Dương Thần

Chương 43: THẦN HỒN HUẤN MÃ

Mất điện! Giờ mới làm xong để post! Thành thật xin lỗi!

"Vừa rồi ta từng nói qua huyền lý sao? À, đúng rồi! Điều đó xuất phát từ khí chất, phong thái của Tô Mộc mà ra. Chỉ cần là nam nhân mà lại gặp mặt nàng lần đầu tiên thì sẽ không thể không bị nàng chấn nhiếp. Song ta lại chỉ trong nháy mắt có thể tỉnh táo trở lại, vì thế nàng tức khắc có thể nhìn ra được tâm tư của ta rất trấn định.”

Hồng Dịch khi nghe lời nói của Tô Mộc thì phản ứng đầu tiên là sửng sốt rồi sau đó mới hiểu được ý câu đó của nàng. Hắn lấyThần hồn Quan tưởng để chống cự lại dung quang của Tô Mộc mới vừa rồi cũng là một loại đàm huyền vô thanh thắng hữu thanh(*).

“ Loại nữ nhân như Tô Mộc này đích thật là một trang quốc sắc thiên hương, cả người tản mát ra tiên khí đạo khí. Nếu chỉ cần liếc mắt một cái mà lại không động tâm thì người ấy không phải là Cao Tăng, Cao Đạo thì cũng là một bậc Đại đức Đại hiền có học vấn tu dưỡng thâm hậu. Mà ta lại có thể trấn tĩnh trở lại nên chẳng trách nàng đối với ta lại xem trọng mà nhìn lấy một chút. Mà cũng không biết nàng có tu luyện qua Đạo thuật không nữa?”

Hồng Dịch thầm nghĩ:

“ Nếu Tô Mộc này lại lý luận về huyền lý rất tốt thì dám chắc rằng nàng cũng đã tu hành qua Đạo Thuật. Nếu không với thân phận là Ngọc Kinh thành đệ nhất tài nữ như nàng lại cả ngày phải ở trong hang cọp hang sói mà không có chút năng lực để tự bảo vệ mình thì điều đó là không thể. Bất quá mẫu thân ta năm đó cũng với thân phận như vậy nhưng tại sao lại không có một chút năng lực nào để tự bảo vệ mình vậy. Nếu như người có năng lực như vậy thì cũng sẽ không bị thổ huyết, sức khỏe không bị tổn hại rồi uất ức mà chết…”

Nhớ tới mẫu thân, trong lòng Hồng Dịch cảm thấy đau đớn.

- Hồng công tử, ngươi nói có phải hay không?

Tô Mộc thấy Hồng Dịch không nói lời nào liền hỏi lại một câu.

- Quả thực dung mạo khí chất của Tô Mộc côn nương làm người ta kinh sợ. Chẳng qua là tiểu sinh may mắn đọc khá nhiều sách thánh hiền lại tuân thủ nghiêm ngặt đạo lý thấy sắc mà tâm bất loạn nên mới có thể đường hoàng đứng trước mặt cùng cô nương nói chuyện. Bằng không chỉ sợ sẽ trở thành một kẻ ngốc nói chẳng thành lời rồi.

Hồng Dịch mỉm cười trả lời.

- Đâu có, Hồng công tử nói đùa rồi.

Tô Mộc nở nụ cười yêu kiều nói. Chiếc quần màu xanh nhạt bằng lụa mỏng nhẹ nhàng phất phơ trong gió giống như là một vị tiên tử đang bay theo chiều gió, kích thích khiến cho kẻ khác chỉ muốn bước nhanh tới mà bắt lấy. Loại thần thái này càng khiêu khích đám Vương tôn công tử ở đây khiến họ trong lòng ngứa ngáy chẳng thể tự kiềm chế nổi.

- Hừ!

Lạc Vân nhẹ nhàng hừ lạnh một tiếng. Ngẩng đầu lên xem thời gian rồi nói:

- Ai da! Cái yến hội này có lẽ phải tan rồi. Thời gian chờ đợi qua lâu. Mà ta còn phải vào cung thỉnh an. Chư vị xin cứ tự tiện đi.

Vừa nói, cây quạt trong tay nàng rung lên từng hồi rồi nàng được hộ vệ bảo vệ đi ra ngoài.

- Tiểu sinh cũng xin cáo từ. Tháng sau tiểu sinh còn phải thi khoa khảo nên muốn trở về đọc sách thánh hiền. Mong Tô cô nương thứ lỗi.

Hồng Dịch một tay cầm thanh Trảm Sa rồi bước tới bên cạnh nắm lấy dây cương con Hỏa La mã, lên tiếng nói lời cáo từ.

- Đừng quên đó! Không được bạc đãi Truy Điện của ta. Lần sau ta còn phải thắng để mang nó trở về nữa.

Trường Nhạc tiểu Hầu gia vội vàng nói. Hiển nhiên là con ngựa này cũng là một vật yêu thích của hắn.

- Ha ha, con ngựa này tên là Truy Điện sao. Quả nhiên tên rất hay. Tiểu Hầu gia ngươi yên tâm đi. Ta sẽ chiếu cố nó thật tốt.

Hồng Dịch một tay dắt cương, một tay vuốt vuốt con Thần mã, trong lòng vui sướng dị thường.

Quần áo sang trọng, Thần mã dũng mãnh, trường kiếm trong tay tung hoành, rồi lại rong ruổi ngang dọc khắp thiên hạ. Cảnh tượng này trong lòng Hồng Dịch hắn đã ảo tưởng từ lâu và hiện tại cuối cùng cũng có cơ hội hoàn thành.

Hồng Dịch hận không thể ngay lập tức nhảy lên ngựa lao nhanh ra ngoài để xem xem nó đến cùng là cảm giác gì.

“ Có điều là ta chưa từng cưỡi ngựa nên không quen tập tính của ngựa. Nếu như cưỡi mà cứ nghiêng nghiêng ngả ngả, chỉ sợ sẽ gây ra một chuyện cười lớn thì thật không tốt.”

Hồng Dịch sau khi cười xong, cũng không có lên ngựa mà một đường dắt thẳng ra ngoài.

Trường Nhạc tiểu Hầu gia thấy Truy Điện của mình bị dắt đi, đôi mắt nhìn cứ như thể là tiểu thiếp của mình bị người ta bắt đi vậy. Song khi hắn chuyển ánh mắt của mình tới Tô Mộc thì lại nóng bỏng trở lại.

“ Hồng gia không ngờ lại có con cháu xuất sắc như vậy. Mặc dù võ công chỉ luyện được bề ngoài nhưng tâm thần lại trấn định như vậy. Ta đã luyện Thái Thượng đạo Thiên Nữ Quan tưởng pháp tới cảnh giới hiện hình nên không cần phải thi triển pháp thuật để mê hoặc tâm thần mà chỉ cần tùy ý cất chân nhấc tay là linh hồn cùng thể xác hòa hợp lại thành một rồi có được khí chất của Thiên Nữ thần nữ. Nhưng hắn không ngờ lại chỉ sững người trong chốc lát rồi tỉnh táo trở lại. Chẳng lẽ hắn thật sự đọc sách tới cảnh giới luôn tồn tại Thánh Nhân trong lòng làm Thần hồn chắc chắn tới trình độ luôn tràn ngập Hạo Nhiên chi khí? Song người đọc sách trong thiên hạ so với người trong Đạo môn thì nhiều gấp trăm lần nên tóm lại có người xuất sắc như vậy cũng chẳng có gì là ngạc nhiên.”

Tô Mộc nhìn theo bóng lưng Hồng Dịch, ý niệm trong đầu chợt lóe lên rồi sau đó bình tĩnh trở lại.

.................................................. .................................................. ..................

“ Thật sự là một thanh đao tốt, một con ngựa tốt.”

Hồng Dịch sau khi dẫn con ngựa ra ngoài thì cũng không quay trở về Hầu phu mà dắt ra khỏi thành đi tới con đường ít người đi lại ngoài thành. Trong lòng hắn cẩn thận đánh giá những điểm quan trọng trong kỹ thuật cưỡi ngựa.

Cưỡi ngựa bước đầu tiên chính là phải thăm dó tính tình của con ngựa rồi cùng nó giao tiếp. Mà ngựa càng tốt thì tính tình càng dữ nên nếu thay đổi chủ nhân thì rất có thể sẽ chẳng thể nào khống chế nổi.

Quả nhiên khi Hồng Dịch vuốt con Truy Điện này, lúc hai mắt đối nhau thì hắn cảm giác được trong đôi mắt của nó không ngờ có một chút trêu tức cùng một chút kiêu ngạo bất tuân.

Hồng Dịch biết chỉ cần mình cưỡi lên thân nó thì khẳng định con ngựa này sẽ mãnh liệt nảy lên nảy xuống, đem mình ném thẳng xuống đất.

Đây là một loại cảm giác quen thuộc, thông linh, người bình thường thì đừng mơ có thể nhìn ra được.

Nhưng mà Hồng Dịch tu luyện Thần hồn đã có thể Nhật du, hơn nữa lại có kinh nghiệm ở chung cùng với một ổ Hồ ly nên biết rằng động vật cũng giống như người đều có tình cảm, trí tuệ. Nhất là loại chiến mã thượng đẳng này lại thường xuyên tiếp xúc với con người lại từng trải qua huấn luyện nên mặc dù không được thông linh như Hồ ly có thể học con người dùng lửa thổi cơm, trồng trọt, đọc sách nhưng lại rất hiểu ý tứ của người đặc biệt là chủ nhân của nó, ý nghĩ lại càng tương thông. Cho nên hắn có thể thấy rõ tâm tư của con Truy Điện này.

“ Ngựa Hỏa La bốn vó cường tráng, cơ bắp sung mãn, toàn thân không có một chút mỡ, có thể nói lực lượng rồi thể lực của nó gần tương đương với Võ Sư đỉnh cấp, thậm chí là Tiên Thiên Võ Sư.”

Hồng Dịch nhớ lại một trang về thuật cưỡi ngựa bắn cung trong Võ Kinh có ghi chép về ngựa Hỏa La.

Võ công luyện tới cảnh giới Tiên Thiên, sau khi lục phủ ngũ tạng trở nên cường tráng thì đặc trưng rõ nhất chính là sức lực được kéo dài, đi mà như bay, nhanh như tuấn mã, cước lực có thể ngày đi ngàn dặm, đêm chạy tám trăm.

Con Hỏa La mã này nặng hơn hai nghìn cân nếu mà mãnh liệt xóc lên xóc xuống thì tương đương với một vị Võ Sư đỉnh cấp thậm chí là Tiên Thiên Võ Sư nên nếu lấy thực lực hiện tại của Hồng Dịch thì khẳng định chắc chắn là hắn không thể thuần phục được nó mà còn có khả năng bị nó làm rớt chết nữa.

Đương nhiên đó chỉ là một sự so sánh đơn giản dựa trên lực lượng và thể lực mà thôi. Còn nếu như bàn về sự lợi hại thì Võ Sư đỉnh cấp, Tiên Thiên Võ Sư so với ngựa thì lợi hại hơn gấp trăm lần. Khi một người nặng một hai trăm cân có lực lượng cùng thể lực của một con ngựa nặng một hai ngàn cân thì điều đó thật vô cùng kinh khủng.

“ Được rồi, không bằng ta dùng Thần hồn thuật cùng nó giao tiếp một chút.”

Hồng Dịch đột nhiên trong lòng nhớ tới thời gian khi mình ở trong u cốc ở Tây Sơn thì do không hiểu ngôn ngữ nên hắn đã Thần hồn xuất xác cùng bọn tiểu Hồ ly nói chuyện. Mặc dù con ngựa này khẳng định không thể Thần hồn xuất xác nhưng Hồng Dịch có thể lấy Quan tưởng pháp nhập vào trong mộng của nó rồi cùng nó giao tiếp.

“ Cơ hội tốt! Có đám mây che khuất mặt trời rồi.”

Hồng Dịch ngẩng đầu nhìn mặt trời, phát hiện nó bị một đám mây lớn che khuất. Trong lòng thầm kêu thời tiết thật là tốt. Nếu như mặt trời lại ló ra thì hắn cũng không dám Thần hồn xuất xác.

Đôi mắt nhắm lại, yên lặng rồi Thần hồn từng chút một từ đỉnh đầu nhảy ra ngoài.

“ Truy Điện, ngươi đã mệt rồi, hãy đi ngủ đi. Toàn thân thả lỏng giống như ở trong bông, trong mây.”

Thần hồn Hồng Dịch ra xác rồi xuất ra đủ loại tưởng tượng. Ý niệm tiến thẳng vào trong đầu con Hỏa La mã này.

Đây là “Nhập Miên pháp”, là Thần hồn mê hoặc Quan tưởng pháp hạ cấp có ghi chép trong Đạo Kinh.

Lúc Hồng Dịch vừa thi triển đạo pháp ra thì con ngựa này quả nhiên hai mắt đầu tiên là mang vẻ nghi hoặc sau đó là mơ mơ màng màng rồi cuối cùng là ngủ thiếp đi. Thần hồn Hồng Dịch lập tức nhập mộng quan sát, thâm nhập vào trong ý niệm của Truy Điện mã. Lập tức hắn nhìn thấy một tràng cảnh khiến người rung động.

Đó là chiến trường vô cùng vô tận.

(*) Vô thanh thắng hữu thanh: Ý ở đây muốn chỉ việc luận đàm không bằng âm thanh, tiếng nói còn trên cả việc tranh cãi bằng lời.