Xuyên qua mấy cái hành lang, bậc thềm thật dài.Đi qua mấy đại hoa viên, trải qua mấy hồ lớn, hơn mười cái cửa tròn trên tường, đi theo sau lão tổng quản, Hồng Dịch ước chừng đi chừng thời gian khoảng một bữa cơm mới tới trung tâm chính phủ trong Hầu phủ.

“Vào cửa Hầu sâu tựa biển” những lời này trong Võ Ôn hầu phủ đã được nghiệm chứng tốt nhất.

Cho dù là Hồng Dịch, nếu không lão tổng quản dẫn đường mà cứ đi loạn lên, do không biết phương hướng hắn cũng không thể không lạc đường.

Đương nhiên, nguyên nhân là hắn sống lâu trong góc đó nên cũng không có đi lại trong phủ.

Thân phận của hắn, ở trong phủ cũng không thể tự do đi lại quá nhiều.

Ở trong trí nhớ hắn, chỉ có hồi nhỏ từng theo mẫu thân tới chính phủ. Nơi Hầu phủ tình người nóng lạnh tựa đao kiếm này, cũng không phải của hắn nhà.

“Như thế nào trong lòng có điểm định thần không được?”

Tiến đến trước chính phủ, Hồng Dịch đột nhiên cảm thấy được tâm thần mình có chút điểm lo sợ bất an. Hắn biết là uy nghiêm phụ thân mình Võ Ôn hầu quá nặng, lần này đột nhiên gọi mình đến, không biết muốn nói chuyện gì.

“Người đọc sách phải định thần, dù có đại băng sơn ở trước thì mặt cũng không đổi sắc.” Hồng Dịch trong lòng nghĩ, trấn định lại một chút tinh thần đang lo sợ bất an, theo lão tổng quản bước vào chính phủ.

Chính phủ Hầu phủ được xây dựng đường hoàng uy vũ, thuần một màu lục của ngải cứu, mặt đất lát đá, nhẵn bóng như gương, cứng rắn như sắt.

Chính phủ trong đại sảnh, một loạt ghế dựa lớn làm bằng gỗ lim theo phong cách cổ xưa, ở chính giữa là một chữ rất lớn, thể chữ đoan chính ngay thẳng, có một loại làm người dù có quy củ cũng cảm giác áp bách.

Là chữ ”Lễ”.

Dưới chữ “Lễ” là một trương bàn thờ bằng gỗ tử đàn lớn có thể đủ cho bốn năm người nằm.

Trên bàn thờ bãi đặt rất nhiều vật phẩm, đều là dùng sa tanh màu vàng sáng tươi mát trùm lên, hiển nhiên là vật phẩm Hoàng đế ngự ban dều dùng để hương khói thờ phụng.

Trên cái ghế tựa lớn bên trái bàn thờ có ngồi một người cẩm y hoa phục, đầu đội mũ tử kim.

Người này, tóc hoa râm, tay đặt trên tay vịn lớn, trắng như ngọc, không nhiễm một hạt bụi, làm cho người ta một cảm giác đã nắm giữ lực lượng vô cùng.

Người này ngồi ở đâu, nơi đó có uy nghiêm nhiếp nhân, làm người không thể nhìn thẳng, chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu.

Hắn là chủ nhân chân chính của cả Võ Ôn hầu phủ, Võ Ôn hầu Hồng Huyền Cơ, thạch trụ của triều đình xã tắc, Võ thánh Đại Kiền vương triều.

“Hồng Dịch, ngươi đứng ở bên phải đi, ta có lời muốn nói với ngươi.”

Thấy lão tổng quản dẫn Hồng Dịch tiến vào, Võ Ôn hầu lấy tay chỉ.

Hồng Dịch lên tiếng, đi đến bên phải đại sảnh đứng yên, cất cao giọng nói:”Phụ thân đại nhân có cái gì phân phó?”

“Ân?”

Ngay tại lúc Hồng Dịch nói chuyện, lão tổng quản thối lui đến góc cửa, ánh mắt nghi hoặc một chút, tựa hồ là có điểm bất ngờ sự trấn định của Hồng Dịch, trong Hầu phủ cho dù là trưởng tử sớm đã thành gia, ở trước mặt Hồng Huyền Cơ, không có chỗ nào mà không nơm nớp lo sợ, dù thở mạnh cũng không dám.

“Nghe nói ngươi dùng thảo thư giúp cho Vịnh Xuân quận chúa đáp một câu thơ? Vì cái gì không dùng chính tự? Khoe khoang văn tự cùng thi tài của ngươi ư? Kinh nghĩa đạo lý không chịu đọc, làm trò tà môn ma đạo này?”

Võ Ôn hầu thản nhiên nói xong, ngữ khí rất lạnh, làm người ta nghe không lạnh mà run.

Mặc dù là Hồng Dịch trong lòng nhanh chóng thủ sẵn đạo lý: người đọc sách dù có đại băng sơn trước mặt cũng không biến sắc, nhưng trong lòng hắn vẫn thấy dâng lên một cỗ lành lạnh( câu này đoạn cuối chém một tý). Toàn thân toát mồ hôi lạnh.

“Hừ?”

Thấy Hồng Dịch không trả lời, Võ Ôn hầu hừ lạnh một tiếng.

Sau tiếng hừ lạnh, nhiệt độ trong đại sảnh như chợt giảm xuống rất nhiều, Hồng Dịch chỉ cảm thấy chân mình mềm nhũn ra, cả người thiếu chút nữa xụi lơ ngã xuống.

Nếu không phải hắn luyện Ngưu ma Đại lực quyền thân thể trở nên cường tráng hơn một chút, thì dưới uy nghiêm của Võ Ôn hầu, hắn cảm thấy thực có thể xụi lơ mà ngã xuống.

“Phụ thân đại nhân giáo huấn rất đúng, ta về sau không dám nữa.”

Hồng Dịch cúi đầu.

Hắn biết rõ trước mặt Hồng Huyền Cơ căn bản không có cơ hội phản bác, dù cho đạo lý của ngươi là đúng, vẫn phải nghe theo.

Võ Ôn hầu trong lúc giảng quy củ, Hồng Dịch biết, nếu mình phản bác, nhẹ thì bị đánh gãy chân, nặng thì dù có bị gia pháp đánh chết cũng không có gì ngạc nhiên. Những quy củ không chỉ đối với hắn, cho dù là trưởng tử đều áp dụng như nhau.

Võ Ôn hầu phủ trị gia nghiêm khắc có quy củ, nổi tiếng khắp cả triều đình. Vậy nên được một số sĩ đại phu tán thưởng.

“Hừ.”

Võ Ôn hầu lại hừ một tiếng, cũng là hừ lạnh nhưng ngữ khí dịu đi một ít. Hồng Dịch nhất thời cảm thấy được nhiệt độ cả đại sảnh có tăng lên một chút, bắp chân không còn bị co rút nữa.

“Chuyện này ngươi phạm vào gia pháp. Vốn phải đánh ngươi hai mươi gậy, nhưng mà ngươi có công danh trong người, hơn nữa đầu xuân năm sau chính là ân khoa thi hương, quốc gia đại điển, ngươi phải tham gia nên tạm thời bỏ qua cho ngươi. Ngươi nếu là trúng cử nhân, tự nhiên xóa bỏ, nếu là không được, gia pháp như nhau chấp hành.” Võ Ôn hầu trên mặt không chút biểu tình nói.

“Vâng, phụ thân đại nhân.” Hồng Dịch lại cúi đầu.

“Thơ từ tuy rằng không phải kinh nghĩa chính quy, bất quá lại có thể nhìn ra văn tư mẫn tiệp. Thơ của ngươi làm cũng coi được.” Võ Ôn hầu lại nói:”Ngươi năm nay đã mười lăm, dựa theo luật pháp Đại Kiền triều ta, cũng đã trưởng thành, ngươi có tính toán gì không?”

“Phụ thân đại nhân, ta nghĩ học cung mã võ nghệ. Hy vọng phụ thân đại nhân thành toàn.” Hồng Dịch thấy không khí có điểm dịu đi, vì thế lớn mật đưa ra quyết định của chính mình.

Cung mã cưỡi ngựa bắn cung, Hồng Dịch hiện tại là học không nổi, tuy rằng hắn có mười xích kim tệ, nhưng mà không thể mua được một hảo mã cùng hảo cung, càng đừng nói rằng nuôi một con ngựa, còn cần mã phu chăm sóc. Hồng Dịch cũng không có khả năng chính mình tự thân chăm sóc.

Thứ nhất là vấn đề thân phận, người đọc sách mà đi chăn ngựa, truyền ra ngoài rất không tốt.

Thứ hai là chăm sóc ngựa sống rất vất vả, buổi tối còn phải dậy cho nó ăn, rất nhiều chú ý, tốn nhiều thời gian tinh lực.

“Kinh nghĩa không có đọc tốt, học cung mã võ nghệ cái gì!” Võ Ôn hầu vừa nghe, mày hơi hơi nhíu lai một chút, tựa hồ là đối với Hồng Dịch muốn học cung mã võ nghệ rất không đồng ý, một hơi quả quyết cự tuyệt:”Ngươi trước đem kinh nghĩa đọc tốt đã, kinh nghĩa không đọc tốt, đi học tập võ nghệ, bất quá là một mãng phu mà thôi. Việc này về sau không cần nhắc lại, biết chưa?”

“Dạ, biết.” Hồng Dịch như trước không có phản bác.

“Tốt lắm, ngươi đi đi. Ngô tổng quản, dẫn hắn đến phòng thu chi đưa hắn một trăm lượng, để cho hắn chuẩn bị thi khoa khảo.” Võ Ôn hầu nói xong những lời này, khoát tay:”Đi thôi.”

.................................................. .................................................. .................

“Vì cái gì không cho ta học võ nghệ, chẳng lẽ là sợ ta sau khi thi trúng tiến sĩ, lại gia nhập trung quân, lập chiến công, có thể được phong tước? Mẫu thân ta cũng có thể được phong ‘Quân’, đảo loạn quy củ Hầu phủ.”

Trên đường quay về viện tử của mình, Hồng Dịch nhắm mắt lại, thở dài một hơi.

Mình nếu là đỗ tiến sĩ, lại vào quân đội, lập chiến công, phong tước vị, mẫu thân được phong ‘Quân’, như vậy linh vị mẫu thân lập tức có thể cùng”Từ an quân” đặt song song. Ngay cả phụ thân mình lúc mỗi lần cúng tế gia tộc cũng phải lên thắp nhang.

Điểm này sẽ phá hư quy củ Hầu phủ, quả thực là biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Một Võ Ôn hầu hay giảng quy củ sẽ không thể chịu đựng được.

Hồng Dịch trong lòng suy đoán, đây là nguyên nhân căn bản phụ thân phản đối mình học võ.

Tuy rằng Hồng Dịch mình vẫn chỉ là một tú tài, lại phải đỗ tiến sĩ, lập quân công thì còn cách xa mười vạn tám ngàn dặm, nhưng hắn rất có lòng tin mình sẽ làm được.

“Ta nhất định phải tự mình làm được, tranh cấp cho mẫu thân danh phận phong ‘Quân’ để cho cả hầu phủ phải lác cả mắt!” Hồng Dịch nắm tay, âm thầm nói.

“Bất quá cũng phải nói lại, Tử Nhạc cũng là Võ thánh, lại là Quỷ Tiên. Nhưng mà lúc đối mặt với hắn, ta như thế nào không có cảm giác được áp lực lớn như vậy. Chẳng lẽ là do sự tích uy? Quả nhiên, bản thân mà không có thực lực cùng sức mạnh thì cái đạo lý người đọc sách trước đại băng sơn không đổi sắc có chút phù phiếm!”

Lúc đối mặt với uy nghiêm của phụ thân mình, Hồng Dịch rốt cục cũng hiểu rằng, bản thân mà không có thực lực, thì sự trấn định rồi đại nghĩa của người đọc sách, đều có chút phù phiếm.

“Nếu mình là Võ thánh, khẳng định dám ở trước mặt phụ thân mà tranh luận cãi lý. Thiên hạ cái gì lớn nhất chính đạo lý lớn nhất. Phụ tử cũng có thể tranh luận với nhau. Thậm chí ngay cả quân thần cũng có thể cư lý lực tranh ( tranh cãi trong một vấn đề nào đó)!”

“Vua nghe triều thần can gián mà nhiều lần không nghe, tất sẽ mất ngôi! Phụ thân cũng phải khuất tùng đạo lý này. Tuy nhiên dù đã lệch hướng với bổn nghĩa người đọc sách nhưng những đạo lý này, ta như thế nào có thể đi tranh đây?”

Hồng Dịch trong lòng thầm nghĩ.

Hoàng đế có sai lầm, người đọc sách phải can ngăn. Nếu Hoàng đế nhiều lần không nghe cứ khăng khăng làm theo ý mình, như vậy thì ngươi sẽ phải thoái vị!

Đây mới là đạo lý người đọc sách! Đáng tiếc, không có thực lực, đạo lý này cũng không thể mở rộng.

Nghĩ nghĩ, Hồng Dịch đã trở về tiểu viện của mình, đóng cửa lại lẳng lặng suy nghĩ, nhìn lên trên bàn, đột nhiên có điểm đáng tiếc vì đã thiêu hủy bản”Võ kinh “nọ.

Hồng Dịch ánh mắt không khỏi liếc về phía hỏa bồn đã thiêu hủy Võ kinh.

“Di? Đó là cái gì!”

Hoàn hảo, vừa nhìn liền phát hiện kinh văn ám kim trong đống tro tàn tại hỏa bồn.

Hồng Dịch đi qua, dùng hỏa giáp tử (cái kẹp) kẹp lấy phiến kinh văn này. Phát hiện phiến kinh văn này lại giống như là một trù quyển thành một khối lớn! Cực mỏng, trên mặt chi chít toàn là văn tự, giữa là một phật tượng màu vàng, ngồi ngay ngắn trong hư không, vô số nhật nguyệt tinh thần xung quanh đang xoay tròn.

Cuốn kinh văn này không biết là dùng tài liệu gì chế tác, cư nhiên lửa đốt không cháy.

Hồng Dịch nhìn thấy tên của kinh văn.