Dương Thần

Chương 4: XÍCH KIM TÀI TỆ

"Giấy Tùng Trúc Hiên? Giấy này chính phải trải qua hơn mười lần làm liên tiếp mới chế tạo ra, một trăm tờ ít nhất phải hai mươi lượng bạc, tương đương với tiền tiêu hàng tháng ta trong nửa năm. Tử thạch nghiên mực cũng là loại thượng đẳng, thạch chất nhẵn nhụi, có một cỗ ôn ý, mùa đông mài mực cũng không sợ kết băng. Mực xạ hương cũng là thượng đẳng dùng tùng yên trộn lẫn với lá vàng, xạ hương, đánh lại mà thành, khi viết, lưu sướng vô cùng, tự thể tinh thần, có chứa mùi thơm ngát nâng cao tinh thần. Bút cũng là bút tốt toàn bộ làm bằng lông hồ. Một bộ văn phòng tứ bảo này ít nhất phải mấy trăm lạng. Tiểu Lý quốc công Cảnh Vũ Hành ra tay thật là hào phóng a, nghe nói người này chiêu hiền đãi sĩ, lại hay giúp người, cũng thường xuyên cứu tế những người đọc sách khốn cùng, ở Ngọc kinh thành thanh danh tốt lắm. Bất quá ta xem ý chí không nhỏ. . . . . . ."

Hồng Dịch mang lưng một cái bọc đang trên đường đi bộ tới Tây sơn ngoài Ngọc kinh thành.

Hắn chuẩn bị phải khoa khảo, chẳng muốn ở trong hầu phủ rồi lại bị khinh bỉ, nên dứt khoát đến Tây sơn ở một thời gian và cũng có thể trông coi mộ phần mẫu thân.

Mộ mẫu thân Hồng Dịch đặt ngay tại Tây sơn nằm trơ trọi một mình. Bởi vì với thân phận mẫu thân hắn sau khi chết sẽ không được vào tông miếu từ đường Hồng gia.

Tây sơn là một tòa núi lớn bên ngoài Ngọc kinh thành, phạm vi gần trăm dặm, tuy không tính là hùng vĩ, nhưng cây cối rậm rạp, địa hình phức tạp, có rất nhiều đỉnh núi, còn có suối chảy thác đổ, cũng có loạn thạch sơn lâm.

Trong núi nhiều hồ quán sài lang dã thú, hàng năm mùa đông đều có một số ít vương công quý tộc vào núi săn bắn.

Hồng Dịch vừa đi đường trong lòng vừa phỏng đoán về việc ngày hôm qua tiểu Lý quốc công Cảnh Vũ Hành sai người đưa tặng mình bộ văn phòng tứ bảo.

Lúc trời sẩm tối, Hồng Dịch tới chân núi Tây sơn, giúp mẫu thân quét dọn mộ phần xong rồi thắp hương sau đó lại tới ở nhờ một ngôi chùa nho nhỏ cách đó không xa.

Ngôi chùa này tên là Thu Nguyệt tự, một ngôi chùa rách nát, trong miếu chỉ có một Lão hòa thượng bình thường trông coi, Hồng Dịch hàng năm đều sẽ ở đây một thời gian, thứ nhất là để trông coi mộ phần cho mẫu thân, thứ hai là tìm sự thanh tịnh.

Cấp cho Lão hòa thượng mấy xuyến tiền đèn nhang, sau khi ăn qua một chén nấm chay, liền ở tại Thiên điện nghỉ ngơi, cầm cái đèn nhỏ đốt thán hỏa lên chuẩn bị đọc sách đêm.

Gió Bắc gào thét, thổi tứ phía trúng vào vách tường vang lên những tiếng ca sát ca sát.

Thiên điện trong cái sân nhỏ, rau cỏ đầy đất, cỏ khô bị gió thổi tung lên, một mảnh thê lương.

"Ngôi chùa này mỗi năm càng ngày càng rách nát a. Bất quá Đại Kiền vương triều không coi trọng chùa triền, hay tu sửa đạo quán. Chuyện này cũng khó trách." Hồng Dịch nhìn chùa miểu rách nát thê lương như vậy, tuy rằng trong lòng cảm khái, nhưng cảm giác so với trong Hầu phủ phải nhẹ nhàng khoan khoái nhiều lắm, trong lòng nhẹ nhàng.

"Mẫu thân, nếu người trên trời có linh thiêng, phù hộ ta trúng tuyển khoa thi này, cũng vì chính danh phận của người."

Ánh mắt nhìn chằm chằm vào hoa đèn dầu hạt cải đậu đại, Hồng Dịch yên lặng cầu nguyện .

Phanh!

Hoa đèn tuôn ra một hoa nhi.

Ô ô ô! Ô ô ô!

Xa xa trong thâm sơn, truyền đến vài tiếng tru thê lương, giống như lang giống như hồ, xen lẫn trong gió đêm, lại làm là chim kiêu(1) trong đêm.

Thâm sơn cổ tự, gió bắc, lang hồ tiếu, cảnh tượng này hết thảy đều làm người ta khủng bố.

Nhưng Hồng Dịch trong lòng thật ra không có sợ hãi, nhất là hắn tự nhận là chưa từng có làm việc gì trái với lương tâm, thứ hai là từng đọc hồ quỷ bút ký, người đọc sách bên trong đều chỉ cần nội tâm ngay thẳng, không chỗ nào sợ hãi, quỷ mị âm linh đều không thể đến gần người.

Mặc nhanh quần áo, Hồng Dịch mở cửa phòng, bước vào trong cái sân nhỏ.

"Ân? Đó là cái gì?"

Hồng Dịch vừa vào trong sân, liền phát hiện xa xa khoảng chừng mấy dặm trong sơn cốc, có mọt số điểm lục hỏa lớn nhỏ bằng nắm tay trôi lơ lửng lên xuống, thập phần quỷ dị.

"Loại ma trơi này là từ trong thân thể hài cốt người phát ra, tại những bãi tha ma thường xuyên nhìn thấy nên cũng không tính gì là thần quái." Đối mặt với ma trơi bập bềnh lên xuống, Hồng Dịch cười cười, lẩm bẩm.

Đột nhiên, một tiếng kêu thê lương từ trong thâm sơn xa xa truyền tới, một bóng hắc ảnh ở trong đám ma trơi bay lên. Đảo mắt lên không trung, kẻ khác chắc đã liên tưởng đến một lão yêu đang đêm đi thu hút lòng người. Người bình thường nếu nhìn thấy cảnh tượng như vậy đã sởn tóc gáy lên rồi .

Bất quá Hồng Dịch nghe thanh âm, ngược lại biết rõ đây là dạ hào trong núi.

Đột nhiên gian, hắn lại nổi lên vài phần thi hứng, cao giọng thì thầm: " Bách niên lão hào thành mộc mị. Tiếu thanh bích hỏa sào trung khởi."

"Thiếu niên, ngươi tuổi không lớn, tuy nhiên cũng là người tao nhã. ‘Tiếu thanh bích hỏa sào trung khởi’. . . . . ."

Đột nhiên, một thanh âm trong trẻo ngọt ngào từ phía sau truyền tới.

Hồng Dịch cả kinh. Chính không phải là chuyện vừa! Toàn thân đều toát mồ hôi lạnh. Vội vàng xoay người, liền thấy trong phòng của mình, dưới ánh đèn, một thiếu nữ mặc cung trang mầu phấn hồng đang đứng thẳng, dáng người thanh mảnh, thướt tha, tuổi ở trên dưới mười tám mười cửu, diễm lệ không thể tưởng tượng, nhìn qua có một vẻ đạp khiến kẻ khác thở dốc không thở được.

Mỹ nhân dưới ánh đèn, một cảnh tượng tuyệt mỹ.

Nhưng mà Hồng Dịch căn bản không có tâm tư thưởng thức mỹ nhân. Suy nghĩ, thâm sơn cổ tự, đột nhiên vô duyên vô cớ xuất hiện một nữ nhân, không phải quỷ cũng chính là yêu.

"Ngươi là quỷ hay yêu?"

Hồng dịch nhéo nhéo ngón tay của mình, trấn định lại tâm thần.

"Nga, ngươi như thế nào biết ta là quỷ hay là yêu đâu?"

Nữ tử đột nhiên xuất hiện này cười khanh khách nhìn hồng dịch.

"Rất đơn giản, quần áo của ngươi mỏng, thâm sơn lạnh giá, người bình thường căn bản không thể chịu được. Thứ hai, phạm vi mười dặm quanh đây đều không có nhà nào, ngươi một thân nữ tử, thế nào lại đêm khuya xuất hiện ở cổ tự?" Hồng Dịch nói xong, dưới chân đột nhiên cảm giác có chút gai gai hơi đau.

"Không tồi, ta là quỷ." Nữ tử đột nhiên biến sắc, ngữ khí lạnh như băng, trên mặt tái nhợt, làm ra một dạng bất cứ lúc nào cũng có thể xuất thủ ăn thịt người.

"Ta kiếp nầy tự thấy cũng không có làm cái gì thẹn với lòng mình, đến cổ tự đọc sách cũng là vì coi mộ mẫu thân, ngươi tìm đến ta làm gì, nếu ngươi là phong lưu nữ quỷ, muốn tìm thư sinh phong lưu một đêm, ta đây nói cho ngươi biết ngươi tìm lầm người rồi. Ta Hồng Dịch thủa nhỏ đọc sách, tuy rằng còn xa không được tính là chính trực quang minh, nhưng đạo lý tiết tháo vẫn là giữ được. Ngươi mau đi ra ngoài."

Hồng Dịch gảy gảy đầu ngón tay mình, cố trừng mắt, hung hăng nhìn quanh.

"Ta cũng không có đạo pháp của đạo sĩ khu thần ngự quỷ, trên tay cũng không có lực lượng nên cũng không có võ công, tay trói gà không chặt. Gặp quỷ cũng chỉ có thể bằng vào sự mạnh mẽ của mình. . . . . . Không thể yếu thế, một khi tỏ vẻ yếu kém, đối phương liền xâm hại đến mình ngay. Ý niệm phải chính trực kiên định."

Lúc Hồng Dịch hung hăng nhìn nữ nhân dưới ánh đèn, trong lòng tự động viên chính mình giữ vững tín niệm.

Đối phó yêu quỷ, Hồng Dịch tin chắc trước tiên phải mạnh mẽ.

"Hì hì, hì hì. Thiếu niên, ngươi thật thú vị."

Đột nhiên, nữ tử hì hì bật cười một tiếng, vẫy vẫy tay: "Ta vừa rồi chẳng qua là đùa với ngươi một chút thôi, ta cũng không phải quỷ, quỷ ở dưới đèn sẽ không có bóng, ngươi lại đây, hẳn là cảm giác được khí huyết từ trên người ta, như vậy là quỷ sao? Nếu quỷ có khí huyết, vậy cũng sẽ không kêu là quỷ , mà là trong đạo gia gọi Dương thần thiên tiên ."

"Nga?"

Hồng Dịch nghe nữ tử nói, ngẩng đầu nhìn bóng hình xinh đẹp dưới đèn, quả nhiên, nữ tử này được ngọn đèn dầu chiếu xuống có bóng.

Chần chờ một chút, Hồng Dịch mới cất bước đi vào trong phòng.

Quả nhiên, hắn có thể cảm giác được nữ tử này trong lúc nói chuyện hơi thở có mùi thơm, cái này rõ rằng là người.

"Ân, ngươi không giống yêu quỷ. Yêu quỷ đều là vô hình do ý niệm biến hóa thành, cho dù công lực thâm hậu, có thể hiển hóa ra, bất quá chỉ là một đoàn lạnh như băng, không có cảm giác thân thể huyết nhục. Ngươi không phải yêu quỷ, nhưng cũng không phải người thường, như vậy khẳng định là kiếm tiên hiệp khách tài ba ẩn cư thâm sơn ?"

Hồng dịch lấy tay điểm điểm mi tâm mình.

"Nga? Ngươi đối với yêu quỷ thực hiểu biết, người đọc sách không nói quái lực loạn thần, ngươi cũng không phải một người đọc sách bình thường." Nữ tử nhìn Hồng Dịch trong ánh mắt có một tia nghi hoặc.

"Chẳng qua ta chỉ nói lại trong sách mà thôi, người đọc sách chúng ta luôn xét tới đại nghĩa, hiểu lục hợp, biết yêu quỷ, đạt thần minh. Đó mới là chân chính." Đã biết đối phương không phải yêu quỷ, Hồng Dịch tâm tư trấn định, ngược lại trở nên linh hoạt..

"Hì hì, ta hôm nay đến Tây sơn để tới thăm người thân, lại không thể tưởng được gặp ngươi một thiếu niên thú vị." Hồng y nữ tử tự nói: "Người đọc sách, ân, không tồi không tồi. Đúng lúc, thân thích này của ta có tiểu hài tử đến tuổi phải đọc sách, nghĩ muốn mời ngươi làm sư phụ giảng bài cho bọn chúng, không biết ngươi có đồng ý không, tiền thù lao một tháng mười lượng xích kim ( vàng nén- mình để thế này đọc cho nó thuần :D)."

"Một tháng mười lượng xích kim?" Hồng Dịch chấn động. Đại Kiền vương triều vàng đổi ra bạc là một đổi mười lăm, mười lượng xích kim chính là một tháng một trăm năm mươi lượng bạc, rất lớn a.

Hồng Dịch ở hầu phủ trong, tiền tiêu hàng tháng chỉ có bốn lượng bạc. Mặc dù chỉ là bốn lượng, nhưng nhất lượng bạc đổi thành tiền đồng là một ngàn đồng, mà một đông có thể mua một cái bánh nướng lớn. Một lượng bạc cũng đủ cho cuộc sống của một nhà nghèo ba người trong một tháng.

Như Cảnh Vũ Hành chỉ vì một câu thơ mà đưa cho Hồng Dịch bộ văn phòng tứ bảo giá trị mấy trăm lượng, đến ngay cả Hồng Tuyết Kiều là Hầu môn phú quý nữ cũng phải kinh ngạc.

"Ngươi không tin sao? Ta có thể đưa tiền đặt cọc." Nữ tử cười cười, tay quơ quơ trên mặt bàn.

Leng keng, leng keng, một loạt tiểu kim bính tử lấp lánh sáng lên trên bàn.

Hồng Dịch liếc mắt một cái liền nhận ra, đây là tiền Đại Kền vương triều làm ra, giống như cái bánh bột ngô nhỏ, dân gian lại gọi là “Kim bính" , phía quan phủ kêu là"Kim tệ" . Nhất lượng nhất mai.

"Tỉ lệ vàng này. Không phải vàng bình thường. Chỉ có trong hoàng cung mới có tiền như vậy." Hồng Dịch nhìn này tiền tài lúc sau, trong lòng sửng sốt, nguyên lai màu của kim tệ là màu đỏ.

Bảy phần vàng là màu xanh, tám phần vàng là màu vàng, cửu phần vàng là màu tím, mà mười phần vàng mới là màu đỏ.

Câu cửa miệng "Kim vô túc xích. Nhân vô thập toàn." Ý muốn nói là vàng mười phần có màu đỏ trên thế giới căn bản không có.

Bất quá những người đạo sĩ luyện đan lại có thể đốt ra loại vàng toàn màu đỏ, gọi là"Dược kim" , là đạo sĩ luyện chì đốt cùng thủy nhân và một loại dược liệu luyện kim đan mà thành

Loại xích kim này lại làm thành tiền, chỉ có hoàng cung mới có.

Bình thường là Hoàng đế, Hoàng hậu thưởng cho văn võ đại thần hoặc là hậu cung tần phi.

" Nữ nhân này nhìn như thần bí, kỳ thật tâm tư lại không đủ tinh tế, dễ dàng bại lộ thân phận của mình, người trong hoàng cung, cung nữ không giống cung nữ, đêm khuya đến Tây sơn làm gì?" Hồng Dịch trong lòng nghi vấn chợt lóe qua rồi nói: "Quân tử yêu tài, ngươi muốn thỉnh thầy giáo cư nhiên lấy mười lượng vàng một tháng, có thể thấy được đệ tử dạy cũng không phải đơn giản như vậy. Ngươi đem tiền thu hồi đi, lúc nào tìm thời gian đi xem đi."

Tuy rằng rất muốn số tiền này, nhưng sự tình hôm nay rất quái, Hồng Dịch không thể không cẩn thận: "Không tham nữ sắc, không tham tiền tài, yêu quỷ thế nào cũng đều không làm gì được ta."

"Đó là chắc chắn, đi thôi, hiện tại tìm một người dạy học cũng thật khó a, khó mới gặp được một người đọc sách thông minh, tuy rằng tuổi nhỏ một chút, bất quá một người không sợ quỷ, không sợ yêu như ngươi ngược lại thật rất hiếm." Nữ tử lầu bầu nói, đứng dậy.

"Hiện tại đi luôn?" Hồng Dịch ánh mắt trừng mắt nhìn một chút.

"Đương nhiên." Nữ tử lại hì hì cười, "Cách nơi này ước chừng khoảng sáu mươi dặm, bất quá với đôi chân của ngươi thì hừng đông cũng không đến, hay là ta mang ngươi đi."

"Nam nữ thụ thụ bất thân, mà bây giờ đã muộn thế này, ngươi sáng ngày mai qua đây đi." Hồng Dịch đương nhiên cật lực từ chối, buổi tối thâm sơn cổ miếu, tự nhiên lại đi theo một nữ nhân thần bí đi ra ngoài, khẳng định là họa không phải phúc.

"Bình minh ta phải trở về rồi, cái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân, với lại không ai thấy." Nữ tử ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, ánh mắt trong lúc đó có một tia uy nghiêm không thể giải thích, đột nhiên vươn bàn tay bắt lấy cánh tay Hồng Dịch, cả người nhảy lên trực tiếp tới cái sân bên ngoài chùa.

Bước nhảy này giống như súc địa thành thốn, trực tiếp đưa người thường tới khoảng cách hai mươi bước, Hồng Dịch chỉ cảm thấy bình thường như đằng vân giá vũ.

"Súc địa thuật?"

"Cái gì mà Súc địa thuật? chẳng qua là ‘ Túng viên đề thân ’ bộ pháp mà thôi."

Bên tai mặc dù tiếng gió vù vù vẫn có thanh âm nữ tử, Hồng Dịch nhìn đến một gốc cây gốc đại thụ nơi xa, mà chính mình như là một con diều bị người thả ra, trong tai miệng toàn bộ đều là gió, mắt không mở ra được.

"Nữ nhân này so với ngựa còn chạy nhanh hơn ." Hồng Dịch dứt khoát nhắm mắt lại.

Ước chừng hai ba tuần hương, Hồng Dịch chợt cảm giác được bỗng dừng lại, mở mắt, trước mắt là một mảnh sơn cốc đen kịt, giữa sơn cốc mơ hồ có ánh lửa.

"Đó là cái gì!"

Hồng Dịch thấy được một màn mà chính mình suốt đời cũng khó quên được.

Ở giữa sơn cốc đốt lên một đống lửa lớn, bên cạnh đống lửa, ngồi vây quanh là mấy chục con hồ ly lông trắng.

Đám hồ ly đó, nửa đứng nửa ngồi giống như người, nhất là chúng nó cả một đám đang cầm quyển sách, phát ra những thanh âm cổ quái, hình như là đang đọc rất giống với đám tiểu hài tử đọc sách bên trong trường tư thục.

Một đám hồ ly, Đọc sách giống như người!