậy mà cậu đi chân chấm phẩy, trông hơi buồn cười.

Phương Mục lại không cười nổi, gã đứng một lúc rồi cũng xuống nhà theo, trông thấy thằng nhóc đi vào bếp, bắt đầu nấu cơm tối, gã bèn đứng tựa vào cửa bếp rồi bảo: “Tao đã bảo tạm thời chưa đi là tạm thời chưa đi, mày cứ như biến thái theo dõi thế có ra thể thống gì không?” Gã ngập ngừng rồi nói tiếp, “Với cả, tao thực sự phải đi thì mày ngăn nổi à?”

Phương Thố cúi đầu, một lúc lâu sau cậu mới quay lại, bếp không hề bật đèn, tối om om, chỉ có thể trông thấy viền cơ thể của Phương Mục, nhưng Phương Thố lại thấy màu đen đã trở thành màu bảo vệ cho cậu, cậu gắng hết sức mình để khiến giọng cậu ổn định, “Phương Mục, chú đừng đi nữa được không?” Cậu sụt sịt mũi rồi nói tiếp, “Cháu nghĩ rồi, cháu không kết hôn, cũng không rời khỏi đây, cháu sẽ ở đây với chú, chúng ta ở lại với nhau, sống chung với nhau, được không?”

Phương Mục sững ra, gã không hiểu được vì sao Phương Thố mới tí tuổi mà lại có ý nghĩ già cỗi như thế? Chưa nói về Phương Mục, bây giờ Phương Thố mới có mười tám tuổi, đang độ tuổi rất đẹp, tiền đồ xán lạn còn đang chờ đợi cậu. Phương Mục biết hồi nhỏ Phương Thố đã trải qua những gì, khiến cậu giữ chặt lấy chút ấm áp này của mình như giữ cọng rơm giữ mạng, nhưng sau này cậu thực sự không kết hôn mà được? Chỉ là ý nghĩ nhất thời của trẻ con thôi, thế nên gã chỉ cười rồi mắng, “Tầm bậy!”