—o0o—

Harry gặp được các thành viên trong gia đình mình – bọn họ cũng không khác lắm so với nhiều năm về trước vào lúc cậu nhìn thấy họ trong tấm gương Ảo ảnh, mỗi người đều cười hiền hòa nhìn cậu, chỉ việc nhìn qua các bức ảnh vẫn khiến cậu thỏa mãn.

Dưới sự chứng kiến của mọi người, Harry đơn giản cử hành “điển lễ”, chính thức kế thừa gia tộc Potter. Khi thành lập khế ước lúc đó, Harry cảm nhận được một sức mạnh kết nối với linh hồn của cậu, sau khi kết nối thành công, cậu có thể cảm ứng được tình huống phòng ngự của gia tộc Potter một cách rõ ràng. Nếu sau này có người ngoài xâm nhập vào biệt thự, với chức vị gia chủ cậu sẽ là người biết đầu tiên. Nhưng hiện tại cậu cũng chỉ mở phong ấn ở bên trong biệt thự Potter mà thôi, trước khi được Harry cho phép sẽ không ai có thể thấy được biệt thự này.

Những ngày tháng sau đó, Harry rất nhàn nhã. Không có một ngày vang tiếng chửi rủa, không có một ngày phải làm việc đến tối, không bị Dudley suốt ngày đuổi đánh, cũng không phải chuẩn bị bữa sáng cho gia đình dì dượng. Chỉ có sự quan tâm của người nhà, chỉ việc đến thăm bức ảnh của mọi người – cậu tiêu phí thời gian, gần như quên đi tất cả. Nhưng cũng chỉ gần như mà thôi.

Cậu không quên khi đến mười một tuổi, cậu cần phải đi học ở Hogwarts, bắt đầu cuộc sống của Kẻ Được Chọn. Cậu không quên kẻ thù giết chết ba mẹ cậu vẫn còn sống. Cậu cũng không quên cậu còn phải đi một con đường rất dài phía trước. Lúc trước, cậu được mọi người chỉ bảo nên làm như thế nào. Lúc trước, cậu sợ hãi gia nhập thế giới pháp thuật, dễ dàng tin tưởng lời nói của người khác. Nhưng bây giờ thì không, cậu có kế hoạch của chính mình cũng có quyết định của chính mình.

Nhưng cho dù cậu có tính toán gì đi nữa thì điều kiện đầu tiên cần phải có đó chính là gia tăng pháp lực bản thân. Cậu mới bảy tuổi, còn chưa giỏi giang được gì.

Có lẽ người khác không làm được nhưng Harry có thể.

Hôm nay Harry bảo July tìm cho mình một phòng trống, rồi phân phó July trước khi cậu đi ra không được phép quấy rầy, sau đó tự khóa mình ở bên trong. Trong phòng không có dụng cụ cũng không có bất kỳ bức ảnh nào, chỉ có một cửa sổ. Ở trong đây cậu có thể thấy hình ảnh bãi cỏ bên ngoài biệt thự – chỉ là hiện tại Harry không có tâm tình nhìn ngắm.

Sau khi khóa kỹ cậu lấy tay cầm mặt dây chuyền Phượng Hoàng trên cổ. Mặt dây chuyền này đã bảo vệ cậu hơn sáu năm, không ngừng hấp thụ pháp lực trong cơ thể, vẫn duy trì trạng thái cân bằng khiến cậu không đến mức biến thành Squib khi kích động bị pháp lực xung đột, nhưng hiện tại cậu không cần nữa. Harry nắm chặt nó, chậm rãi mở ra.

Bởi vì đã trở thành gia chủ nên mặt dây chuyền sẽ nghe theo mệnh lệnh của Harry, khi cậu đưa nó xuống thì đã tự động buông lỏng ra. Pháp lực khổng lồ mất đi dụng cụ cất trữ nhanh chóng di chuyển trở về cơ thể Harry, tạo ra đau đớn ập sâu vào cơ thể cậu.

“A…” Bởi vì pháp lực đột nhiên nhiều lên, cơ thể Harry còn nhỏ không chịu đựng nổi sự thay đổi nhanh chóng như vậy, trong khoảng thời gian ngắn không thể đứng vững, cậu quỳ xuống bắt đầu cảm nhận xương cốt đau đớn. Cơ thể này đã lâu lắm không nhận được sức mạnh cực lớn đến thế, khi pháp lực lưu trữ trong mặt dây chuyền Phượng Hoàng trở lại trong cơ thể khiến cậu thậm chí sắp sửa bị pháp lực này gây ra ảo giác.

Pháp lực vừa mới trở lại cũng không quen với phương thức vận chuyển pháp lực tồn tại trong người, chúng không ngừng xung đột định tìm kiếm nơi thoát ra. Bị va chạm trong toàn bộ cơ thể, cảm giác này một chữ đau cũng không kể hết, chỉ cần nhìn Harry run rẩy không ngừng trên mặt đất, mặt xanh mét là biết cảm nhận này cực kỳ khó chịu.

Pháp lực khổng lồ chung quanh Harry rốt cuộc bùng nổ, lấy Harry làm trung tâm bắt đầu hình thành một lốc xoáy không ngừng tàn phá bên người cậu. Cửa sổ thủy tinh đã vỡ thành từng mảnh nhỏ, nhưng may mắn, pháp lực này không khiến cho nơi Harry nằm lõm xuống cũng không khiến trần nhà bị phá hủy.

Harry cắn chặt môi, chịu đựng nỗi đau trong cơ thể. Ôi Merlin ơi, pháp lực xung đột cũng không phải giống như bây giờ chứ, thật sự rất khó chịu.

Harry nắm chặt tay, dù không có móng nhưng lại có thể bấm ra máu, khiến cậu cảm thấy ngón tay của mình cũng sắp bị gẫy. Đau đớn vẫn duy trì nhưng ý thức Harry đã gần như tan rã, giờ phút này cậu mới biết được hóa ra pháp lực cường đại cũng không được tốt lắm, làm cho cậu không biết nên làm gì mới đúng. Cuối cùng cậu cũng ngất đi, không phải vì quá đau mà vì kiệt sức khi muốn khống chế pháp lực.

Khi tỉnh lại, cậu vẫn còn nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, xem ra July vì mệnh lệnh của cậu cũng không xông vào.

“Ôi…” Thử giật giật ngón tay, lại hít sâu một hơi vì đau đớn, Harry nghiêng đầu, phát hiện tay mình vẫn còn nắm chặt, giữa các khe hở vẫn còn đọng lại vết máu.

“Chết tiệt” Harry nguyền rủa, cứng ngắc mà hơi khó điều khiển chậm rãi mở bàn tay ra, “Ôi…” Cậu rốt cuộc đã hôn mê bao lâu mà sao lại cứng ngắc thế này?

Khó khăn mở tay ra, không bất ngờ khi nhìn thấy bàn tay đã xước hoàn toàn, có thể nói máu thịt lẫn lộn, theo bản năng đọc thần chú – lúc trước Hermione không thể chịu đựng được khi cậu luôn luôn biến người mình đầy thương tích mà giúp cậu học thần chú chữa trị – nhưng lập tức cậu kinh ngạc phát hiện pháp lực chưa thể khống chế được trước khi hôn mê thế nhưng bây giờ lại ở trong cơ thể cậu vận chuyển bình thường như chưa hề phát sinh xung đột.

“Haiz, nếu biết sau khi hôn mê tỉnh lại chúng mày đã ngoan ngoãn như thế thì lúc trước tao nên chuẩn bị độc dược ngủ rồi mới mở chúng mày ra.” Harry bất mãn nói thầm, “Tao thật sự rất ngốc nghếch sao?” Nhưng dù thế nào thì đây vẫn là tình huống tốt, không phải sao?

Harry thử khống chế pháp lực trong cơ thể giải quyết đống thủy tinh cùng vết máu trên sàn, vui mừng nhìn thấy chúng nó khôi phục nguyên dạng, rồi cậu tỉ mỉ chỉnh trang bản thân – mắt mẹ rất tinh tường, chỉ cần sắc mặt Harry có hơi tái nhợt một chút mẹ đều có thể nhận ra, hơn nữa sẽ hỏi kín kẽ cho đến tận khi cậu chắc chắn không sao mới có thể bỏ qua.

Sau khi đảm bảo bề ngoài chính mình có vẻ không sao, Harry mới đi ra khỏi phòng.

“Cậu chủ.” Bởi vì Harry đã trở thành gia chủ cho nên không gọi cậu là cậu chủ nhỏ nữa, “Cậu không ăn cơm chiều, hiện tại có muốn dùng cơm không ạ?”

Đã là buổi tối rồi sao? Harry hơi hơi rũ mi mắt, bình tĩnh nói “Trước tiên ta muốn tắm rửa rồi mới đi ăn cơm.”

“Vâng, thưa cậu chủ.”

Harry nằm trong bồn tắm rộng rãi, xử lý vết thương đã nứt miệng vì thi triển thần chú trước đó, chỉ nghe thấy “shh” một tiếng, miệng vết thương khép lại. Sau khi nhìn thấy chỗ bàn tay lộ ra ngoài không có dấu vết gì, Harry nắm tay rồi mở ra nhiều lần, xác định không đau nữa mới thở dài nhẹ nhõm. Pháp lực đã khôi phục.

Như vậy tiếp theo cần phải tìm một cây đũa phép, dù sao nếu luôn luôn sử dụng thần chú không đũa phép sẽ rất tổn hao pháp lực, hơn nữa cũng không tốt với cơ thể chưa trưởng thành. Nếu bây giờ sử dụng quen pháp thuật không đũa phép mà ngày sau lại không có thói quen dùng đũa phép ếm thần chú thì làm sao được.

Nhưng có cần phải đi tới cửa hàng Ollivander không, ông cụ trong trí nhớ rất dễ để người khác bất đắc dĩ. Cậu nhớ rõ khi cậu đi mua đũa phép cùng với khi Voldemort còn là học sinh đi mua đũa phép nhưng hơn kém nhau tận năm mươi năm, vậy mà tại sao cụ vẫn có thể nhớ rõ ràng, cậu có thể như vậy được đâu.

Như thế cũng chỉ có thể đến hẻm Knockturn mà thôi. Harry thổi bong bóng trong nước, quyết định trong nháy mắt.

– Hết chương 8 –