—o0o—

“Sev.” Giữa trưa khi Harry vào Đường Bàn Xoay thì Snape đang điều chế độc dược, “Anh lại đang làm độc dược hả?”

“Chuyện hiển nhiên rồi.” Mắt Snape không rời khỏi vạc, tay anh vẫn duy trì quấy, không hề tạm ngưng, “Sao, con chó ngu ngốc kia đã thả em ra rồi hả?” Nếu anh nhớ không lầm thì cách Cúp Quidditch thế giới còn tới bốn ngày nữa, Harry còn tới sớm hơn mình dự đoán.

“Đừng nói chú Sirius như vậy,” Harry đã sớm không còn ôm bất cứ hy vọng nào để biến mối quan hệ giữa người yêu và ba đỡ đầu trở nên tốt đẹp cả, nhưng khi nghe được bọn họ giễu cợt lẫn nhau vẫn không nhịn được đi sửa lại, “Chú ấy lo cho Regulus Arcturus, đón Regulus Arcturus và Tom tới số mười hai quảng trường Grimmauld rồi.” Đáng nói là, khi bà Black biết chuyện của Regulus Arcturus đã im lặng rất lâu, bà không thể không nhận rõ chân dung thực sự của Voldemort, vốn cung kính người đàn ông máu lai tự đại muốn đứng đầu cả giới phù thủy lại biến thành khinh thường. Sau đó thái độ bà đối với chú Sirius cũng không giống trước nữa, thỉnh thoảng có thể nói chuyện mấy câu với chú Sirius, cho dù giọng điệu lạnh nhạt đông cứng.

Chú Sirius không nói cho bà về thân phận của Tom làm bà Black cũng đối tốt với Tom, dù sao thì Tom cũng cứu con trai thứ hai của bà.

Mà sau khi Sirius biết hành động của Regulus Arcturus cũng thoáng sửa cái nhìn với Slytherin, cộng thêm con đỡ đầu của chú lại đang ở trong Slytherin. Chú nghe theo đề nghị của Harry, thay đổi cái nhìn cố chấp của mình trước dó, đồng ý Harry sẽ thay đổi thái độ với Slytheirn. Tuy chú vẫn kiên trì cho rằng Snape là một lão dơi già đầy dầu.

Rồi Harry và chú Remus ám chỉ chú chân thành – ít nhất là vẻ bề ngoài – xin lỗi bà Black. Bà Black hừ lạnh một tiếng biến mất khỏi bức ảnh, nhưng Harry tin chắc trước khi bà rời đi mình nhìn thấy được ánh mắt trở nên hiền hòa của bà.

Mà Kreacher, trước đó đã cùng nói chuyện với Harry nên nó đã thừa nhận chú Sirius, khi nhìn thấy chú Sirius ‘cứu trở về’ cậu chủ nhỏ thì càng thêm thân thiết với chú Sirius hơn. Nó hoàn toàn tiếp đón tốt Tom vì Harry nói cho nó là vì cứu Regulus Arcturus mà Tom phải chạy đến rất nhiều nơi để tìm nguyên liệu độc dược.

Cho nên khi tất cả mọi người đều đăt chú ý lên trên người Regulus Arcturus thì Harry đương nhiên rất thoải mái chạy trốn tới đây.

Đối với việc cậu đến nơi Severus, mẹ cậu còn chưa nói gì mà ba cậu lại không ngừng nói trong bức ảnh. Ba và ba đỡ đầu của cậu không hổ là anh em nhiều năm, ba luôn không ngừng lải nhải trong ảnh nếu con trai bị đối thủ một mất một còn của mình điều chế độc dược thì phải làm sao. Cho đến tận khi mẹ Lily hung hăng huých cho ba một cái, ba mới yên bình xuống, nhưng khi Harry đi thì ba lại nước mắt ròng ròng trong bức ảnh nhìn Harry, thật giống như con trai của mình có đi không có về vậy, làm Harry dở khóc dở cười.

“Bao lâu nữa anh mới điều chế xong độc dược?” Harry nhìn nhìn một đống nguyên liệu độc dược lớn bên cạnh vạc chưa được thả vào trong, nhíu mày hỏi.

“Ít nhất còn bốn tiếng nữa.” Snape cũng không ngẩng đầu lên nói.

“Okie, em hiểu rồi.” Harry lưu loát đóng cửa lại, mà Snape vẫn đặt chú ý của mình lên vạc. Chỉ chốc lát sau đã dần dần quên đoạn nhạc đệm vừa mới xảy ra, thậm chí quên cả Harry đã đến.

Cho tới buổi tối, độc dược hoàn thành xong thì anh mới hoảng hốt nhớ ra Harry đã tới.

Snape cất độc dược, cất vạc, rồi rời khỏi phòng.

Vừa ra khỏi cửa anh liền ngây người.

Nhìn phòng khách được thu dọn sạch sẽ trước mặt, cái thảm rực rỡ hẳn lên, cái sô pha thoạt nhìn giá trị xa xỉ. Snape có loại cảm giác mình đến nhầm nơi, chẳng lẽ anh vừa mới qua không phải là cửa mà là lò sưởi sao? Cho nên làm anh đi tới nơi khác? Lúc giữa trưa nhà của anh rõ ràng không phải cái dạng này, vì sao chỉ trong chớp mắt thôi đã thay đổi rồi?

“Sev, anh xong việc rồi sao?” Đang trong lúc Snape khó hiểu, Harry bưng đồ ăn từ phòng bếp ra, “Trước năm giờ mà anh nói trước đó em còn lo lắng em không làm xong, nhưng không ngờ sau khi em chuẩn bị tốt hết rồi mà anh vẫn chưa ra, em tiện tay làm bữa tối luôn.”

“Cậu Potter, ai cho em quyền lợi làm tung đồ đạc nhà của ta thế hả?” Snape nghiến răng nghiến lợi nói.

Thật ra Harry cũng không thay đổi quá lớn gì bố cục trang trí phòng khách này cả, chẳng qua cậu chỉ đổi mới cái sô pha có thể vạn năm không đổi của Snape. Sau đó trang trí thêm, tấm rèm màu đen đổi thành màu xanh đơn giản, đổi thảm thành màu bạc. Trang trí xong thì cảm giác cũng hoàn toàn thay đổi, toàn bộ phòng khách thoạt nhìn có vẻ sạch sẽ, thoáng mát và rộng rãi hơn – vì đồ Snape đặt trong phòng khách cũng không nhiều, chẳng qua bình thường căn phòng quá mức âm u mới có thể làm nó có vẻ rất chật chội.

“Ừm, được rồi Sev à, em muốn tốt cho anh mà,” Harry nói, “Biết anh cũng không để ý tới cái gì ngoài cái vạc cả, nên vẫn để em giúp anh chuẩn bị tốt thì hơn. Nào, đến đây ăn cơm thôi, em mất một tiếng mới nấu xong đấy.” Harry cười không khỏi giải thích lôi kéo Snape đến trước bàn ăn.

Snape tượng trưng bĩu môi nhưng cũng không nói gì với hành động của Harry.

Đồ ăn Harry nấu cũng bất ngờ hợp sở thích của anh, anh hơi nghi hoặc nhìn cậu, Harry cười cười, “Khi tới lễ đường toàn thấy anh ăn cái này nên đoán anh sẽ thích thôi.”

Snape dừng một chút, không nói gì nữa. Sau bữa tối anh dùng cái đĩa không sót đồ ăn nào để biểu đạt mình thích đồ ăn Harry làm.

“Ăn no xong cũng không cho anh đi làm độc dược đâu, em đi rửa chén, anh xem sách trước đi.” Harry mạnh mẽ ra lệnh, lưu loát thu dọn đồ ăn.

Snape ngồi trên sô pha, cầm lấy một quyển sách có liên quan tới pháp thuật hắc ám nhưng cái gì cũng không đọc được.

Anh chưa từng nghĩ có một ngày sau khi mình xong việc sẽ nhìn thấy một bàn đồ ăn nóng hôi hổi chờ anh. Rất lâu rất lâu về trước, chính mẹ của anh cũng từng làm vì người đàn ông kia, cho dù khi trở về người đàn ông đó rất thích ném đĩa lên người mẹ, thì người phụ nữ ngốc nghếch ấy cũng vui vẻ chịu đựng. Rồi anh cũng từng thấy Lily làm như vậy, cho dù Potter vì lấy lòng cô học được tay nghề đầu bếp khá đi nữa nhưng Lily vẫn kiên trì tự mình làm đồ ăn chờ Potter đến dùng cơm. Anh cũng từng gặp qua ở gia đình Lucius, cho dù gia đình Malfoy có rất nhiều gia tinh nhưng Narcissa vẫn thường thường xuống bếp hướng dẫn nhóm gia tinh làm ra đồ ăn sáng cô cần, rồi chờ Lucius trở về từ Bộ Pháp thuật.

Cho tới nay, anh cũng không cho rằng loại chuyện này sẽ xuất hiện trên người mình, nhưng hành động tối nay của Harry không thể nghi ngờ chạm được sự mềm mại tận sâu trong đáy lòng của anh.

“Suy nghĩ gì vậy?” Chỉ chốc lát sau Harry đi ra, cậu chùi bàn tay ướt sũng rồi nhìn Snape, tuy đối phương đang cầm sách nhưng Harry biết tâm tư của đối phương không đặt trên trang giấy, “Có tâm sự gì sao?”

“Không.” Snape khép sách lại, cũng không muốn thảo luận chuyện mình phiền não trước đó, “Sao em lại tới đây trước thế này?”

Harry chớp mắt mấy cái nói, “Tới đây ở vài ngày mà.”

“Ta nghĩ, em còn biết nhà của mình ở biệt thự Potter chứ không phải ở đây.” Snape trừng Harry. Rất tốt, tên nhóc này lại muốn xâm nhập vào cuộc sống của anh. Thật sự rất tốt, Merlin à ngài rất rảnh rỗi không có việc gì làm mới tìm rắc rối cho ta thế này đúng không?

“Đương nhiên em biết nhà mình ở đây nhưng giáo sư Dumbledore lại nhắc nhở em về thói quen không tốt của anh trước sáng sớm khi nghỉ hè. Cho nên em cảm thấy, làm người yêu của anh thì em cần phải lại đây giám sát anh thật chặt, sửa lại thói quen không tốt lành gì của anh mới đúng.” Harry nhún nhún vai nói, nhóm Slytherin sẽ không làm ra chuyện không quý tộc thế này, cho dù là người yêu thì bọn họ cũng sẽ dành cho người yêu một không gian riêng, tuyệt đối sẽ không mạnh mẽ xông vào cuộc sống của đối phương như Harry. Nhưng Harry lại khác, cậu là sư tử đã sắp thành tinh khoác da rắn, cho dù lăn lộn trong hang rắn thành thạo thế nào thì cậu cũng vẫn là một con sư tử!

Đứa nhỏ Nhà sư tử thì có tính cách thế nào?

Theo như lời của Slytherin thì là lỗ mãng, kiêu ngạo, xúc động. Còn nếu theo lời của Gryffindor thì là dũng cảm.

Harry thân là người đứng đầu Nhà sư tử, đương nhiên trên người không thiếu dũng cảm cho nên cậu mới có thể hùng dũng đi vào nhà Snape, lấy danh nghĩa tình yêu, thề muốn cho cuộc sống Snape trở nên bình thường.

Snape bóp trán, đối với người đầu sư tử mình người này không đồng nhất tính cách tuy rằng anh đã thấy nhưng không thể trách. Tuy rằng rất khó chịu vì tên nhóc tự tổ chức nhưng nghĩ đến vì mình mà Harry mới làm vậy cũng không thể không nuốt xuống nọc độc.

Dumbledore đáng chết, nghỉ hè còn không quên gây rắc rối cho anh, có phải nghĩ sau khi mình đến Đức rồi thì không thể nào bóc lột được sức lao động của mình nữa nên mới để tên nhóc này tới đây gây rắc rối cho mình hay không vậy?

Đúng thế, cụ Dumbledore theo đề nghị của Harry, khi nghỉ hè đã chạy từ Anh sang Đức, không cần nghĩ cũng biết ông lão này phải đi làm gì.

Nghĩ đến trước khi Dumbledore rời đi còn tìm Harry nói chuyện, Snape quyết định sau khi Dumbledore trở về, chắc chắn phải thêm mấy thứ vào độc dược cho Dumbledore – càng già càng không thể tôn trọng – nếm thử một phen!

Snape nhìn sư tử nhỏ lột bỏ lớp ngụy trang đang lăn lộn trên sô pha, anh đã có dự cảm mấy ngày sau anh sẽ phải cực kỳ giảm bớt thời gian hẹn hò với cô gái vạc thân thương của mình rồi. [Nguyệt Nguyệt: giáo sư à, vợ ngài đến đây rồi thì đương nhiên tình nhân phải đứng sang một bên chớ sao]

Biết mình đêm nay không thể nào thức cả đêm ôm vạc được rồi, Snape đủ loại không chốn nương thân cầm lấy một quyển sách bắt đầu đọc, nửa ngày sau anh mới nhớ tới chuyện gì, anh buông sách, hỏi Harry đang im lặng viết bài tập, “Hành lý của em đều để ở đâu rồi?”

Harry thoáng sửng sốt một lúc rồi mới phản ứng lại, chỉ chỉ tầng trên, “Đặt trong phòng.”

Tay Snape cầm sách run run, nếu anh nhớ không lầm thì trên tầng có ba phòng, một là phòng ngủ của anh, một là phòng sách, bên trong toàn là giá sách, ngay cả một cái ghế sô pha cũng không có, còn một phòng là nơi anh để nguyên liệu độc dược, căn bản không thể có chỗ cho người ngủ.

“Nếu ta nhớ không sai thì tầng trên không có phòng dành cho khách.” Snape khô khốc nói, sự không an toàn trong lòng bắt đầu mở rộng.

“Đúng thế mà, nên em để hành lý vào trong phòng ngủ đó.” Harry nghiễm nhiên coi nơi này là nhà của mình.

Snape buông sách xuống, sát lại gần Harry, “Đó là phòng của ta.”

“Sev, không phải chứ, ngay cả giường cũng không chia đôi được cho em sao!” Sư tử căn bản không nghĩ tới điều quan trọng, “Dù sao thì em mặc kệ, em tuyệt đối không ngủ trên sô pha đâu.” Harry nhảy dựng lên, thu dọn xong đồ đạc của mình liền vội vàng lên tầng tắm rửa.

Snape thậm chí chưa kịp kêu cậu dừng lại, Harry đã nhanh như chớp chạy lên tầng.

Tay phải Snape muốn kéo lại Harry nhẹ nhàng giơ giữa không khí, anh cảm giác mình đang run rẩy. Cái tên nhóc không chịu xem xét kỹ kia, rốt cuộc cậu ta có biết tình huống bây giờ là cái gì không đây, không muốn ngủ sô pha nên bò lên giường anh sao?

Snape đứng lên đánh giá sô pha dưới thân, trong lòng tính toán sô pha này có thể ngủ được, cuối cùng không thể không phát hiện sô pha Harry ngồi tuy rằng có mềm mại nhưng không thể đảm nhiệm chức vụ của cái giường, lời của anh căn bản không nói được.

Snape suy nghĩ xem mình có nên dùng đũa phép hay không nhưng ý nghĩ này xuất hiện trong đầu chưa đến ba giây đã bị chính mình phủ định.

Là tên nhóc kia muốn bò lên giường của anh, cái này không liên quan đến anh, không có lý do gì mình lại từ bỏ cái giường lớn mềm mại của mình mà đi ngủ sô pha cả!

Mười hai giờ trôi qua, Snape buông sách lên tầng, lúc này Harry đã ngủ trên giường rồi. Cậu vo cái chăn màu xanh lục thành một đống, ngủ ở trên giường. Snape nhìn tên nhóc đang ngủ say nghiến răng nghiến lợi một lúc, đi vào phòng tắm rửa hơn mười phút bằng nước lạnh rồi mới đi ra.

Đứng ở trước giường lớn, Snape kéo Harry cùng đống chăn sang bên cạnh, Harry theo chăn lăn sang cạnh giường, chỉ mặc độc một cái quần đùi làm Snape không khỏi hít một hơi, tên nhóc này…

“Ưm…” Cho dù là mùa hè thì nhiệt độ buổi tối vẫn rất thấp, Harry mất chăn cảm thấy lạnh lạnh bắt đầu mò mò chung quanh cái chăn, không cẩn thận cậu túm được áo chùng của Snape, vì thế bắt đầu kéo nó.

Snape thở dài một hơi, đắp chăn trùm lên trên người Harry, theo cánh tay kéo kéo áo anh nằm lên trên giường. Harry tự nhiên lăn lại đây, tiến vào trong lòng anh, giống như mèo con cọ cọ, dần dần lên đến cổ Snape, chỉ còn thiếu nước không phát ra tiếng ngáy giống mèo nữa thôi.

Snape cứng đơ như đá, Harry dường như là bạch tuộc bám vào khiến anh không thể ngăn lại. Anh nhích nhích người, Potter căn bản coi anh thành gối ôm luôn rồi, ừm… tên nhóc này khá là khỏe, rõ ràng gầy như vậy, nếu vỗ béo thêm thì còn phải hỏi nữa?

“Sev…” Harry nhẹ nhàng kêu.

Snape ngừng một chút, thế này mới phát hiện tên nhóc trong lòng mình đang nói mớ, cơ thể cứng đơ của anh dần dần nhu hòa lại, bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa tóc đối phương, sợi tóc thật dài mềm nhẹ như tơ. Snape ôm tên nhóc ngủ say không biết trời Nam đất Bắc vào trong lòng mình, cơ thể gầy nhỏ của Harry vừa lúc chìm vào trong cái ôm của anh. Đối phương nhích nhích trong lòng mình, tìm được tư thế thoải mái, ngủ sâu như trước.

Khóe miệng Snape hơi hơi gợi lên một độ cong, anh cúi đầu hôn lên tóc Harry, thì thầm nỉ non, “Ngủ ngon, Harry.”

– Hết chương 84 –

Tác giả có lời muốn nói: vì thế từ lúc Harry biến lại từ mèo vốn chưa từng thân mật quá rốt cuộc cũng đã lấy hình dáng của người ngủ chung giường rồi, tát hoa ~~~~~